Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 22: Nguyên phối thứ nhất 22

Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Lâm Cầm Hề, mọi người đang vây xem dù có không vừa mắt với Lý gia, hay chỉ đơn thuần là muốn lấy lòng nàng ta, thì tất cả đều phụ họa nói rằng Lý gia không biết tốt xấu, lòng tham không đáy.

Lý Trạch Ngạn bị đánh đến chết khϊếp, trước sự lên án công khai, hắn ngước mắt lên nhìn Lâm Cầm Hề từ trên xuống dưới một thân phú quý, trong lòng đã hiểu rõ, nữ nhân này đã không còn là nữ nhân dịu dàng như nước ở trong trí nhớ của hắn, sẵn sàng vì hắn mà chịu đủ các loại ấm ức.

Hắn cúi đầu, bắt đầu xin tha: “Lâm cô nương, ta sai rồi.”

Lâm Cầm Hề nhìn hắn, vẻ mặt hờ hững.

Nói thật, trước đây nàng ta cũng đã suy xét về việc làm hòa với Lý gia như lúc ban đầu, chờ đến khi không có đường lui thì liền quay trở về tìm bọn họ. Nhưng mới vừa rồi Lý Trạch Ngạn lại lôi những chuyện tín vật đó ra, tuy rằng đã khiến nàng ta đạt được mong muốn của mình. Nhưng cũng khiến cho nàng ta hiểu rõ ràng sự lạnh lùng và bạc bẽo của người Lý gia.

Chỉ cần có tiền thì cái gì bọn họ cũng có thể từ bỏ!

Nghĩ đến việc thế tử không đến lúc nàng ta gặp nước sôi lửa bỏng, Lâm Cầm Hề không cần nghĩ thì cũng biết nếu như mình nhận lấy thất bại thì sau này làm gì có ngày để trở lại Lý gia. Nàng ta không quyền không thế, Lý Trạch Ngạn chắc chắn sẽ tái giá… Cho dù không thể trở thành nữ nhi của Vương phủ thì nàng ta cũng nhất định không trở về.

Huống chi, nàng ta còn đánh phu thê Lý gia, đã đắc tội với Lý gia, muốn trở về thì chỉ sợ là rất khó.

Hai nhà đã kết thù, nàng ta đương nhiên muốn bóp chết những mối họa từ trong trứng nước. Sau khi Lý Trạch Ngạn phải ăn chầu đánh này thì tạm thời không thể đứng dậy được. Lại còn bởi vì nàng ta thể hiện sự chán ghét đối với Lý gia cho nên không có ai trong thành chịu giúp đỡ Lý Trạch Ngạn, hắn vừa bị thương vừa không có tiền, không thể đi đến kinh thành! Nếu không thể tham gia hội thi thì dĩ nhiên là không thể làm quan.

Hôm nay đánh hắn, bây giờ Lâm Cầm Hề đã không còn đường lui. Việc nhận thân nhất định phải thành công!

Có người đến đây kéo Lý Trạch Ngạn đi, giữa lúc cãi cọ ồn ào, Lâm Cầm Hề chậm rãi đến gần Tần Thu Uyển, kề sát vào tai nàng như là bằng hữu thân thiết, trên mặt còn mang theo nụ cười, giọng nói lạnh lùng: “Nhìn thấy chưa, hy vọng ngươi cũng là người thức thời.” Nàng ta vươn tay nhận lấy hộp đồ ăn ở trong tay nha hoàn: “Làm phiền ngươi giúp ta đưa cái này cho Mạc tướng quân.”

Người ngoài nhìn vào thì thấy hai người dựa vào cực gần, nói cười rộn ràng như bằng hữu. Nghĩ đến Lý Trạch Ngạn vừa mới bị kéo đi…bọn họ đều cảm thấy hai người này đúng là họa thủy.

Bởi vì hắn mà suýt chút nữa hai vị cô nương đã trở mặt thành thù.

Thật ra là đã kết thành thù, nói suýt chút nữa...Là bởi vì bây giờ hai vị cô nương rõ ràng đã thân cận hơn rồi.

Tần Thu Uyển chỉ cảm thấy buồn cười khi nghe những lời nàng ta nói: “Vừa rồi ta giúp ngươi không phải sợ đắc tội với ngươi, mà...chỉ đơn giản là nhìn hai người các ngươi không thuận mắt.”

