Lấy tâm tư nhanh nhẹn của Nam Cung Nguyệt thì sao lại nghĩ không rõ mấy thứ này, chỉ là nàng nhịn không được mà thôi.
“Linh Nương, ta đi ra ngoài một lát.”
Vẻ mặt Nam Cung Nguyệt nhàn nhạt, đứng yên thật lâu. Vài canh giờ sau, mắt phượng đạm nhiên không gợn sóng của nàng rốt cuộc nhẹ nhàng xoay chuyển, đôi môi mềm mại đỏ tươi tựa nhiễm một tầng sương lạnh quạnh quẽ và nhợt nhạt.
Đi ra ngoài? Hiện tại đã là giờ nào rồi mà còn đi ra ngoài?
Hơn nữa nàng đi theo tiểu thư đã nhiều năm, trừ một loại tình huống ra thì nửa đêm tiểu thư chưa bao giờ đi ra ngoài.
Linh Nương há to miệng, muốn khuyên bảo vài câu theo bản năng, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của Nam Cung Nguyệt thì bất giác nàng lại im lặng.
Tô Nghệ ở trong phòng mình, vẻ mặt bình đạm, đang ngồi tu luyện.
Sau khi tu luyện mấy canh giờ, hắn cảm giác mình đã đột phá một bình cảnh, thân thể và dung mạo lại trưởng thành thêm một ít, nhưng cốt cách sinh trưởng thế này sẽ mang đến một ít mỏi mệt và thống khổ, hắn lập tức nằm xuống nghỉ ngơi.
Thẳng đến nửa đêm, bỗng nhiên Tô Nghệ chậm rãi mở mắt, hắn mơ thấy ác mộng. Thế mà lại mơ thấy cảnh tượng mười ba năm trước bị đuổi ra khỏi Hoàn Nhan gia.
Hắn không khỏi vươn tay xoa trán mình, cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, hắn không muốn nhớ chuyện cũ năm xưa nữa.
Bỗng nhiên hắn thấy có một người bên cạnh.
Nam Cung Nguyệt.
Nàng vẫn mặc một bộ váy lụa màu trắng, khuôn mặt nhỏ quyến rũ lãnh diễm khiến người ta kinh ngạc cảm thán.
Giờ phút này nàng đang nghiêng khuôn mặt nhỏ, đã ngủ ở mép giường hắn, tay nàng gác trên giường, lộ ra một đoạn nhỏ trắng như ngó sen. Ánh trăng sáng tỏ mạ một vầng sáng yêu mị lên làn da trắng muốt của nàng.
Tô Nghệ nhăn mày, sự bài xích trong nội tâm hắn rất rõ ràng.
Giường trong phòng ngủ của hắn rất lớn, nàng chỉ ngồi bên chân giường, vẫn cách hắn rất xa, nhưng Tô Nghệ vẫn cau mày nằm xuống.
Đại khái qua một lúc lâu sau.
"Nam Cung Nguyệt, ngươi đang chơi trò gì nữa vậy hả?”
Nam Cung Nguyệt không có chút động tĩnh, nhưng Tô Nghệ nhẫn nại không nổi nữa. Mười ba năm đã đủ để thực lực của thiếu nữ mười lăm tuổi kia trưởng thành đến trình độ đáng sợ. Cho dù dùng mưu trí bức lui nàng thì cũng không dùng được nhiều lần.
“Nghệ ca ca…”
Nam Cung Nguyệt chưa tỉnh, chẳng qua khuôn mặt nhỏ của nàng hơi động đậy, môi anh đào mềm mại như hoa nhẹ nhàng nỉ non một cái tên.
Giọng nàng mềm nhẹ tựa như đang mơ một giấc mộng mỹ lệ.
Đó là tên lúc trước nàng gọi hắn khi mười lăm tuổi.