Huấn Luyện

Chương 16: Ác mộng

Tô Nghệ nghe thấy cái tên này, đôi mắt chợt co rụt nhưng sau một khắc thì lại quay về vẻ bình tĩnh không gợn sóng, chỉ còn lại sự chán ghét sâu đậm.

Nàng lại đổi một trò xiếc ư?

Lấy thực lực của nàng, tuyệt đối không thể tùy tiện như vậy, nàng chỉ đang giả dáng vẻ vô tội mê người để nhắc lại quá khứ và tình cũ thôi.

Tô Nghệ không hề để ý đến nàng, chỉ yên lặng nằm xuống lại, xem nàng là không khí.

“Hoàn Nhan Nghệ.”

Khóe môi Nam Cung Nguyệt đang giả ngủ thoáng qua một nụ cười khổ, nàng không làm bộ nữa, ngồi dậy gọn gàng dứt khoát. Thoáng chốc nàng đã phóng lên giường, bốn mắt nhìn nhau với hắn.

Dung mạo hắn đã trưởng thành thêm một ít, hình như đã biến thành tầm mười ba tuổi. Tuấn tú rạng rỡ khiến nàng… si mê.

Khi hắn mười ba tuổi, nàng chỉ có mười tuổi, nàng vẫn chưa thích hắn. Thậm chí lúc ấy nàng càng thích Hoàn Nhan Nghiêu dịu dàng, biết săn sóc hơn.

Có điều hắn lại… Rất có ý với nàng.

Hoàn Nhan Nghệ mười ba tuổi đã tuấn tú như ngọc, lại có thiên phú Thần Tiễn của gia tộc nên càng loá mắt đến cực điểm.

Hắn luôn chói lọi, toàn bộ con cháu của Hoàn Nhan gia tộc đều không chói mắt bằng một mình hắn.

Tuy rằng tuổi không lớn nhưng tính cách hắn lại rất trầm ổn. Quá mức trầm ổn, nội liễm khiến Nam Cung Nguyệt hoạt bát, rộng rãi, luôn được sủng ái không thể thích ứng.

Tuy rằng hắn đối xử với nàng rất tốt, nhưng Hoàn Nhan gia tộc và Nam Cung gia tộc đều sủng ái tiểu công chúa là nàng đến tận xương tủy, nàng không chỉ có mỗi mình hắn.

Chẳng qua cũng vì tính cách hắn quá mức nội liễm nên ý nghĩ nào đó của hắn với nàng cũng không dễ phát hiện. Đừng nói là người hoạt bát hiếu động như nàng hoàn toàn không phát hiện ra, mà ngay cả trên dưới Nam Cung gia tộc, Hoàn Nhan gia tộc đều không nhận thấy được tí nào.

Nghệ thiếu gia xuất sắc lóa mắt, từ nhỏ đã nhìn trúng nàng.

Kết quả là khi nàng trưởng thành đến mười ba tuổi, ngốc nghếch hồ đồ chủ động trêu chọc hắn, vì thế ở một ngày nào đó, nàng đã hoàn toàn bị Nghệ thiếu gia đánh dấu sở hữu. Rốt cuộc đừng mong cười với người khác, đối xử tốt với người khác nữa.

Vì thế người được nuông chiều như nàng đã không ít lần ồn ào xích mích với hắn, một khóc hai cãi ba thắt cổ. Nhưng Hoàn Nhan Nghệ thật sự quá lợi hại, mặc kệ nàng làm thế nào thì hắn đều có thể xử lý, giải quyết nhẹ nhàng.

Nam Cung Nguyệt nhớ lại trước kia, môi đỏ lạnh lùng không khỏi tràn ra một nụ cười.