Truth Or Dare Phiên Bản Người Lớn

Chương 10

10. Hành động: Dùng miệng cởϊ qυầи áo (1)

Editor: Raining

***

"Các cậu chọn ở đây hay là về phòng, dĩ nhiên nếu chọn ở chỗ này thì càng tốt. Dù sao các cậu đã nhìn bọn tớ lâu lắm rồi, tớ cũng muốn nhìn lại." Dịch Thượng vuốt ve đầu ngón tay nói.

"Còn lâu nhé". Ngô Thiến kéo Lục Tích đi lên trên tầng.

"Cởi xong phải ném xuống đây cho bọn tớ kiểm tra nha, ít nhất phía trên cũng phải có chút dấu vết của nước miếng!"

"Ha ha ha ha ha ha" Tiếng cười vang lên không dứt ở bên tai.

"Từ từ, để tớ lên trên phòng xác nhận cho các cậu không thể nhìn được cái gì đã." Khương Lạp theo chân chạy như bay lên tầng.

***

"Tớ chỉ đưa các cậu đến đây thôi ~" Nói xong Khương Lạp đóng cửa lại, trước mắt ư người chỉ còn lại tối đen.

"Theo cậu mình nên đứng hay nằm?"

"Nằm đi, tớ sợ tớ... chân mềm".

Bên tai chỉ còn có tiếng tạp âm, hơn nữa âm thanh càng lúc càng xa. Lục Tích đi vào giường trước, cởi giày, đầu nằm phía đuôi giường, bàn chân lại quay hướng đầu giường, cả người nằm ở giữa giường.

"Này, cậu đâu rồi.".

"Tớ ở trên giường chờ cậu".

Ngô Thiến chưa từng đi vào phòng này, chỉ có thể dựa vào chút ấn tượng cùng với âm thanh đi về phía mép giường.

"Đầu cậu ở hướng nào đấy?" Đợi mãi không có người trả lời: "Thật là giảo hoạt...".

Vươn tay sờ soạng xác nhận mép giường, cô đứng ở hướng đầu giường bên trái, cẳng chân quỳ gối lên trên, cúi người hướng phía trung tâm tìm kiếm.

"Tớ đến đây, chuẩn bị cho tốt".

Mới vừa bò về phía trước hai bước đã cảm nhận được hơi thở ấm áp, xác nhận Lục Tích ở cách đó không xa, cô vươn tay sờ soạng, không nghĩ đến đυ.ng phải nơi cực nóng bỏng không rõ có hình dạng gì.

Thật sự không biết là cái gì, cô đành phải sờ thêm.

"Shhhh... Này... Đừng có sờ chỗ đấy".

Ngô Thiến trong bóng đêm đỏ mặt.

"Không cho dùng tay hỗ trợ cậu quên rồi, hửm?"Lục Tích trả thù, nói.

"Được rồi, được rồi, tớ biết rồi.".

Lúc sau cô đi về phía trong, tìm được vị trí của Lục Tích.

Cô cúi người, nhếch mông lên, nửa người trên vẫn duy trì cách giường không đến 10cm, tìm kiếm khắp nơi, ngay lập tức cô cảm giác được mình tiếp xúc với vải dệt, cô tin mình đã tìm đến bên cạnh Lục Tích rồi.

Tiếp tục hướng về phía vải dệt khoảng 5cm, sau khi xác nhận được vị trí, cô nghiêng mặt ấn xuống phía dưới, cảm nhận được cơ thể vô cùng khác biệt.

Nhẹ nhàng cọ cọ, theo thời gian kéo dài, độ ấm dưới mặt ngày càng tăng cao. Lúc này cô mới ý thức được nơi này là chỗ nào, cọ mà ngẩng đầu lên.

Bên tai phải dường như nghe thấy tiếng rêи ɾỉ.

"Khụ, khụ, sao lại là chỗ này chứ...."

Ngô Thiến thanh thanh giọng nói: "Tớ không phải cố ý đâu...".

Lúc này cuối cùng cũng xác nhận được vị trí của Lục Tích, cô quả cảm dựng thẳng cơ thể về phía trước, bước nhanh chóng ngồi lên trên người anh.