“Ngươi thật lớn mật!” Ánh mắt của Lâm Cầm Hề thay đổi, trở nên sắc bén và thâm độc: “Ngươi không sợ ta trả thù sao?”

“Ngươi nói cứ như nếu ta giúp ngươi đưa hộp đồ thì ngươi sẽ không trả thù ta vậy.” Tần Thu Uyển lùi lại một bước, phân tích một cách hứng thú: “Ngươi được coi trọng vì là nữ nhi của Vương phủ, lúc trước cũng không thân với vị Mạc tướng quân kia. Ngươi vốn dĩ thích loại công tử nhẹ nhàng, văn chương nổi bật như Lý Trạch Ngạn, bỗng nhiên lại thấy đổi suy nghĩ, thay đổi mắt nhìn...Theo ta thấy, có lẽ vị Mạc tướng quân kia hoặc là có gia thế bất phàm, hoặc là có chức quan cao, đúng không?”

Bất cứ ai cũng không muốn thừa nhận chính mình là người dựa vào quyền lực, Lâm Cầm Hề bị nói trúng tâm tư, thẹn quá hóa giận: “Ngươi nói những lời vô nghĩa này chỉ là đang muốn khoe khoang sự thông minh của mình mà thôi, ta cũng không thèm quan tâm cái đó, ngươi câm miệng lại cho ta.”

Nhìn thấy cảm xúc kích động của nàng ta, Tần Thu Uyển lùi lại một bước, lắc đầu nói: “Ta cho rằng những lời vô nghĩa này vẫn rất có ích. Ít nhất thì ta biết ngươi tặng đồ là vì muốn gả vào nhà cao cửa rộng và muốn sống một cuộc sống tốt hơn. Mà hai người chúng ta lại có thù oán, sao ta có thể ngu xuẩn đến mức giúp đỡ ngươi gả đến nơi cao hơn? Đó không phải tự tìm đường chết hay sao?”

Ánh mắt của Lâm Cầm Hề trở nên thâm độc: “Làm gì có dòng dõi nào có thể cao hơn hoàng gia? Cho dù ta gả đến chỗ nào thì cũng là thấp!” Nàng ta đã từng vì chuyện Trương Phinh Đình là thê tử của Lý Trạch Ngạn, khiến nàng không thể trở thành nữ nhân quang minh chính đại của hắn, khi đó nàng ta đã chịu rất nhiều ấm ức, bây giờ thân phận của nàng ta trở nên tôn quý, thế mà Trương Phinh Đình vẫn còn dáng vẻ nhàn nhã như vậy, cũng không hề có một chút kính nể hay sợ hãi gì đối với nàng ta, dựa vào cái gì chứ? Thấy nàng ta tỏ vẻ nếu nàng không thuận theo thì sẽ không buông tha, Tần Thu Uyển vừa chờ vừa xem, bày trò cãi nhau với tôn nữ của hoàng thượng ở trước mặt mọi người, tóm lại đều có hại cho chính mình. Một tội danh đại bất kính bị giáng xuống, nhận một bản án tử đều là đáng đời. Khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở trong góc, Tần Thu Uyển vui mừng khôn xiết, vẫy tay rồi nói: “Tiền phu nhân, thật là trùng hợp!”

Một bên chào hỏi, một bên người đã như con bướm bay đến tìm hoa.

Lâm Cầm Hề xách theo hộp đồ ăn, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nàng ta có thể chèn ép bất cứ kẻ nào, nhưng lại không dám ra tay với người của Trương gia. Thứ nhất là sợ thế tử cảm thấy nàng ta ngang ngược, thứ hai là không muốn để lại ấn tượng không tốt cho Mạc tướng quân.

Tần Thu Uyển thuận lợi rời khỏi tửu lâu, Tiền phu nhân ở bên cạnh tỏ vẻ tò mò: “Trương cô nương hai người các ngươi đã hòa hợp rồi sao?”

“Ta nào dám đối nghịch với nữ nhi của vương gia?” Tần Thu Uyển thuận miệng đối phó: “Phu nhân, ta còn có việc hôm khác lại mời người cùng uống trà.”

