Kiệu xe của vương gia đến trước cửa của Trương gia thì dừng lại, cũng không thấy có động tĩnh gì.
Trương lão gia dẫn theo cả nhà trên dưới đến trước cửa cung kính quỳ xuống, trong xe ngựa, một đôi giày mới màu vàng có thuê chỉ bạc bước xuống trước mặt. Thế tử tiến lên hành lễ, miệng gọi phụ vương.
Một đám người ở ngoài cửa lớn không dám ngẩng đầu: “Cung nghênh vương gia.”
“Đứng lên đi.” Một giọng nói hơi khàn khàn nhưng ổn trọng vang lên.
Mọi người tạ ơn rồi đứng dậy, Tần Thu Uyển quỳ gối ở bên cạnh Trương lão gia, giương mắt lén nhìn, chỉ thấy vương gia chừng bốn mươi tuổi, khí chất nghiêm nghị, không giận tự uy, uy phong lẫm liệt. Đi theo bên cạnh là Lâm Cầm Hề ăn diện vô cùng lộng lẫy, còn có một cô nương xinh đẹp mặc một bộ y phục màu đỏ thẫm có thuê một đóa hoa mẫu đơn lớn.
Vẻ ngoài của cô nương còn diễm lệ hơn so với bộ y phục, tóc trên đầu được búi phức tạp, trên đó còn gắn rất nhiều trâm cài, mọi thứ đều tinh xảo trang trọng, toàn thân mang một loại khí chất quý phái riêng. So với nàng ấy thì Lâm Cầm Hề ở bên cạnh bàn về khí chất hay cách ăn mặc đều kém hơn rất nhiều, thoạt nhìn thì giống như một tên trộm, trộm y phục của quý nhân để mặc, sợ hãi rụt rè, không đủ khí chất.
Trương lão gia biết người tới không có ý tốt, nhưng cũng không dám chậm trễ, cúi người cười nói: “Bàn chân sang quý của vương gia dẫm đến nơi hèn mọn này, hàn xá phát ánh hào quang, thảo dân lấy làm vinh hạnh.” Sau đó vươn tay dẫn đường: “Mời vương gia.”
Khải vương không nhúc nhích, không vui mà nhìn về phía thế tử, có lẽ là vì không muốn làm trò trước mặt mọi người nên cũng chưa nói lời trách cứ, chỉ phân phó, nói: “Ta không phải tới làm khách, chỉ là có chút chuyện muốn hỏi ngươi.”
Trong lòng Trương lão gia trầm xuống, vội vàng cho hạ nhân chuyển bàn ghế đến, lại cung kính mời vương gia ngồi xuống.
Khi xe ngựa của vương gia đến cũng kéo theo rất nhiều bá tánh vây xem. Bọn họ không dám tới gần, chỉ đứng từ xa quan sát. Vốn là muốn nhìn một chút vẻ uy nghi của vương gia, lại không nghĩ tới vương gia giống như là muốn đến hưng sư vấn tội. Trong lòng mọi người sợ hãi trước sự uy nghiêm của Thiên gia, nhưng dưới chân lại không thể không tiến lại gần. Cho đến khi sắp đến gần hộ quân bên cạnh vương gia thì mới dừng lại.
Trương lão gia cúi người xuống, vô cùng khiêm tốn: “Thảo dân biết gì thì nhất định sẽ nói hết, không có nửa lời giấu giếm.”
Tần Thu Uyển đã nhận ra ánh mắt của Lâm Cầm Hề ở bên cạnh, nghiêng đầu nhìn lên, chỉ thấy sống lưng của nàng ta thẳng tắp, cằm khẽ nhếch, một bộ dạng đầy bễ nghễ, trong ánh mắt nhìn mình ngập tràn sự đắc ý, vui sướиɠ khi người khác gặp họa.
“Ta chỉ hỏi ngươi, tại sao lại đối xử vô lễ với nữ nhi của ta?”
“Thảo dân không dám.” Vẻ mặt Trương lão gia sợ hãi: “Vương gia, lời này từ đâu mà ra?” Ông ấy vội vã giải thích: “Trước khi Lâm cô nương nhận thân, giữa chúng ta quả thật có một số chuyện không vui, nhưng từng vụ từng việc đều đã được Tri phủ đại nhân điều tra ra, ai đúng ai sai đều đã có kết luận. Thảo dân tuyệt không có ỷ thế hϊếp người...”
Nếu bây giờ những chuyện đó bị lôi ra, Lâm Cầm Hề cũng sẽ bị đuối lý. Chuyện nàng ta và Lý Trạch Ngạn có tình cảm là thật, Lý Trạch Ngạn vì nàng ta mà thủ thân như ngọc, không động phòng cùng với thê tử cũng là thật, chuyện một tay nàng ta bày mưu hại Chí Viễn té ngã để bôi nhọ Trương Phinh Đình cũng là thật...
Vương gia đến hưng sư vấn tội, đương nhiên sẽ nghe hết từ tiền căn đến hậu quả. Tất nhiên, người nói chuyện này với ông ấy sẽ có thiên hướng nghiêng về Lâm Cầm Hề, cho rằng cách xử sự của Trương gia là hùng hổ dọa người.
Ông ấy muốn thẩm vấn, Lâm Cầm Hề lại không dám, vội vàng nói: “Sau khi nhận thân, ta đã ở tại Trương gia, mỗi bữa các ngươi chỉ cho ta một mâm đồ ăn, vốn dĩ chính là khinh thường và cố ý sỉ nhục ta.”
Việc này là do Tần Thu Uyển làm, lúc này nàng tiến lên một bước: “Rau xanh kia là do đầu bếp đặc biệt lựa loại cải ngồng, dùng nước súp hầm gà mái già để làm gia vị, phải tốn rất nhiều công sức và tiền bạc. Nếu đây đều là sỉ nhục thì không phải trước kia khi ngươi ở Lý gia mỗi ngày đều bị sỉ nhục sao?”
Lâm Cầm Hề: “...”
Nàng ta dậm chân một cái, buồn bực mà cáo trạng: “Phụ vương, người nhìn nàng ta xem! Đã ở trước mặt của người mà còn dám giở trò, lúc không có người thì nàng ta lại càng quá mức!”
Quận chúa ngồi ở một bên, ngắm nghía màu sơn trên móng tay, nghe thấy vậy thì khóe miệng gợi lên một nụ cười chế giễu.
Tần Thu Uyển hành lễ: “Vương gia, dân nữ chỉ là ăn ngay nói thật. Lúc trước khi dân nữ ở tại Lý gia mấy ngày, quả thật thấy nàng ấy chỉ ăn cơm mà không dùng bữa. Dân nữ biết Lâm cô nương có thân phận tôn quý, nên chúng ta đều hầu hạ rất tốt. Nhưng có tôn quý đến đâu thì cũng không thể bày một bàn toàn món ngon sơn hào hải vị rồi không ăn mà lại vứt đi, đúng không?”
