Vị Tứ Sư Đệ Thường Thường Chẳng Có Gì Lạ

Chương 27

79.

Chỗ ở của Bùi nhị sư huynh không trồng đủ loại hoa hoa cỏ cỏ như Tuỳ sư huynh, anh thích bày san hô và hồng ngọc trong đình viện, trồng mẫu đơn phú quý, còn nói cái gì "đại tục tức là đại nhã".

*Càng tục càng thanh nhã đó bae :3

Lúc ta đi tìm anh, anh đang ngồi nhàm chán rải thức ăn cho cá, mấy con cá vảy đỏ đua nhau chen lên, khơi lên từng tầng gợn sóng.

"Tuần Chi sư đệ?" Bùi sư huynh nghiêng đầu nhìn ta một cái, hiểu rõ nói: "Sư phụ kêu đệ tới hả?"

"Bùi sư huynh tu đạo thế nào?" ta vừa nói vừa vừa nhận đồ ăn cho cá anh đưa, ngồi xổm xuống thả từng miếng từng miếng cho bọn nó.

"Người tu tiên, tu đạo có hàng vạn loại nhưng đích đến kì thật cũng không khác nhau." Bùi sư huynh cười nói: "Giống như Tuỳ sư huynh của đệ tu Sinh Linh đạo, là từ trong cỏ cây vinh khổ cảm giác được thiên địa thần minh."

Ta nói: "Vậy Bùi sư huynh tu đạo gì?"

Bùi Ứng khoát vạt áo lên, ngồi bên cạnh ta nói: "Nhân Gian đạo."

Ta nói: "Nhân Gian?"

Bùi sư huynh ôm lưng ta, trên ngón tay anh nhảy lên linh hoả màu u lam, điểm lam sắc kia chiếu vào mắt anh, làm thần sắc anh cũng trở nên thần bí khó lường.

"Mỹ nhân da tướng hoá bạch cốt, công danh lợi lộc quay đầu không. Yêu hận, tham lam, đại nghĩa... Sinh tử thế nhân có đủ loại tâm tư, chính là Nhân Gian đạo."

Ta không thể hoàn toàn hiểu nhưng một chút hiểu thì vẫn có thể.

"sư huynh." Ta hỏi: "Huynh có muốn trở về nhân gian không?"

Bùi sư huynh mặc dù không nói ra miệng, nhưng ta nhìn ra tâm tình anh không tệ. Khi anh thực sự hạnh phúc, ngay cả khoé mắt cũng sẽ có ý cười.

Anh đặt tay lên đầu ta, nói: "Sư huynh muốn về nhà xem một chút, đệ cùng về với sư huynh đi."

80.

Đã hơn mười năm anh không về nhà từ khi bái nhập vào môn hạ của sư phụ. người tu hành thường thoát ly với hồng trần, anh cũng chưa bao giờ đề cập đến chuyện về nhà thăm phụ mẫu với sư phụ.

Ta đến hôm nay cũng mới biết, hoá ra Bùi sư huynh chưa bao giờ quên những thứ kia.

Khi còn bé ta luôn vì không được nhìn thấy cha nương mà trốn trong phòng khóc, Tuỳ sư huynh và Giang sư huynh đều sẽ đến an ủi ta, chỉ có Bùi sư huynh ở một bên châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Trên núi ai cũng không gặp được cha nương, có cái gì mà khóc."

Ta ở trong phòng thu dọn hành lý, lúc đi gặp Bùi sư huynh anh còn đang ngồi cạnh bờ ao làm chim én bằng lá cỏ.

Anh đặt một con én cỏ vào tay ta, nói: "Huynh còn có một muội muội, lần này trở về không biết tặng nàng cái gì, trước tiên gấp mấy con én cho nàng đi."

Ta chưa từng nghe anh nói qua anh còn có một muội muội, trong lòng nhất thời có chút kinh ngạc nhưng không biểu lộ ra ngoài.

Bùi sư huynh nói: "Lúc ta rời nhà đi nàng mới bốn tuổi, chỉ cao bằng đầu gối ta, ngẫm lại mười năm này chắc nàng cũng cao bằng đệ đó." Anh nói xong còn cong mắt cười lên, lại ấn lên vai ta: "Không biết là đệ cao hơn một chút hay muội ấy cao hơn đây."

Ta thầm nghĩ muội muội anh cũng chỉ là cô nương hơn mười tuổi, hẳn là không cao hơn ta đâu ha?

Ta nói: "Đệ chắc chắn cao hơn muội muội huynh rồi."

Bùi sư huynh nói: "Kia...cược ba cây đường nhân?"

Ta chạm nắm tay với anh và nói: "Đại trượng phu, nói chuyện phải giữ lời!"

-=-=-=-=-=-=-

Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. (´ ∀ ` *)