Gần đây, mọi người trong thành cũng không biết phải dùng thái độ gì để đối xử Trương gia.

Trước đó khi hai nhà Trương – Lý gây nhau đến túi bụi, mọi người đều cho rằng Lý gia sẽ đuối lý. Rất nhiều phu nhân còn cảm thấy Trương Phinh Đình quá thảm, không quan tâm đến thân phận gả đi lần hai của nàng ấy, cũng không phản đối việc thú nàng ấy về nhà.

Nhưng hôn sự vẫn còn chưa được định ra, người ta lại biết được rằng Lâm Cầm Hề, người đã đắc tội với nữ nhi Trương gia vậy mà lại là kim chi ngọc diệp. Mọi người đều cảm thấy lần này Trương gia đã sắp xong đời rồi, nhưng không ngờ thế tử lại có vẻ không thèm để ý đến, ở lại Trương gia thì đã không nói, lại còn ngăn cản Lâm Cầm Hề không đến đó gây sự.

Khi mọi người đều cho rằng Trương gia nhờ có thế tử mà một bước lên trời, thì lại có một vị công công đến từ kinh thành, thái độ còn rõ ràng là muốn chống lưng cho Lâm Cầm Hề… Cho nên, thật khó để nói tương lai của Trương gia sẽ như thế nào? Những vị phu nhân đáng thương đó cũng đã sớm từ bỏ suy nghĩ muốn đón Trương Phinh Đình về nhà.

Tiền phu nhân cũng đã từng là một trong những vị đó, tuy nhiên bà ta cũng giống như những vị phu nhân khác, không muốn rước thêm tai hoạ vào nhà vì vậy đã sớm từ bỏ suy nghĩ đó. Sợ người ngoài hiểu nhầm nên thái độ của bà ta trở nên rất lạnh nhạt, nghe được những lời này thì cũng không ngăn cản, ứng phó nói: “Vậy khi nào ngươi rảnh rỗi thì gửi thiệp cho ta.”

Về phần nhận được thiệp rồi có muốn đến nơi hẹn hay không thì để xem lại!

Khi trở về phủ, sắc trời đã không còn sớm, đại tẩu Hạ thị cố ý đến đây tìm nàng: “Muội muội, hôm nay Lý Trạch Ngạn kia đắc tội như thế nào với Lâm cô nương mà khiến cho nàng ta đoạn tuyệt quan hệ với Lý gia?”

Tần Thu Uyển xua xua tay: “Chẳng qua là tìm lý do mà thôi. Lý gia muốn tiền, Lâm Cầm Hề lại không muốn cho.”

Hạ thị trầm ngâm: “Vậy nàng ta không sợ trong tay Lý gia có nhược điểm của nàng ta sao?”

“Đã từng, nhưng bây giờ thì không.” Tần Thu Uyển kể lại những chuyện vừa rồi đã xảy ra ở trong tửu lâu.

Hạ thị hô lớn: “Thật sự là trở mặt vô tình.” Nói một câu cảm thán, nàng ta quay lại nhìn xung quanh và ra hiệu cho hạ nhân lui ra, nói: “Nhà nương gia của cữu mẫu ta ở bên cạnh thành Bắc Lăng, nhà nương gia của bà ấy có một vị công tử trẻ tuổi, tuổi cũng xấp xỉ với muội, gia đình cũng là một phú thương giàu có giống như nhà ta, hai người các ngươi xem như là môn đăng hộ đối, hắn là trưởng tử, về sau sẽ tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, nếu như muội đồng ý…thì có thể gặp mặt nhìn xem?”

Tần Thu Uyển dở khóc dở cười, vốn tưởng rằng đại tẩu đến tìm nàng chỉ là vì hỏi thăm chuyện của Lâm Cầm Hề, không nghĩ tới là vì chuyện xem mắt.

“Không cần.” Tần Thu Uyển cười từ chối: “Tẩu tẩu, Trương gia chúng ta bây giờ nhìn thì có vẻ phồn hoa, nhưng kết cục như thế nào thì còn khó mà nói, không nên liên lụy đến người khác.”

Nghe xong lời này Hạ thị than một tiếng, khuyên nhủ: “Nếu có người muốn tung lưới bắt trọn Trương gia, chắc chắn phải tìm một chút tội danh. Tai hoạ sẽ không liên lụy đến nữ nhi đã xuất giá, muội gả cho người nào đó thì cũng coi như là lưu lại một chút huyết mạch cho Trương gia, phụ thân mẫu thân cũng có thể an tâm.”