Vương gia nhìn nàng, mi hơi hơi nhíu lại: “Ngươi là ai?”
Giọng điệu hờ hững, vô cùng khinh thường người khác.
Lâm Cầm Hề cười đắc ý, rất nhanh đã tiết chế lại, bày ra bộ dạng giả bộ đáng thương: “Phụ vương, nàng ta chính là Trương Phinh Đình được gả cho Lý Trạch Ngạn. Người đừng nghe những lời ngụy biện của nàng ta, lúc trước khi ở Lý gia không phải là con không dùng bữa, mà là không dám ăn. Nàng ta rõ ràng là mượn cớ để làm khó con.”
Tần Thu Uyển đầu tiên là hành lễ với vương gia: “Dân nữ Trương thị, bái kiến vương gia.” Rồi lại bày ra bộ dạng kinh ngạc: “Ồ? Nhưng ngươi cũng không nói với ta là ngươi không dám ăn!”
Lâm Cầm Hề trừng mắt nhìn nàng, giận mắng: “Ngươi đừng có làm bộ làm tịch! Phụ vương ở đây, liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra tâm tư của ngươi, sẽ không bị ngươi lừa gạt.”
Thấy nàng ta hung dữ như vậy, Trương lão gia vội vàng lên tiếng: “Lâm cô nương, khi ngài ở phủ chúng ta quả thật chúng ta có chút sơ xuất, nhưng cũng không phải cố ý, thảo dân không dám bỏ bê ngài. Trong đây quả thực là có hiểu lầm. Ta sẽ chuẩn bị quà và tự mình đưa đến, ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với thương hộ như chúng ta.”
Bởi vì hiểu lầm nên có chút sơ xuất, đưa quà để nhận lỗi, cũng đủ cho thấy thành ý của Trương gia.
Hôm nay Lâm Cầm Hề có người chống lưng, đặc biệt rất tự tin: “Trương lão gia, đừng nói những lời tốt đẹp này. Các ngươi chính là vì ân oán trước đây mà cố ý đối đãi vô lễ với ta, bây giờ lại nguyện ý đưa lên nhận lỗi, cũng là vì sự uy nghiêm của phụ vương ta. Trương cô nương cũng không cảm thấy mình sai, trước đó vài ngày còn dám châm chọc, mỉa mai ta...”
Tần Thu Uyển kinh ngạc: “Ta không có! Lâm cô nương, hay là ngươi nói xem tình hình lúc đó như thế nào đi?”
Lâm Cầm Hề: “...”
Loại chuyện yêu cầu người khác giúp mình lấy lòng nam nhân, nàng ta có thể mở miệng như thế nào?
Vả lại, đồ vật mà bản thân không có thì lại càng muốn cho bằng được. Bây giờ thanh danh của Lâm Cầm Hề đã hoàn toàn bị hủy hoại, chưa vị hôn đã sinh tử, lại còn quan hệ bất chính với người khác, thậm chí còn bị bắt tận giường, điều nàng ta sợ nhất chính là thanh danh của mình dính dáng đến chuyện trăng hoa đó.
Huống chi, cái này còn do nàng ta chủ động dán lên!
“Tóm lại, các ngươi không đủ tôn trọng đối với hoàng gia, đã mấy lần khinh thường và nhục mạ ta!”
Vẻ mặt của Tần Thu Uyển trở nên bất lực: “Lâm cô nương, lúc ta tính sổ với ngươi là khi ngươi chưa nhận thân. Ai đúng ai sai thì Tri phủ đại nhân đều đã có kết luận, chẳng lẽ ngươi muốn nói là Tri phủ đại nhân nhận được lợi ích từ Trương gia nên cố tình làm cho ngươi bị oan sao?”
Lâm Cầm Hề cứng họng.
Từ nhỏ nàng ta đã lớn lên ở Lý gia, chưa thấy được nhiều việc đời. Đương nhiên sẽ không dám liên lụy đến Tri phủ đại nhân.
“Thật là một nha đầu nhanh mồm dẻo miệng.” Vương gia cười như không cười: “Ở ngay trước mặt ta mà ngươi cũng không buông tha cho người khác như vậy. Có thể thấy được Cầm Hề cũng không có vu oan cho ngươi.”
Nghe được lời này, Tần Thu Uyển không nói nên lời.
Thì ra là vương gia căn bản không có ý định giảng giải đạo lý cùng bọn họ, vậy thì còn nói qua nói lại cả nửa ngày để làm gì?
Nhìn thấy vương gia muốn hỏi tội, Tần Thu Uyển cúi chào thế tử: “Ngày hôm đó khi thế tử đến, vừa lúc gặp Trương gia chúng ta và Lâm cô nương đang ở trên công đường để đại nhân phân xử. Sau đó, thế tử đều nhìn thấy những việc mà Trương gia đã làm, việc đã đến nước này, mong thế tử có thể giúp nói một câu công bằng.”
Ánh mắt vương gia rơi vào trên người thế tử, hơi có chút bất mãn: “Trở về ta sẽ tính sổ với con.”
Xem như là chặn miệng thế tử. Ông ta lại phân phó: “Người đâu đến đây, Trương gia bất kính với hoàng gia, tội ác tày trời. Bắt lấy đưa đến nha môn, nhờ Tri phủ đại nhân xử tội theo pháp luật.”
Mười mấy tên thị vệ từ phía sau lập tức tiến lên muốn bắt người.
Nhìn thấy Trương gia sắp bị xét nhà và tống vào tù, những người đang vây xem sợ tới mức im lặng như ve sầu mùa đông, không khỏi lùi về sau.
Nhiều người có quan hệ qua lại với Trương gia cũng dự định khi trở về sẽ cắt đứt mối quan hệ này.
Sắc mặt của người ở Trương gia thay đổi rõ rệt, sắc mặt Trương phu nhân tái nhợt, vẫn luôn đứng bên cạnh Trương lão gia, bà bước lên một bước, khi muốn mở miệng thì thế tử đã nói trước: “Phụ vương, hiện giờ đang là thời buổi rối loạn, đừng làm nhiều chuyện phức tạp quá.”
Khuôn mặt của vương gia ngập tràn sự không vui: “Con muốn bảo vệ cho người ngoài?”
“Nhi tử chỉ là ăn ngay nói thật.” Thế tử nhìn về phía vẻ mặt đắc ý của Lâm Cầm Hề: “Theo con được biết thì muội muội cũng không có đơn thuần như vậy. Không nói đến việc những chuyện mà Tri phủ đại nhân tra ra đều là sự thật, chỉ nói đến việc muội ấy cùng với Lý Trạch Ngạn bị bắt gian ngay trên giường, có như thế nào thì cũng không phải là chuyện mà một quý nữ của Thiên gia nên làm.”
