Hôn ước?
Trong lòng Nam Cung Nguyệt còn tàn lưu động tình và chua chát lúc bị hắn khinh bạc, khi nghe được những lời này, khuôn mặt nhỏ vũ mị thanh thuần không còn chút máu.
Hắn… vậy mà hắn lại nói thế.
Mỗi lần gặp hắn, nàng nói nàng muốn hắn làm nam sủng, thật ra là nàng chỉ muốn trao thân thể trong sạch của mình cho hắn.
Nàng biết hắn sẽ không muốn cho nên mới nói thế. Hắn không cần, vậy nàng cần hắn, được không?
Từ nhỏ nàng đã quen vô lại, tới tận bây giờ, nàng vẫn sẽ bất giác chơi xấu hắn.
Sự đau đớn dấy lên trong nháy mắt rồi lại biến mất cực nhanh.
Hôn ước, hôn ước của nàng do phụ thân định ra.
Nghĩ đến phụ thân Nam Cung Chính Thiên, mắt phượng của Nam Cung Nguyệt nhiễm một sự ảm đạm.
Bây giờ nàng… không cãi lời phụ thân được.
“Hoàn Nhan Nghệ, ta… sẽ không để người khác chạm vào ta, ta thủ thân vì ngươi.”
Nam Cung Nguyệt cảm thấy rất chua xót trong lòng nhưng vẫn không muốn lùi bước.
Nàng im lặng một lát, sau đó bỗng nhiên nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, nói từng câu từng chữ bảo đảm.
Mười ba năm qua, nàng cũng không để cho người khác chạm vào nàng.
Da thịt nàng chỉ để hắn lưu lại dấu hôn.
“Cho nên ngươi tính gánh lấy cái danh hôn ước, thậm chí sau này thành hôn với Hoàn Nhan Nghiêu nhưng vẫn ngầm tư thông với ta? Đây là Á Thánh Nữ cao quý lạnh lùng, không ai bì nổi của Nam Cung gia tộc?”
Tô Nghệ nhìn mắt phượng nghiêm túc của nàng, trong lòng hắn nổi lên một sự cuồng nộ.
Nồng đậm trào phúng và lạnh băng.
Trước đó hắn tùy ý dâʍ ɭσạи, tiếp theo lại nhắc tới hôn ước giữa nàng và Hoàn Nhan Nghiêu, chỉ để cố ý nhục nhã nàng, dùng để kháng cự nàng mà thôi.
Chỉ là hắn không nghĩ tới nàng sẽ trả lời câu đó.
Từ khi nào nàng đã biến thành người như vậy? Trên người đã có hôn ước, sau này thành hôn với nam nhân khác. Vậy mà còn muốn ngầm ái muội không rõ với hắn?
Hơn nữa tự tin của nàng từ đâu ra? Cho rằng hắn vẫn sẽ bằng lòng chạm vào nàng?
“…Đừng nói nữa, đừng nói nữa.”
Nam Cung Nguyệt nhìn sự trào phúng trong mắt hắn, nó rất nồng đậm, rất lạnh, tựa đang lăng trì nàng, nàng liều mạng lấy hết mọi dũng khí.
Rõ ràng nàng đã tự nhủ trong lòng rất nhiều lần, mặc kệ hắn nói gì, nhục nhã nàng thế nào thì nàng cũng phải tiếp tục kiên trì.
Chỉ là hắn mới nói hai câu thì nàng đã chịu không nổi.
Nam Cung Nguyệt nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, vội vàng nhắm mắt lại, lông mi thật dài run rẩy.
Cuối cùng nàng cũng không cầm được nước mắt, lệ yên lặng lăn dài.
Như Tô Nghệ mong muốn, bóng dáng mảnh khảnh của nàng lập tức biến mất.
Cả khuôn mặt đầy nước mắt vừa nãy cũng chỉ thoảng qua trong bóng đêm u ám.
Tô Nghệ thản nhiên nhắm mắt lại tựa như chưa nhìn thấy gì, im lặng tiếp tục tu luyện.