“Là ta liên lụy đến gia đình.” Vẻ mặt của Tần Thu Uyển tràn ngập sự áy náy.

Hạ thị xua xua tay: “Ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Việc muội gả đến Lý gia là do cả nhà chúng ta đều đồng ý. Phụ thân còn từng khuyên đại ca của muội, nói rằng nếu có thể kết thân với quan viên ở trong triều đình, sau này việc kinh doanh trong gia đình sẽ được nâng cao thêm một bước. Khi đó ta và đại ca của muội còn rất vui mừng. Chúng ta đều không có tư cách để trách muội, chỉ có thể trách bản thân không có mắt nhìn, nhìn không thấu lòng dạ hiểm độc của Lý Trạch Ngạn. Lần này muội phải nghe lời của chúng ta, vị công tử kia đã đến rồi, sau giờ ngọ ngày mai, chúng ta gặp nhau ở Duyệt Lai tửu lâu.” Sau khi nàng ta nói xong thì đứng dậy, đi ra tới cửa còn không quên dặn dò: “Nhớ ăn mặc đẹp một chút.”

Tần Thu Uyển: “…”

Lần đầu tiên trong đời hai người gặp nhau!

Nàng không bài xích việc thành thân, dù sao thì cũng phải xuất giá, nếu có thể gả cho một người mà người nhà thích, cũng coi như là báo hiếu giúp cho Trương Phinh Đình.

Chạng vạng ngày hôm đó, Tần Thu Uyển nghe nói Lâm Cầm Hề mang điểm tâm đến tặng, Mạc tướng quân vẫn nhận, rồi chuyển tất cả đến chỗ thế tử.

Có lẽ là thế tử cảm thấy muội muội phiền phức nên lần này không cho gà ăn nữa mà trực tiếp sai người đưa điểm tâm đến vùng ngoại ô để cho những người ăn xin.

Thật sự là không cho nàng ta một chút mặt mũi nào.

Những lời nói và việc làm gần đây của Lâm Cầm Hề được người ngoài đặc biệt quan tâm, khi biết được thế tử lấy đồ của nàng ta mang đi cho người ăn xin thì mọi người điều hiểu rằng thế tử không thích muội muội hời này cho lắm.

Mà lúc này ở tửu lâu, Lâm Cầm Hề đã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi khi biết được chuyện này. Đứng dậy đi tìm Đàm công công.

“Nếu như phụ vương biết được ca ca khi dễ ta, sẽ giúp ta đòi lại công bằng sao?”

Trong ánh mắt Đàm công công hiện lên một tia khinh bỉ: “Vương gia và thế tử bận rộn việc công vụ, đây đều là những chuyện nhỏ.” Nghĩ đến việc hai ngày nay mối quan hệ tình cảm giữa nàng ta và Mạc tướng quân vẫn tiến triển chậm chạp, gần như bằng không, ông ta nghĩ cần phải gây một chút áp lực cho nữ nhân này, để cho nàng ta tích cực một chút, nói: “Cô nương có điều không biết, trong Vương phủ ngoại trừ quận chúa ra thì có tổng cộng có chín vị cô nương, thế tử không thể quan tâm đến tất cả mọi người, tình cảm huynh muội này đều dựa vào sự gắn bó của các vị cô nương.”

Lâm Cầm Hề: “...” Chín vị?

Thêm nàng ta nữa là mười vị?

Chuyến đi này của nàng ta vốn chính là muốn kiểm tra xem mối quan hệ tình cảm giữa vương gia với nữ nhi, không ngờ lại nghe được điều này. Trong lòng nàng ta xuất hiện sự nóng vội mà trước nay chưa từng có.

Cho dù là thứ gì, khi nhiều thì sẽ không còn quý hiếm. Hài tử cũng giống như vậy. Không thể trông cạnh vào chuyện vương gia dành bao nhiêu tình cảm cho nàng ta, muốn có được tiền đồ thì phải tự mình tìm lấy.

“Mạc tướng quân không ra khỏi cửa, ta cũng không thấy hắn. Vậy phải làm sao bây giờ?”