Lời này vừa nói ra liền khiến Lâm Cầm Hề xấu hổ và giận dữ muốn chết, hận không thể đào một cái động để chui vào. Trong lòng căm hận vị đại ca hời này đến nghiến răng nghiến lời, mà điều nàng ta sợ nhất còn là sự yêu ghét của vương gia.
Nếu bởi vì chuyện này mà ghét nàng ta thì về sau nàng ta nên đi nơi nào?
Nàng ta theo bản năng nhìn về phía vương gia.
Sắc mặt vương gia càng trở nên khó coi.
Nếu chỉ là chưa vị hôn sinh tử, cho dù là lén lút, không trong sáng với nam nhân thì cũng không có gì quan trọng. Nhưng cái này lại còn bị người ta bắt tận giường...
Lúc này, vị quận chúa từ khi đến đây vẫn luôn chưa lên tiếng lại nhíu mày: “Ca ca, lời này sai rồi. Nếu từ nhỏ Bát muội được lớn lên ở trong Vương phủ, có ma ma tỉ mỉ dạy dỗ cho muội ấy lễ nghĩa liêm sỉ thì làm sao có thể làm ra chuyện đó? Bát muội phạm phải chuyện sai cũng là bởi vì không có người dạy dỗ, không thể đổ lỗi hoàn toàn cho muội ấy được.”
Vương gia vốn dĩ rất tức giận, nhưng khi nghe ái nữ nói như vậy thì sắc mặt liền hòa hoãn một chút: “Đúng vậy.” Ông ấy nhìn Lâm Cầm Hề, vẻ mặt nghiêm nghị: “Sau khi trở về, con phải học cho tốt quy củ.”
Lâm Cầm Hề nhìn thấy sắc mặt của phụ vương trở nên khó coi thì trong lòng kinh sợ không thôi. Lại không ngờ rằng vị quận chúa tỷ tỷ vẫn luôn đối với nàng ta không nóng không lạnh lại nói đỡ giúp nàng ta. Nghe được phụ vương đã thả lỏng thì trong lòng lập tức ngập tràn sự vui mừng mà đồng ý, lại cảm kích mà cúi đầu đối với quận chúa: “Đa tạ tỷ tỷ.”
Ánh mắt của quận chúa khinh thường, không có phản ứng với nàng ta.
Thấy thế, Lâm Cầm Hề cũng không giận, chỉ cho rằng nàng ấy là miệng dao găm tâm bồ tát, lại nói cảm ơn thêm lần nữa.
Hộ quân vốn dĩ phụng mệnh tiến lên bắt người, sau khi nghe thế tử nói thì liền dừng động tác. Nhìn thấy vương gia không thay đổi ý định thì lại tiếp tục tiến lên.
Thế tử nhíu mày: “Phụ vương, người thật sự muốn tự chủ trương làm việc vào thời điểm quan trọng này?”
Quận chúa không vui: “Đại ca, dòng dõi của phụ vương lưu lạc ở bên ngoài, không biết thì thôi, nếu đã biết thì chúng ta cũng không thể để mặc muội ấy chịu khổ. Dù cho thân phận chúng ta có tôn quý đến đâu thì cũng chỉ là con người, mà con người thì lại có tình người, Cầm Hề là Bát muội của chúng ta, huynh không tán thành sự tồn tại của muội ấy, nhưng dù sao trên người muội ấy cũng chảy dòng máu hoàng gia, nhất định phải nhận tổ quy tông!”
“Câm mồm!” Thế tử trách cứ: “Ta đang nói chuyện với phụ vương, chính là đang nói việc chính sự! Ngươi vì sự ích kỷ của bản thân, liên lụy vào rất nhiều việc. Phúc An quận chúa, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, sự tôn quý mà bây giờ ngươi có được là bởi vì phụ vương khỏe mạnh, Khải vương phủ bình an, nếu không có chúng ta thì ngươi còn có thể kiêu ngạo sao?”
Quận chúa hơi hơi hé miệng, ngược lại lôi kéo tay áo của vương gia khiến nó bay bay, làm nũng nói: “Phụ vương, người xem đại ca...”
Vương gia trừng mắt liếc nàng ta một cái: “Phúc An, đừng lộn xộn.” Ông ấy nhìn về phía hộ quân: “Bắt người của Trương gia lại!”
Hộ quân vây quanh rồi xông đến, bắt giữ mấy người Trương gia, mấy người còn lại thì trói đám hạ nhân của Trương gia lại.
Sắc mặt Trương phu nhân tái nhợt: “Vương gia, hãy để thϊếp thân nói một lời.”
Mặt mày vương gia không nâng lên, căn bản không có phản ứng.
Lâm Cầm Hề làm tiểu nhân đắc chí, mặt mày đều là sự khoe khoang: “Trương phu nhân, lúc các ngươi đối xử vô lễ với ta, nên nghĩ đến ngày hôm nay! Bây giờ nói thêm thì chỉ là những điều ngụy biện mà thôi. Không cần uổng phí môi lưỡi nữa, tiết kiệm sức lực để vào đại lao cướp miếng ăn đi!”
Nàng ta đến gần Tần Thu Uyển, cười trầm ngâm rồi thấp giọng nói: “Đúng rồi, mấy món rau xanh cơm trắng mà ngươi cho ta, ta vẫn chưa có quên. Chờ khi cả nhà các ngươi vào đại lao, ta sẽ cho người trả lại cho các ngươi. Không cần cảm tạ.”
Trong lòng Tần Thu Uyển đang cân nhắc đối sách, nàng coi như là gió thoảng bên tai. Nghĩ đến cái gì đó, nói: “Vương gia, Trương gia chúng ta cam nguyện nhận sai, mong vương gia nể tình chúng ta tiếp đãi thế tử hơn một tháng mà xử lý nhẹ tay.”
Đây cũng là một đường lui.
Trương lão gia cũng vội vàng nói: “Tóm lại là chúng ta thực xin lỗi Lâm cô nương, tiểu nhân nguyện ý lấy toàn bộ gia tài của mình để đưa cho Lâm cô nương làm quà nhận lỗi...”
Trước cứ giữ được mạng rồi nói tiếp.
Bàn rau xanh kia là dùng canh gà để làm gia vị, có như thế nào thì cũng không tính là sơ xuất. Chỉ có thể nói là vương gia quyết tâm phải trút giận cho nữ nhi hời này, tội danh là gì cũng không quan trọng, quan trọng chính là vương gia muốn trừng phạt Trương gia đến tình trạng gì mới có thể nguôi giận.
Vương gia giơ tay, hộ quân lập tức lui ra.
Lâm Cầm Hề bất mãn, trước đây nàng ta thực sự đã từng cần rất nhiều tiền, nhưng hôm nay nàng ta đã là tôn nữ của hoàng thượng, phụ thân là thân vương, tỷ tỷ là quận chúa. Làm sao có thể thiếu tiền tiêu?
