81.
Nói đến chuyện ta bị Thanh Tước môn mang đi cũng không phải hoàn toàn đều là lỗi của Giang sư huynh, là do ta quá mức nóng vội, hắn cũng chỉ là nóng lòng muốn giúp ta thôi.
Mặc dù sư phụ không muốn ta gặp hắn nhưng nay ta theo Bùi sư huynh xuống núi, vẫn là nên đi thăm Giang sư huynh đang diện bích hối lỗi đi.
*diện bích hối lỗi: úp mặt vào tường á mấy bae :v
"
Hắn nhìn thấy ta vẫn thập phần cao hứng, sau đó lại uỷ khuất hôn lên mặt ta hai cái, nói: "Sư huynh mà còn có lần sau thật nên bị thiên lôi đánh ngũ lôi oanh."
Ta nói: "Giang sư huynh, đệ sẽ cùng Bùi sư huynh đi nhân gian."
Vẻ mặt Giang sư huynh cứng đờ, nói: "Cùng Bùi Ứng?"
Ta nói: "Vâng, vì vậy phải mất một thời gian đệ mới về nấu cháo được, huynh phải chờ đệ đó nha."
Giang sư huynh nói: "Tuần, Tuần sư đệ, sư huynh đương nhiên sẽ chờ đệ, nhưng Bùi Ứng này..."
"Bùi Ứng này làm sao vậy?" Bùi sư huynh vừa vặn xuất hiện phía sau ta, ý cười trong suốt nhìn chằm chằm Giang sư huynh vẻ mặt ảm đạm, "Đệ có phải muốn nói, Bùi Ứng này đẹp đến thiên lý khó dung phải không?"
Giang sư huynh nói: "Bùi rắm thúi, huynh lại nói những lời như vậy làm đệ thật muốn nôn."
Bùi sư huynh nói: "A, đệ đây là đang chê thời gian cấm túc còn chưa đủ dài sao?"
Giang sư huynh: "..."
Giang sư huynh nói: "Chờ ta ra ngoài nhất định phải phân cao thấp cùng con rắm thúi tinh này!!!"
*Rắm thúi: chỉ những người ngạo mạn, thích khoe khoang
82.
Khi cùng ngồi trên Hồng Phương linh của Bùi sư huynh xuyên qua từng tầng mây, lòng ta có chút hoảng hốt.
Nếu sư huynh có thể về nhà, ta có phải cũng có thể trở về thăm cha nương hay không?
Sau đó ta sẽ khoe nương hoa Mận ta vẽ, có khi cha cũng không vẽ đẹp như ta đâu.
83.
Ta ngồi bên cửa sổ của xe ngựa, bàn tay của Bùi sư huynh vươn ra từ sau đầu ta, nhấc lên một góc rèm che. Tay kia của anh lắc lắc cây quạt gấp, cong mắt nói với ta: "Sư đệ, bên ngoài xe ngựa là núi Thông Linh, trước khi mẹ ta sinh ta ra hay đến miếu ở đây bái, không ngờ lại thật sự kết tiên duyên, sinh ra một người con thiên tư trác tuyệt như ta."
Thời gian chúng ta ở lại nhân gian còn dài, anh liền thuê xe ngựa, mang theo ta chậm rãi chạy đến Bùi phủ. Theo lời sư huynh nói thì anh sợ phụ mẫu nhìn thấy bộ dạng tuấn mỹ của anh sẽ cao hứng đến ngất đi, cho nên trước hết viết phong thư để họ chuẩn bị tốt tâm lý, chờ qua mấy ngày nữa sẽ trở về phủ đệ.
Thông Linh sơn tựa hồ đã thật lâu không có người đến, trên bậc đá đều là rêu xanh, trời vừa mưa, dẫm lên còn có chút trượt chân. Đi hơn hai canh giờ cuối cùng cũng thấy ngôi miếu Bùi sư huynh nói, nhưng cảnh tượng nhìn thấy lại khác rất nhiều với lời kể của anh. Không có hương khói lượn lờ, không có tiếng gõ mõ không ngừng, cũng không có tăng nhân niệm kinh trên bồ đoàn ở chính điện.
Cổng miếu hoang vắng rách nát, lư hương ngã xuống đất, trên bồ đoàn cùng tượng thần đều bị phủ một lớp bụi thật dày.
Đừng nói người, ngay cả những vật dụng nhỏ khác cũng không thấy đâu.
Trên mặt Bùi sư huynh không còn ý cười, anh đem quạt gấp thu lại trong vạt áo, chắp tay nhìn tượng thần hồi lâu, mới lên tiếng nói; "Mười năm đã qua, nơi này biến thành bộ dáng này không phải ta không nghĩ tới."
Sau khi loại bỏ hết bụi trên bồ đoàn, anh im lắng quỳ xuống dập đầu ba cái với bức tượng.
Ta mờ hồ nhớ đây là đang cầu thần minh thượng giới phù hộ, cũng quỳ xuống theo, thành kính dập đầu vài cái, mặc niệm nói; "Có thể phiền ngài phù hộ cha nương ta, sư phụ, còn có ba sư huynh mỗi ngày đều vui vẻ, bình an không ạ? Con cảm ơn ạ."
Bùi sư huynh đứng thẳng dậy, hỏi ta: "Đệ xin gì thế?"
ta nói: "Đệ muốn xin thần minh phù hộ cho các sư huynh vui vẻ."
Anh mỉm cười và nói: "Sư đệ ngoan."
84.
Lúc xuống núi Bùi sư huynh nhất định đòi cõng ta một đoạn đường, anh còn chọc ta: "Tuần Chi sư đệ quả nhiên nhẹ hơn rồi."
Ta ôm cổ anh, nói: "Vậy Bùi sư huynh không thể gọi đệ là bé Heo nữa nha."
Sư huynh nói; "Ai, bé Heo Tuân sư đệ."
=-=-=-=-=-=-=
Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. (" ∀ " *)
Duyệt tin nhắn thật phiền nha ( T.T ) tui lỡ ghi sai tên bé Như gòi :)) đây là quà tạ lỗi nè _(:3 」∠)_