Đàm công công lắc đầu: “Xin lỗi, ta chỉ là một kẻ bị khiếm khuyết, không thể giúp người trong chuyện tình cảm nam nữ được.”

Lâm Cầm Hề không thể có được câu trả lời như ý muốn thì lại càng nôn nóng hơn.

* Gần đây sắc mặt của Trương phu nhân tái nhợt, bệnh vẫn không tốt lên, Trương lão gia tìm rất nhiều đại phu để chẩn đoán nhưng kết quả đều giống nhau. Họ nói rằng Trương phu nhân không bị bệnh, chỉ là suy nghĩ ưu sầu quá nhiều nên dẫn đến mất ngủ.

Đây là tâm bệnh, không thể chữa khỏi bằng thuốc.

Trương lão gia khuyên cũng đã khuyên, nhưng không thấy có chuyển biến tốt đẹp gì. Liền nghĩ đến việc sắp xếp tốt cho nữ nhi thì có lẽ có thể khiến cho bà an tâm. Hôm nay đi xem mắt, ông ấy còn cố ý để cho Trương phu nhân đến cùng.

Nếu như phát hiện có gì không thỏa đáng thì lập tức cắt đứt, tuyệt đối không lui tới nhiều.

Hạ thị xem như là bà mối, dẫn theo bà bà và Tần Thu Uyển cưỡng ép xuất hiện ở tửu lâu.

Duyệt Lai tửu lâu có tiếng là thanh lịch và tao nhã, bên trong có mấy bức tranh cổ của tiền triều, được các học giả săn lùng nhiều nhất.

Người nam nhân trẻ tuổi ở trong phòng riêng khoảng chừng hai mươi tuổi, toàn thân mặc một bộ y phục màu xanh đậm, ngũ quan tuấn tú, trên môi nở một nụ cười thỏa đáng, nhìn thấy có mấy người bước vào cửa thì lập tức đứng dậy.

Đầu tiên là trò chuyện, sau đó phân phó cho tiểu nhị mang đồ ăn lên, đối nhân xử thế nho nhã lễ độ, gọn gàng ngăn nắp.

Trong mắt Trương phu nhân hiện lên vài phần tán thưởng, một bữa cơm này chủ nhà và khách đều vui vẻ.

Sau khi ăn xong thì uống trà, rồi lại nói sơ qua về chuyện gia đình hai bên, ánh mắt Hạ thị di chuyển: “Mẫu thân, con bỗng nhiên nhớ ra ngày hôm qua phường thêu phái người đến nói là y phục may cho người kích cỡ không đúng lắm, thừa dịp bây giờ tú nương đang ở đó, người và con cùng đi qua xem một chút nhé?”

Lại dặn dò nam tử trẻ tuổi: “Thư Yến, đệ cần phải chăm sóc tốt cho muội muội của ta, nếu có sơ suất gì thì ta sẽ tìm đệ để hỏi tội.” Câu cuối cùng chính là một lời nói đùa.

La Thư Yến lập tức trả lời: “Hạ tỷ tỷ cứ yên tâm.”

Khi bà tức hai người vừa đi, ngoại trừ một vài hạ nhân ở trong góc đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, thì chỉ còn lại hai người trên bàn.

La Thư Yến mỉm cười rồi giúp nàng châm thêm trà: “Trương cô nương, cô đừng căng thẳng. Lúc chưa xuất giá Hạ tỷ tỷ thường xuyên gặp ta, tỷ ấy cũng rất hiểu ta, cho nên mới giao cô cho ta chăm sóc.”

Một từ hai ý nghĩa.

Tần Thu Uyển đã nghe ra được, La Thư Yến rất vừa lòng với nàng, lời nói mới vừa rồi có ý nghĩa là nguyện ý chăm sóc nàng cả đời.

“Cảm ơn.” Tần Thu Uyển đỡ bát trà, cười nhạt rồi nói: “Ngày thường La công tử cũng đều chăm sóc người khác như vậy sao?”

La Thư Yến cười thoải mái: “Nữ tử mảnh mai, nên được chăm sóc nhiều.”