Mấy ngày nay Đàm công công cũng không để nàng ta thiếu ăn thiếu uống, y phục thức ăn đều là thứ tốt nhất, trong hoàn cảnh như vậy, nàng ta cũng không cần tiền. Chỉ muốn mạng của những người Trương gia đã từng hủy hoại thanh danh của nàng ta!
“Phụ vương, người muốn buông tha cho bọn họ sao?”
Vương gia liếc nhìn nàng ta một cái, ánh mắt hờ hững.
Đối mặt với ánh mắt như vậy, Lâm Cầm Hề lập tức im miệng. Trong lòng nàng ta cảm thấy có chút kỳ quái. Nhìn thấy hành động của vương gia, giống như thực sự muốn giúp nàng ta lấy lại công bằng. Nhưng khi ở chung thì lại không cảm nhận được phụ thân yêu thương nàng ta được bao nhiêu.
Giọng nói của vương gia chậm lại: “Một quý nữ của Thiên gia, trước tiên phải gây dựng sự đoan trang! Thanh danh trước đây của con thật sự rất tệ, hiện giờ rất cần phải xoay chuyển. Sau khi cầm lấy tiền tài của Trương gia thì lấy danh nghĩa của mình đi đến các phủ thành khác phát cháo. Lúc đó, người ngoài sẽ nhớ rõ sự thiện lương của con mà bỏ qua những chuyện khác.”
Lâm Cầm Hề có chút không muốn, muốn phát cháo thì Vương phủ cũng không thiếu tiền, hà tất gì phải lấy của Trương gia?
Thế tử cũng hiểu được ý tứ của phụ vương, bây giờ thời buổi rối loạn, không thể bức ép người khác quá tuyệt tình. Con thỏ nóng nảy thì sẽ cắn người, dọn dẹp Trương gia có thể hả giận. Nhưng nếu có người nắm được nhược điểm này và liên lụy đến Khải vương phủ thì sẽ mất nhiều hơn được.
Trong lòng Trương lão gia nhẹ nhàng thở ra: “Tiểu nhân sẽ đi chỉnh lý lại khố phòng(nhà kho) và cửa hiệu.”
Dứt lời, lôi kéo Trương phu nhân định đi.
Nhưng kéo một hồi, lại phát hiện bà không nhúc nhích.
Trong lòng Trương lão gia căng thẳng, vương gia đang muốn dọn dẹp Trương gia, ở lại nơi này sẽ không tốt. Điều quan trọng là phải nhanh chóng cho đi tiền tài để tránh tai họa, tiễn mấy vị đại thần này đi.
Trương phu nhân lại hành lễ: “Vương gia, thϊếp thân có chuyện muốn nói.”
Mới vừa rồi khi hộ quân vây đến, bà đã nói là có chuyện muốn nói. Mọi người đều cho rằng bà muốn ngụy biện để xin tha, lúc này Trương gia đã có thể thoát khỏi sinh mệnh, giữ lại mạng sống, thế nhưng bà vẫn còn muốn nói, quả thực là lòng tham không đáy.
Vương gia có chút không kiên nhẫn: “Nói.” Nghĩ đến nếu như bà còn dám mở miệng cầu xin thì sẽ lập tức nghiêm trị Trương gia.
“Phụ vương, người không cần nghe những lời vô nghĩa của bà ta.” Sống lưng của Lâm Cầm Hề thẳng tắp, từ trên cao nhìn xuống Trương phu nhân: “Ta khuyên bà, vẫn nên nhanh chóng trở về thu dọn hành lý...”
Trương phu nhân không phản ứng lại với nàng ta, liền làm động tác thỉnh an, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên định, nói: “Vương gia, ở đây có chút hiểu lầm. Lâm Cầm Hề không phải nữ nhi của ngài.”
Lâm Cầm Hề còn muốn nói thêm vài câu tàn nhẫn, nhưng sau khi nghe Trương phu nhân nói thì lập tức cắn đầu lưỡi. Mặt nàng ta lộ vẻ thống khổ, lại bận tâm đến việc không muốn người khác nhìn ra được sơ hở trong thân phận quý nữ của mình, cả khuôn mặt đều trở nên dữ tợn, mắng hỏi: “Bà nói bậy cái gì đó?”
Khải vương nhướng mày: “Lời này là như thế nào?”
Thế tử tò mò nhìn qua đây.
Quận chúa cũng có vài phần hứng thú, chờ nghe chuyện xưa.
Trương phu nhân cúi đầu: “Hẻm mười tám, ngõ Vạn Khang trong nội thành Giang Huyền lúc đầu vốn dĩ là nơi ở của biểu muội ta. Lúc đó muội ấy lẻ loi một mình, lại còn đang mang thai, sau khi ta biết thì nghĩ đó là một trạch tử cho thuê, sợ người khác chỉ chỉ trỏ trỏ muội ấy. Liền mang muội ấy về nhà Trương gia trong huyện thành để chăm sóc. Người tiếp quản trạch tử của muội ấy cũng là một nữ nhân họ Dư.”
Cơ thể của Lâm Cầm Hề run rẩy, dưới chân mềm nhũn, suýt chút nữa là không đứng thẳng được.
Không!
Thế tử tìm nàng ta nhận thân, sao lại có thể nhận sai người được?
Tất nhiên là do Trương gia sợ khi nàng ta giàu sang thì sẽ quay về báo thù, cố ý tìm một cái cớ!
Vương gia nhăn mày lại: “Sau đó thì sao?”
Trương phu nhân vươn tay ra, bên cạnh có một nha hoàn vội vàng đặt một bức tranh được cuộn tròn lên, sau khi bà nhận thì liền mở ra, đưa cho hộ quân ở bên người vương gia: “Đây là bức tranh của biểu muội ta.” Bà lại lấy ra một miếng ngọc bội từ trong tay áo, còn có một bức thư bị ố vàng: “Đây là tín vật mà biểu muội đã đưa đến khi muội ấy cho người gửi hài tử cho ta.”
Vương gia nhận lấy bức tranh được cuộn tròn rồi mở ra, năm đó cũng không phải trong lúc bị trúng dược mà ông ấy tùy tiện kéo lấy một nữ nhân. Mà là tình cờ gặp mặt một nữ nhân, sửng sốt đến ngây người, sau khi đến gần thì khó kìm lòng nổi...Nhiều năm trôi qua, ông ấy đã sớm quên đi mặt mũi của nữ nhân kia, nhưng còn nhớ rõ sau khi ông ấy hồi kinh, tùy tùng ở lại Giang Huyền sau khi trở về đã nói với ông ấy rằng Dư thị đã có thai.
Lúc đó, ông ấy mới từ nơi khác trở về, công vụ bận rộn. Vì vậy liền đem chuyện này vứt ra sau đầu. Cũng là trong năm nay, ông ấy cần một nữ nhi đang lúc tuổi xuân thì, nhưng những nữ nhi trong phủ đều đã xuất giá, không xuất giá thì cũng mới ở tuổi dậy thì, đều không thích hợp. Lúc này mới nhớ đến người kia.