"Đau... Đi xuống chút đi... Ngồi vào trên dạ dày tớ rồi." Phía dưới cơ thể truyền đến giọng nói.

Cơ thể cô lùi xuống một chút, chạm vào thắt lưng lạnh lẽo. Nửa người dưới của Lục tích, ngay chỗ bộ phận quan trọng, một nửa bị ngồi còn một nửa lại chẳng được quan tâm, đang ở trong khảo nghiệm nửa lạnh nửa nóng.

"Cậu lùi xuống chút nữa đi, đừng ngồi mãi một chỗ đấy." Anh cảm thấy bị dày vò mà nói.

"May mắn hôm nay tớ mặc váy nên mới dễ di chuyển chân đấy nhé".

Vừa nói, Ngô Thiến vừa lùi xuống phía dưới một chút, nơi cực nóng cứng rắn cùng với nơi mềm mại thần bí cuối cùng cũng dán chặt vào với nhau.

"Khụ khụ, tớ bắt đầu đây."

Vừa nói xong, 2 tay Ngô Thiến chống trên 2 bên sườn của nam sinh, cúi người xuống.

"Á" một tiếng.

"Đau chết mất, sao lại cứng như thế, không đúng không đúng, ý tớ là cằm cậu." Ngô Thiến xoa xoa cái trán.

"Nơi này không cứng à?" 2 tay Lục Tích đỡ lấy eo cô, hướng về phía trước đâm đâm thân dưới.

"Á, nơi này cứng nhất, nơi này cứng nhất, đừng có mà nghịch nữa!"

Cô tiếp tục cúi người xuống phía dưới, lúc này tìm được nơi đó, môi khẽ chạm vào yết hầu nhô lên, cọ cọ.

"Nơi này là lỗ tai, nơi này là cổ, nơi này là yết hầu nè".

Môi tiếp tục xuống phía dưới, cuối cùng đυ.ng phải viên cúc áo thứ nhất.

Vểnh cái miệng nhỏ lên, ngậm cúc áo đầu tiên vào trong miệng, nhưng mà thất bại.

Cô đành phải vươn đầu lưỡi, lót ở tầng dưới cùng giữa cúc áo với vải dệt, hàm răng giữ chặt cúc áo, nhẹ nhàng dùng sức, lần này thành công.

Chỉ là nước miếng theo đầu lưỡi, dính lên trên làn da.

"Cậu cởi có một cái cúc áo mà để lại không ít nước miếng đó nha.". Lục Tích cười khẽ.

Không hề có dấu hiệu nào, chỉ cảm thấy có gì đó mềm mại ấm áp nhẹ nhàng dán lên, nhẹ nhàng liếʍ, một dòng điện bất chợt chạy thẳng xuống phía bụng dưới.

Yết hầu anh chuyển động.

"Như vậy không phải là được rồi sao". Giọng nói giống như yêu tinh quanh quẩn ở bên tai, sau đó môi mềm mại lại lần nữa nhẹ nhàng rơi xuống.

Từng chiếc cúc áo tiếp theo bị cởi ra, nước miếng đều bị đầu lưỡi ấm áp liếʍ đi.

Bất chi bất giác, đầu cô đã đi đến dưới bụng anh, bộ ngực mềm mại dán chặt, cọ xát với phần thân dưới của anh.

Hàm răng chậm rãi ngậm lấy áo sơ mi đang sơ vin ở trong quần, cuối cùng cũng thành công.

"Này, chỗ này có lông, còn nhiều lông hơn ở các chỗ khác đấy."

Cô nghiêng mặt, dùng mặt mình cảm nhận từng chỗ cơ bắp một.

"Nơi này chắc không phải phải đường nhân ngư trong truyền thuyết đấy chứ?"

"Sang bên trái đi".

"Nơi này á?"

Vươn đầu lưỡi theo phương hướng tìm được, nhanh chóng phát hiện ra một bộ phận.

"Cơ thể đàn ông thật thần kỳ nha."

Đầu lưỡi liếʍ láp tới bộ phận, há miệng nhẹ nhàng cắn một phát.

"Trời, thịt cậu cứng thật đấy".