Những lời này thoạt nghe thì có vẻ ổn, nhưng nếu hai nữ nhân mảnh mai đều cần chăm sóc thì sao? Suy cho cùng, chẳng ai muốn để phu quân của mình chẳng phân biệt trong ngoài, đối xử với ai cũng như vậy, không phải sao?

Mặc dù Tần Thu Uyển là người phải gả đi, nhưng lại không nghĩ đến việc giúp nam nhân quản lý mấy chuyện lộn xộn ở trong nhà, tất nhiên càng ít nữ nhân thì càng tốt.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, Tần Thu Uyển cũng không tiện hỏi người ta có bao nhiêu nữ nhân, đang muốn nói bóng nói gió một chút về thủ sức y liêu (trang sức, vật liệu may mặc) nếu La Thư Yến thuộc như lòng bàn tay thì chứng tỏ hắn ta thường xuyên mua nó. Vậy thì phải biết hắn ta mua nó cho ai.

“Gần đây trong thành có loại vải màu vàng nhạt, Bắc Lăng, Bắc lăng…”

Mới vừa mở miệng thì liền nghe được âm thanh ầm ĩ truyền từ bên ngoài vào.

Rơi vào trong tai Tần Thu Uyển là một giọng rất quen. Nàng tò mò mở cửa sổ hành lang ra, từ bên ngoài, âm thanh xin tha của nữ nhân truyền đến một cách rõ ràng: “Ca ca, ân oán của muội và Trương gia huynh cũng đã biết đến, muội muốn gặp ca, cùng ca ca thương lượng về việc hồi kinh, nhưng ca lại không chịu ra khỏi cửa, muội lại không tiện đi đến Trương gia, chỉ có thể nhờ Hồ quản sự giúp đỡ.”

Giọng nói của thế tử truyền đến ngay sau đó: “Chúng ta là huynh muội, muội muốn gặp ta thì có thể đưa tin cho ta. Đừng để cho người ngoài xen vào.”

Nghe xong lời này, Lâm Cầm Hề chỉ cảm thấy ấm ức không thôi, nàng ta đã từng đưa tin, nhưng mà cho dù là lời mời uống trà hay ngắm hoa thì câu trả lời của thế tử vĩnh viễn là không thích, không có hứng thú hoặc là đã sớm có hẹn.

Rơi vào đường cùng, nàng ta mới tìm gặp vị quản sự quản lý công văn của nha môn này, bí mật ban thưởng cho hắn ta, để hắn ta lấy cớ có chuyện quan trọng cần thương lượng để hẹn thế tử ra. Sau đó làm bộ ngẫu nhiên gặp được, hợp tình hợp lý gặp mặt thế tử, còn có Mạc tướng quân… Không ngờ vừa gặp mặt đã bị vạch trần, còn chọc giận thế tử.

Hồ quản sự ở bên cạnh cũng đang cầu xin tha thứ, Mạc tướng quân sải bước đi đến bảo vệ thế tử, khi đi ngang qua cửa sổ của Tần Thu Uyển, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn sang.

Nhìn thấy hai người đang ngồi đối diện nhau. Bước chân của thế tử dừng lại, bây giờ hắn đang ở nhờ ở Trương gia, chò dù thân phận có cao quý thì cũng chỉ là khách. Nếu gặp người của Trương gia thì nên chào hỏi một tiếng: “Trương cô nương, thật trùng hợp. Vị này là ai vậy?”

Tần Thu Uyển: “...”

La Thư Yến ở bên cạnh vui mừng khôn xiết, vội vàng đứng dậy hành lễ: “Ra mắt thế tử. Thảo dân họ La, là người thành Bắc Lăng, được Trương thiếu phu nhân ủy thác ở đây chăm sóc Trương cô nương.”

Giọng điệu của hắn khi nói chuyện với Hạ thị và Tần Thu Uyển khá xa cách, lại thấy trong phòng chỉ có vài hạ nhân, mấy người bên ngoài lập tức hiểu rõ, cái này chắc hẳn là đang xem mắt, nếu không thì sẽ không có chuyện một nam nhân chưa lập gia thất lại ở chung với cô nương nhà người ta.

Thế tử liếc nhìn vị tướng quân nhà mình với ánh mắt đầy ẩn ý: “Như vậy à.”

Mạc tướng quân nhìn không chớp mắt, che chở để cho hắn tiến lên phía trước.