Trong bức tranh là một nữ nhân có khuôn mặt dịu dàng như nước, khi thực sự nhìn thấy được bức tranh thì vương gia mới hoảng hốt nhớ đến khuôn mặt của nàng ấy.
Đúng!
Năm đó nữ nhân ở bên cạnh ông ấy một tháng chính là người trong bức tranh!
Ông ấy lại nhận lấy bức thư và ngọc bội, ngọc bội quả thật là thứ năm đó ông ấy để lại, mà lá thư kia, Dư Hoài Ý nói rằng thân thể của mình không tốt, bà đỡ nói sẽ khó sinh, lại nói thân phận phụ thân của hài tử rất tôn quý, nhờ biểu tỷ chăm sóc giúp. Nếu có thể, chỉ mong hài tử làm nữ nhi trong nhà bá tánh bình thường, không phải cố gắng đi tìm thân phụ của hài tử.
Dù đã trải qua thời gian rất lâu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được từng nét chữ bị nhòe đi, chắc là những giọt nước mắt rơi vào lúc đó. Vả lại trong giọng nói tha thiết, từng câu từng chữ đều là lo lắng cho nữ nhi, cũng không có ý trách cứ gì ông ấy cả.
Nhìn bức thư này, trong đầu vương gia có một chút áy náy hiếm có, hốc mắt dần dần ướŧ áŧ.
Tần Thu Uyển rất bất ngờ, nhìn Trương phu nhân, rồi lại nhìn cảm xúc rõ ràng không đúng của vương gia, mọi chuyện thực sự đã rõ ràng, Trương Phinh Đinh mới là hạt minh châu của Vương phủ.
Nàng bừng tỉnh nhớ tới đời trước khi Trương Phinh Đình chết, Trương phu nhân vô cùng bi thương, đã bệnh đến nguy kịch.
Có lẽ, bà cũng không chỉ là đau lòng vì nữ nhi mất đi, mà còn đau lòng vì Trương Phinh Đình bị một con tu hú chiếm chỗ hại chết.
Đúng rồi, đời trước khi Vương phủ nhận thân, cũng không có náo động đến ồn ào huyên náo. Khi Lý gia ra tay với Trương Phinh Đình, người bên ngoài còn không biết chuyện Lâm Cầm Hề là nữ nhi của Vương phủ. Trương phu nhân căn bản là không thể nào biết Vương phủ đang tìm người.
Mà từ khi Trương Phinh Đình phát bệnh rồi chết, trước sau chẳng qua chỉ mất mấy ngày.
Chung quanh một mảnh yên tĩnh, hạ nhân của Trương gia hai mặt nhìn nhau. Trương lão gia nghi hoặc mà nhìn thê tử.
Trương phu nhân cười khổ: “Lão gia, việc này chỉ trách ta. Năm đó ta mới vừa thành thân với ông không lâu, biểu muội của nhà nương gia lại xảy ra chuyện như vậy, dù sao thì cũng không vẻ vang gì, ta không có mặt mũi nào để nói ra. Buổi sáng ngày hôm đó khi biểu muội đưa hài tử đến, nữ nhi của chúng ta cũng mới vừa qua đời...Biểu muội nhờ ta gửi hài tử đến nhà người khác, ta nhìn thấy khuôn mặt của hài tử cũng giống với Phinh Đình, vì vậy liền để nó ở lại.”
Trương lão gia cứng họng, những năm gần đây, tình cảm hai phu thê ngày càng sâu nặng. Việc đã đến nước này, so đo đã không còn ý nghĩa. Ông ấy nắm lấy tay thê tử: “Năm đó vì sao bà không nói cho ta biết?”
Nước mắt Trương phu nhân lưng tròng: “Ngay từ đầu đã không biết nói như thế nào, sau lại càng không dám nói.”
Hai phu thê một người khóc, một người thì an ủi. Không khí bi thương lại ấm áp.
Không đề cập tới sắc mặt của mọi người khác nhau, còn Lâm Cầm Hề thì hoàn toàn luống cuống.
Nàng ta đang làm quý nữ của Vương phủ một cách tốt đẹp, tại sao lại thành giả rồi? Trương Phinh Đình này có gia nương yêu thương, thế nhưng lại là nữ nhi thật sự của Vương phủ?
Lâm Cầm Hề thật sự không muốn thừa nhận chính mình là giả, nhưng sự thật lại bày ra trước mặt! Trương phu nhân có bức họa, có tín vật, còn nàng ta không có cái gì cả!
Theo bản năng, Lâm Cầm Hề muốn tìm Lý mẫu để dò hỏi chuyện năm đó.
Mọi người đang vây quanh trong ba tầng, ngoài ba tầng nhưng lại không có người của Lý gia.
Một nhà ba người Lý gia bây giờ còn đang nằm trên đường để dưỡng thương, căn bản không đến được. Lâm Cầm Hề vô cùng hoảng loạn, phân phó nha hoàn ở bên cạnh: “Các ngươi đi mời người của Lý gia đến đây.”
Nàng ta hoảng sợ đến mức nói năng lộn xộn, nước mắt không tự giác mà rơi xuống, trong lòng kinh sợ không thôi, không dám tưởng tượng hậu quả khi chính mình không phải nữ nhi của Vương phủ, quỳ trước mặt vương gia: “Phụ vương, thân phận nữ nhi Vương phủ trân quý, có lẽ có người muốn thế thân. Trương Phinh Đình được gia nương cưng chiều, lúc trước khi xuất giá còn mang theo ba phần gia tài của Trương gia, Trương gia có thể có lòng như vậy, thì sao nàng ta lại không phải là thân sinh của Trương gia? Người không thể chỉ nghe lời nói một phía của Trương gia. Con đã cho người đi mời di mẫu, đến lúc đó sẽ đối chất cùng nhau...”
Vương gia nhìn bức tranh trong tay, âm thầm nhìn Tần Thu Uyển vài lần, càng nhìn càng thấy giống, có tín vật, hơn nữa còn có khuôn mặt của nàng, ông ấy đã xác định, Trương Phinh Đình mới là nữ nhi của ông ấy!
Nghe thấy Lâm Cầm Hề khóc lóc cầu xin, trong lòng ông ấy ngập tràn sự chán ghét: “Đừng có gào!”
Ông ấy giơ đồ vật trong tay lên: “Những thứ này đều là thật, người của Lý gia có sao?”
Lâm Cầm Hề: “...” Không có!
Nàng ta không cam lòng, khóc lóc lắc đầu: “Con không biết gia nương con là ai, từ nhỏ đến lớn con cũng chưa gặp qua bọn họ. Nếu con không phải nữ nhi người thì con là nữ nhi của ai?”
Thế tử nhíu nhíu mày: “Sau khi ta tới thành Liễu Châu. Biết được ở tại chỗ đó có một nữ nhân họ Dư, vừa vặn bà ta cũng lẻ loi một mình, sau khi qua đời thì hài tử được đưa đến Lý gia, cũng không có hỏi thăm qua chuyện trước là ai đã ở trạch tử ở Giang Huyền. Phụ vương, chuyện liên quan đến huyết mạch của hoàng thất, vẫn nên điều tra rõ ràng mới tốt.”
Hắn nhìn về phía Lâm Cầm Hề, thản nhiên nói: “Làm giả huyết mạch của hoàng thất, theo luật phải trảm!”
Từ “Trảm” mang giọng điệu mạnh mẽ, tràn đầy sát khí.
Lâm Cầm Hề sợ tới mức cơ thể run rẩy không ngừng, quả thực khi nhìn thấy Trương phu nhân lấy ra nhiều tín vật như vậy, nàng ta cũng đã cảm thấy bản thân mình không phải.
Nhưng để nàng ta thừa nhận mình không phải thì...Nàng ta không làm được.
Ba mươi phút sau, người Lý gia được khiêng đến trước cửa lớn Trương gia.
Theo dọc đường đi, Lý mẫu không ngừng hỏi người đang khiêng bà ta rốt cuộc bởi vì chuyện gì mà mời bà ta đến đây, nhưng mà mấy người kia lại giống như người câm, cho dù có hỏi như thế nào thì các nàng cũng không nói một tiếng.
Nhìn thấy đã đến trước cửa Trương gia rồi, Lý mẫu nhìn hai phụ tử đang ngồi trên ghế xa hoa sang trọng, đã nhận ra: “Ngài là vương gia?”
Vương gia nhíu mày nhìn ba người bị thương nặng: “Là các ngươi nuôi lớn Lâm Cầm Hề?”
Lý mẫu không dám tùy tiện trả lời, nhìn thấy Lâm Cầm Hề đang run rẩy như cầy sấy, nước mắt nước mũi đầy mặt, rõ ràng đang vô cùng sợ hãi. Vào thời điểm này, thừa nhận có lẽ sẽ liên lụy đến chính mình.
Bà ta và Lâm Cầm Hề đã trở mặt, nếu bị nàng ta liên lụy thì bà ta phải chịu bao nhiêu oan uổng?
Nhìn thấy Lý mẫu do dự, Lâm Cầm Hề đã đợi không được, truy vấn: “Di mẫu, người có biết cha con là ai hay không?”
Vấn đề này rất dễ trả lời.
Lý mẫu lắc đầu: “Không biết!”
Nghe thấy tôn nữ tiến lên hỏi chuyện này, trong lòng Lý mẫu có chút cảm khái: “Chẳng lẽ ngươi không phải là nữ nhi của vương gia?”
Lâm Cầm Hề còn nằm mơ mình chính là hoàng thân quốc thích, lập tức nghẹn ngào khôn xiết: “Trương phu nhân nói, Trương Phinh Đình mới phải. Bọn họ còn có tín vật, di mẫu, người có tín vật hay không?”
Lý mẫu không nói nên lời.
Bà ta lén liếc mắt nhìn biểu cảm của vương gia, trong lòng lại nghĩ đến lúc trước khi thế tử nhận thân, bà ta còn thề thốt son sắc vài câu, lập tức sợ tới mức mặt như màu đất, giọng nói run run, nói: “Nương của ngươi đi gấp nên chỉ bảo ta chăm sóc tốt cho ngươi.”
Lâm Cầm Hề thực sự không cam lòng: “Người suy nghĩ cẩn thận lại một chút, nương của con thật sự không đưa thứ gì cho người sao?”
Lý mẫu im lặng, quả thật bà ta muốn nói là không có, nhưng lại không dám nói dối ở trước mặt vương gia, không tình nguyện mà nói: “Có.”
Lâm Cầm Hề vui mừng khôn xiết: “Đưa cái gì? Người nhanh chóng lấy ra đi!”
Lúc đầu Lý phụ còn muốn nói chuyện, nhưng sau khi nghe thấy mấy cái này thì trực tiếp giả chết, đôi mắt khép hờ một nửa giống như bị hôn mê.
Lý Trạch Ngạn không biết những chuyện trong nhà này, vẻ mặt tò mò mà nghe.
Lý mẫu nhìn thấy phu quân giả chết thì đành phải cắn răng nói một chút: “Cho ta bốn trăm lượng ngân phiếu, còn có một ít thủ sức.”
Lâm Cầm Hề: “...” Từ nhỏ đến lớn, nàng ta chỉ biết mình là nữ nhi mồ côi ăn nhờ ở đậu. Cũng không biết trước khi chết mẫu thân đã trả một ít đồ vật cho Lý gia.
Nàng ta vừa phẫn nộ lại ấm ức, chất vấn nói: “Vậy thủ sức đâu? Ngân phiếu đâu?”
Điều quan trọng nhất là trước đây, nàng ta từng nghe Lý mẫu nói qua, Dư gia vốn dĩ chỉ là một gia đình bình thường, chắc là không có nhiều ngân phiếu như vậy, cũng không có khả năng mua thủ sức quý giá.
Vì vậy, thủ sức của nương nàng ta chắc hẳn đều là của nam nhân gửi tặng. Cũng coi như là tín vật của cha nàng ta!
Ánh mắt của Lý mẫu né tránh: “...Ta...Ta đã cầm rồi...”
Lâm Cầm Hề: “...Cầm đi đâu vậy? Người nhanh cho người đi chuộc lại đi!”
Vì quá mức sốt ruột, giọng nói lúc tức giận của nàng ta rất lớn, âm thanh gần như đã vỡ ra.
Lý mẫu có chút co rúm người lại: “Tiệm cầm đồ Triêu Phát ở Giang Huyền. Những món thủ sức đó tổng cộng cầm được hơn một trăm hai mươi lượng. Nếu muốn chuộc lại, ngươi tự mình tìm cách đi.”
Lâm Cầm Hề tức giận đến mức bốc khói: “Nương của ta cho ngươi hơn năm lượng bạc, ngươi tiêu xài đi đâu vậy?” Nghĩ đến những năm đó nàng ta ở Lý gia phải theo đúng khuôn phép và những ấm ức phải chịu trong mấy năm nay, quả thực trong lòng ngập tràn sự oán hận, muốn phát hỏa, nhưng lại ngại có vương gia ở đây, chỉ có thể chịu đựng nhịn xuống, nhẫn nhịn đến mức nàng ta cắn môi chảy cả máu, nàng ta mong chờ mà nhìn về phía vương gia: “Phụ vương, người cho người đi chuộc lại thủ sức…”
“Không cần.” Vương gia cất những tín vật đó vào: “Năm đó ta chưa bao giờ tặng đồ thủ sức, mà chỉ để lại ba ngàn lượng ngân phiếu.”
Ánh mắt của Lâm Cầm Hề sáng lên: “Có lẽ những món thủ sức đó chính là dùng ngân phiếu của người để lại để mua...”