Rất nhanh, mấy người liền biến mất ở chỗ cầu thang, Lâm Cầm Hề đuổi theo một đường, nhưng trước sau cũng không đuổi kịp, đứng ở chỗ cầu thang tức giận đến mức dậm chân.

Trong lòng nàng ta ngập tràn sự tức giận, Hồ quản sự bên cạnh đã sớm nhận phần thưởng sau khi xong chuyện, lúc này cúi đầu liền rời đi.

Sau khi Lâm Cầm Hề lấy lại tinh thần thì không còn nhìn thấy người nữa, chỉ biết tức giận, nhìn Tần Thu Uyển ở bên cửa sổ, chỉ cảm thấy nàng đang xem chuyện đáng chê cười của mình, lại càng thêm tức giận. Gần đây nàng ta đã được Đàm công công dạy dỗ, nói nhiều ắt nói hớ, khiến cho nàng ta trước khi muốn mở miệng phải mặc niệm ba lần ở trong lòng, cảm thấy không sai thì mới nói.

Chính là trong lúc niệm, tầm mắt thoáng nhìn qua La Thư Yến đang ngồi đối diện Tần Thu Uyển, nàng ta lập tức không muốn mắng chửi người khác nữa, cười nói: “Vị này chính là...”

La Thư Yến vừa đến thành Liễu Châu, cũng đã nghe được lời đồn đãi gần đây, vừa rồi vị kia là thế tử, mà người nữ nhi trên người ngập tràn sự phú quý này lại luôn mồm gọi hắn là ca ca, như vậy nàng ta nên là nữ nhi mới tìm được của Vương phủ.

Nghe nàng ta hỏi chuyện, La Thư Yến đột nhiên cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nói vô cùng nhiệt tình: “Thảo dân họ La, La Thư Yến, nhà ở Bắc Lăng.”

Nhìn thấy hắn ta nhiệt tình như vậy, Lâm Cầm Hề chỉ cảm thấy mình đã lấy lại được một chút đãi ngộ mà quý nữ nên có, nhìn Tần Thu Uyển một cách khinh bỉ, cười nhạt rồi nói: “La công tử và Trương cô nương đang xem mắt sao?”

La Thư Yến lắc đầu: “Không phải, chỉ là trong nhà có họ hàng với Trương gia, cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm mà thôi.”

“Vậy là tốt rồi.” Ánh mắt của Lâm Cầm Hề ra hiệu cho nha hoàn rời đi, tràn đầy ác ý mà nói: “Vẻ ngoài của Trương cô nương rất tốt, gia thế cũng tốt, nhưng mà tính tình lại không tốt lắm, không biết tôn trọng trưởng bối, yêu quý hài tử, không biết tôn ti trật tự. Nếu ai thú nàng ấy thì ắt sẽ rước tai họa vào nhà.”

Lời trong lời ngoài không che giấu một chút nào sự chán ghét đối với Tần Thu Uyển.

La Thư Yến kinh ngạc, hắn ta đã nghe nói về ân oán của Lâm Cầm Hề với Trương gia. Hôm qua trước khi xác định gặp mặt, hắn ta còn cố ý hỏi thăm qua, biết được thế tử vẫn luôn ở tại Trương gia, rõ ràng đã nghe nói hai người này đã hòa hợp, cho nên hôm nay mới vui vẻ đi đến chỗ hẹn. Nhưng hắn ta phản ứng rất nhanh,lập tức mỉm cười rồi nói: “Lâm cô nương nghĩ nhiều rồi, bàn về góc gác thì vẫn là biểu huynh muội.”

Hắn đứng lên cáo từ: “Trương cô nương, ta đột nhiên nhớ ra còn có việc. Chắc là không thể ở cùng cô, như vậy đi, ta sẽ cho người đến ở cùng cô đợi Trương phu nhân trở về...”

Tần Thu Uyển cười từ chối: “Không cần. Ta có mang theo hạ nhân, trong thành Liễu Châu cũng không có nhiều ác nhân, La công tử có việc thì cứ đi, không cần để ý đến ta.”

La Thư Yến lại chào một cái, kiên quyết xoay người rời đi.