Trương phu nhân lại hành lễ thêm lần nữa: “Vương gia, ngân phiếu biểu muội để lại cho ta vẫn còn, khoảng ba ngàn lượng.” Bà ấy nói với nha hoàn: “Đi lấy cái hộp nhỏ trên bàn trang điểm mang tới đây.”
Khuôn mặt của Lâm Cầm Hề ngập tràn sự không thể tin, chẳng lẽ Trương phu nhân đều giữ lại những tờ ngân phiếu năm đó?
Nếu những tờ ngân phiếu kia là do vương gia ban tặng, vậy hoàn toàn có thể xác nhận thân phận của Trương Phinh Đình chính là nữ nhi của Vương phủ.
Ánh mắt và tâm tư của Lâm Cầm Hề đều mong chờ Trương phu nhân đã đem những ngân phiếu kia đi đổi rồi, hoặc là sau khi chuộc lại thì một trong số đó đã bị đổi rồi. Điều nàng ta hy vọng nhất trong lòng chính là người của Trương gia nói hươu nói vượn, cố ý thay thế thân phận của nàng ta.
Mọi việc lại không hề giống nàng ta kiểm soát, nha hoàn thật nhanh chạy một chuyến, nửa khắc sau liền bê đến một chiếc hộp, Trương phu nhân không nhận, ra hiệu cho nha hoàn đang mệt đến thở dốc trực tiếp đem đồ vật đưa cho hộ quân.
Vương gia vươn tay nhận lấy rồi mở ra, lấy ra hai tờ ngân phiếu có giá trị nhỏ nhất ở phía mặt trên, liền nhìn thấy phía dưới có ba tờ ngân phiếu đã ố vàng, quả nhiên đây chính là ngân phiếu năm đó ông ấy đưa. Đó là ngân phiếu mà ông ấy mang từ kinh thành đến, ông ấy còn mơ hồ nhớ ra số hiệu đổi tiền của tờ ngân phiếu ở trên góc.
Ông ấy thở dài một hơi rồi nói: “Đây đúng là ngân phiếu năm đó ta đưa cho Hoài Ý. Lúc trước khi ta rời khỏi kinh, mang theo một trăm tấm ngân phiếu có số hiệu liên quan với nhau, đây là ba tờ cuối cùng.”
Những lời này, xem như là đã thừa nhận thân phận của Trương Phinh Đình.
Lúc trước khi ông ấy đến Giang Huyền, khi đó nơi này rất cằn cỗi, chỉ có những nhà thương gia giàu có truyền thừa trăm năm mới có ba ngàn lượng bạc này, cho nên, ông ấy vừa đi thì đã không trở lại, cũng hoàn toàn không cảm thấy áy náy. Bởi vì có những tờ bạc này, cho dù bà ấy có hài tử thì cũng có thể sống tốt.
Nghe được lời nói này của vương gia, cả người Lâm Cầm Hề xụi lơ, chống đỡ không được mà nằm sấp trên mặt đất. Thở dốc từng ngụm từng ngụm, nàng ta quay đầu lại thì thấy mọi người đang vây xem xung quanh, chỉ cảm thấy bọn họ đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ mình.
Ở bên đây thì hoàn toàn ngược lại, Trương phu nhân âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Còn tẩu tẩu Hạ thị thì chỉ cảm thấy đã sống sót qua tai nạn lần này, sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, đưa tay lên trán lau mồ hôi lạnh.
Mọi người đang vây xem thấy như vậy thì chỉ cảm thấy sự thay đổi này có chút bất ngờ, bọn họ vốn dĩ là đang xem vương gia hỏi tội Trương gia, nhưng không ngờ cho tới lúc sau thì nữ nhi Trương gia mới là huyết mạch của vương gia, quả thực còn náo nhiệt hơn cả xem kịch.
Bây giờ Lý Trạch Ngạn hối hận đến tột đỉnh, vốn dĩ hắn đã có thể cùng với Trương Phinh Đình trở thành một đôi phu thê ân ái. Nếu như không có Lâm Cầm Hề, hiện tại Vương phủ đến nhận thân, hắn chính là rể hiền của Vương phủ rồi! Cho dù không tham gia hội thi thì cũng có thể vào triều làm quan.
Nếu như vương gia trở thành thái tử, trở thành đế vương đời kế tiếp. Vậy thì hắn chính là phò mã rồi.
Lý phụ còn đang giả chết, tâm trạng của Lý mẫu thì rất phức tạp, bà ta đã hối hận lúc trước bản thân mình vì điệt nữ mà khiến Trương Phinh Đình chịu uất ức, lại sợ hãi vương gia và thế tử sẽ tìm bà ta tính sổ.
Nghe được phía sau có người đang xì xào to nhỏ bàn tán về tội danh làm giả huyết mạch của Vương phủ sẽ bị trảm… Bà ta sợ tới mức không ngăn được toàn thân run rẩy, bà ta cũng không quên lúc trước khi thế tử đến nhận thân, là bà ta luôn miệng nói rằng Lâm Cầm Hề chính là nữ nhi của Vương phủ.
Bà ta như vậy cũng coi như là đã tiếp tay làm giả huyết mạch của Vương phủ rồi?
Nghĩ đến đây, Lý mẫu bất chấp sự đau đớn ở trên người, vội vàng dập đầu xin tha: “Vương gia, dân phụ quả thật không biết phụ thân của Lâm Cầm Hề là ai, lúc ấy nghe được thế tử nhận thân, quá vui mừng nên không biết suy nghĩ, lúc đó mới nói ra những lời không thích hợp, khiến cho thế tử hiểu sai… Mong vương gia tha mạng… Mong thế tử tha mạng…”
Nghe thấy mẫu thân xin tha tội, Lý Trạch Ngạn đột nhiên bừng tỉnh nhớ ra còn có việc này, tuy rằng việc này từ đầu tới cuối hắn đều không có liên quan, người tiếp tay làm giả huyết mạch là mẫu thân của hắn. Nếu vương gia muốn trách tội, mẫu thân của hắn chính là tội nhân, thân là nhi tử của tội nhân, hắn cũng không thể tham gia hội thi!
Sắc mặt của Lý Trạch Ngạn trở nên khó coi, cũng cầu xin tha: “Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng nghe qua thân thế của Lâm Cầm Hề, mẫu thân cũng chưa bao giờ nói với chúng ta về xuất thân của nàng ta… Cho nên, khi thế tử nhận thân, chúng ta mới có thể biết được sự thật, mong vương gia minh xét.”
“Hoá ra là chỉ là một màn kịch!” Vẻ mặt của quận chúa đầy cảm khái: “Ta còn tưởng rằng muội muội của mình lại kinh khủng như vậy, hoá ra lại là đồ giả mạo.” Nàng nhìn về phía Trương Phinh Đình: “Nghe nói sau khi ngươi phát hiện phu quân của mình có người khác liền lập tức hoà ly rồi trở về nhà?”
Không đợi Tần Thu Uyển trả lời, nàng ta đan hai lòng bàn tay vào nhau, khen ngợi: “Quả nhiên không hổ danh là muội muội của ta, đúng là có chung huyết thống. Cho dù thân phận không cao, nhưng sự kiêu ngạo từ trong xương cốt cũng không thay đổi.”
Tần Thu Uyển: “…”
Vừa lúc nãy còn ghét bỏ nàng, muốn giúp đỡ Lâm Cầm Hề kết tội nàng, bây giờ liền bắt đầu khen ngợi.
Dù sao, nàng cũng không tin quận chúa sẽ đối đãi nhiệt tình với muội muội.
“Lúc trước Lý gia lừa gạt ngươi, phía sau lại hãm hại ngươi, tội không thể tha thứ.” Quận chúa cười nói: “Phụ vương, muội muội chịu nhiều khổ cực như vậy, chúng ta nên giúp muội ấy đòi lại công bằng.”
Lâm Cầm Hề trừng to mắt.
Hôm nay vương gia vào thành, nàng ta vốn dĩ có chút thấp thỏm, có chút sợ hãi người thân phụ chưa bao giờ gặp mặt này, không nghĩ tới khi vừa gặp mặt, phụ vương liền muốn giúp nàng ta đòi lại công bằng. Khi nàng ta đến Trương gia, đã nghĩ rằng sẽ đạp Trương gia ở dưới chân, có thù báo thù có oan báo oan. Có nằm mơ cũng không nghĩ tới, đến cuối cùng Trương gia mới là người không buông tha cho nàng ta!
Sau khi phản ứng lại, Lâm Cầm Hề vội vàng dập đầu xin tha: “Phụ vương… vương gia tha mạng. Dân nữ chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn thay thế thân phận của người khác, cầu vương gia minh xét!”
Vương gia cầm mấy tờ ngân phiếu: “Phinh Đình đúng không?” Ông ấy đưa mắt nhìn về phía Tần Thu Uyển: “Con nói xem, nên xử trí nàng ta như thế nào?”
Thanh đao treo trên đầu Trương gia rốt cuộc cũng có thể gỡ xuống, tâm tình Tần Thu Uyển cảm thấy nhẹ nhàng vô cùng, nói: “Lúc trước Lâm Cầm Hề đúng thật là không biết chính xác thân thế của chính mình, khi thế tử nhận thân, nàng ta chỉ thuận thế nhận mà thôi, việc này cũng không thể trách nàng ta.”
Nghe thấy lời này, trong lòng Lâm Cầm Hề cảm thấy rất khó chịu, nói thật, nếu không phải Trương Phinh Đình, bản thân của nàng ta sẽ không đi tới nông nỗi bị người khác chỉ ra sơ hở. Bây giờ lại bởi vì nàng ta, thân phận tôn quý của mình cũng không còn nữa. Từ tận đáy lòng, Lâm Câm Hề rất hận nữ nhân này.
Nhưng đến giờ phút này, lại không thể không cầu xin nàng: “Trương cô nương, ta thực sự xin lỗi cô vì những gì đã xảy ra. Sau này nếu có cơ hội, ta sẽ đến nhận lỗi, cô đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt ta.”
Người nhận lỗi lại đổi thành nàng ta.
Trương phu nhân châm chọc nói: “Ngươi lấy cái gì bồi thường?”
Lâm Cầm Hề: “...” Nàng ta cắn chặt răng: “Nương của ta để lại cho ta ngân phiếu, ta sẽ nghĩ cách để di mẫu trả lại cho ta.”
Lý mẫu không nghĩ tới sự việc này lại liên quan đến mình, ngay lúc này trong lòng càng thêm khổ, trên mặt cũng mang theo vài phần khổ sở.
Trương phu nhân ghét nhất chính là Lý gia, vô duyên vô cớ lại đi huỷ hoại thanh danh của nữ nhi, sau lại còn cáo mượn oai hùm để ức hϊếp người khác. Nhìn thấy sắc mặt của Lý mẫu trở nên khổ sở, hỏi: “Không phải bà đã xài hết chứ?”
Quả thực là một cú đánh vào lòng.
Lý mẫu lập tức chột dạ mà dời mắt.
Lâm Cầm Hề trừng mắt nhìn bà ta: “Đó là nương để lại cho ta, sao bà lại có thể tự tiêu xài riêng cho bản thân được chứ?”
Vẫn chưa đưa bạc ra, Lý mẫu cũng không nghĩ đến việc trả lại, hùng hổ nói: “Chẳng lẽ mấy năm nay ngươi uống gió để lớn lên sao?”
Lâm Cầm Hề: “…” Lỗ mất rồi!
Khi còn nhỏ nàng ta không hiểu chuyện nên còn ăn uống không ít. Sau này khi lớn lên, ở trước mặt Lý mẫu thường xuyên cố tình chèn ép chính bản thân mình, không cho chính mình thèm ăn, thỉnh thoảng còn làm ra dáng vẻ uất ức để Lý Trạch Ngạn thương tiếc.
Mặc dù chỉ là giả vờ, nhưng nàng ta cũng thật sự ăn không ngon!
Nếu sớm biết rằng nương của nàng ta để lại cho Lý gia nhiều ngân phiếu như vậy, nàng ta sao lại phải khách khí?
Không phải là nàng ta nợ Lý gia, mà là Lý gia nợ nàng ta!
Nghĩ đến bản thân mình đã từng vì ở lại Lý gia mà hao tổn tâm tư để tính kế, hiện giờ thanh danh lại hôi thối đến mức không ngửi được đều là bởi vì dây dưa không rõ với Lý Trạch Ngạn, trên mặt Lâm Cầm Hề đều là nước mắt hối hận.
Đều là do Lý gia, cầm ngân phiếu của nương nàng ta mà lại khắc khe với nàng ta, nếu có sau này… Bây giờ điều quan trọng nhất không phải hối hận và oán hận, mà là thoát khỏi sự việc này một cách an toàn.
Từ lúc vừa rồi, khi vương gia muốn dọn dẹp Trương gia thì nàng ta liền nhìn ra được, ông ấy không phải là người nói chuyện đạo lý. Nếu ông ấy quyết tâm đòi lại công bằng cho nữ nhi, Lý gia và nàng ta cũng đừng nghĩ đến việc được đối xử tử tế một cách dễ dàng!
Nghĩ đến đây, nàng ta lại dập đầu lần nữa: “Trương cô nương, cô coi như ta là cái đánh rắm mà thả đi, về sau ta bảo đảm cả đời sẽ không bao giờ đến trước mặt cô…”
Lâm Cầm Hề dập đầu xin tha giống như một đống bùn lầy, không có dáng vẻ cao cao tại thượng khi thấy người khác gặp hoạ như lúc nãy nữa.