Lâm Cầm Hề đứng ở cửa, nhìn thấy hắn ta ra ngoài thì đắc ý liếc mắt nhìn Tần Thu Uyển một cái, trong miệng cười nói: “Ta nghe nói phong cảnh của thành Bắc Lăng cũng không tồi, vẫn luôn muốn đến...”

Nghe vậy, La Thư Yến lập tức nói tiếp: “Nếu cô nương đồng ý thì thảo dân có thể kể cho người nghe.”

Hai người đứng cách xa nhau ba bước, nói cười vui vẻ rồi đi xuống lầu.

Tần Thu Uyển ngồi ở phía trước cửa sổ, tâm trạng rất bình tĩnh, loại nam nhân có lập trường không kiên định, dễ dàng bị đoạt đi như vậy, không đáng để tức giận.

Không đề cập tới việc bà tức Trương gia trở về biết được việc này thì vô cùng tức giận mà mắng chửi người. Sau khi hồi phủ, Hạ thị trấn an bà bà xong thì đi đến thư phòng, lập tức viết ngay một lá thư cho cữu mẫu, kể lại những hành động của La Thư Yến, nói rằng không cần thiết phải lui tới với loại họ hàng gió chiều nào theo chiều ấy như vậy.

Chạng vạng ngày hôm đó, La Thư Yến đích thân đến cửa, lời trong lời ngoài đều nói mình không xứng với Trương Phinh Đình. Trương lão gia đã sớm biết được những chuyện xảy ra ban ngày, trực tiếp cho người đuổi hắn ta đi.

Sau ngày hôm đó, La Thư Yến vẫn không rời đi, thỉnh thoảng còn hẹn Lâm Cầm Hề đi du ngoạn.

* Chỉ chớp mắt, lại nửa tháng trôi qua.

Mấy ngày này, thế tử trước sau cũng không đề cập đến chuyện hồi kinh.

Mà Đàm công công lại đến thúc giục hai lần, nhưng đều bất lực trở về. Trong khoảng thời gian này, Lâm Cầm Hề không thể hẹn được thế tử và Mạc tướng quân, thậm chí còn vứt bỏ mặt mũi để tới cửa cầu kiến, nhưng đều bị từ chối ngay ngoài cửa.

Đảo mắt một cái đã đến cuối thu, thời tiết chuyển lạnh.

Mà lúc này, thành Liễu Châu lại có thêm một quý nhân nữa đến!

Không ngờ lại là vương gia và quận chúa đích thân đến, hình như là đến đón Lâm Cầm Hề, sau khi vào thành thì đến thẳng tửu lâu.

Sau nửa canh giờ, hai phụ tử mang theo bộ dạng hưng sư vấn tội, dẫn theo Lâm Cầm Hề vội vàng đến Trương gia.

Lúc đó, Trương gia vừa mới nhận được tin tức vương gia đến, chỉ trong nháy mắt trong phủ đã náo loạn vô cùng, chuẩn bị nghênh đón khách quý. Không cần nói những chuyện khác, chỉ cần thế tử ở đây thì sớm muộn gì vương gia cũng sẽ đến.

Cũng có nhiều khả năng là vương gia đến để đòi lại công đạo cho nữ nhi hơi, đến Trương gia để gây rắc rối.

Nhưng Trương lão gia cũng không nghĩ tới, sau khi vào thành vương gia lại không đi tìm nhi tử, mà trước tiên lại đi tìm Lâm Cầm Hề...Đoán được vương gia sẽ đến, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Trên dưới Trương gia náo loạn vô cùng, bọn hạ nhân một bên thì bận rộn, một bên còn dành thời gian châu đầu ghé tai, một số người còn cảnh giác nhờ người quen tìm nha hành, trong khi đó những người không có cách nào thì đã nhờ mối quan hệ của mình để tìm người quen, chỉ vì tìm một lối thoát.

Đây chính là đương kim thân vương, có lẽ còn là thái tử, là Hoàng đế tương lai!

Khiến đế vương giận dữ, xác chết trôi ngàn dặm!

Trong chính viện của Trương gia, Trương phu nhân biết được tin tức vương gia đến thì ngây ngốc một lúc lâu, nhắm mắt lại thở phù ra một hơi thật dài, khi mở mắt ra lần nữa thì ánh mắt đã trở nên sáng ngời kiên quyết, phân phó: “Đi đến tiền viện, nghênh đón khách quý.”