Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 8: Nguyên phối đầu tiên 8

Khi Tần Thu Uyển vừa vào cửa đã giẫm lên y phục mà hai người kia cởi ra, Lý Trạch Ngạn không có bộ y phục nào trong phòng này. Lâm Cầm Hề thì có, nhưng không có bên giường.

Hai người bọn họ cũng chỉ bọc trong cái chăn, không hề dám động đậy.

Lý mẫu sốt ruột, trực tiếp đi đóng cửa lại.

Tần Thu Uyển bước nhanh tiến lên ngăn lại: "Chắn cái gì?"

Lý mẫu lo lắng: "Con, hài tử này, loại chuyện này người khác che đậy cũng không kịp, làm ầm ĩ lên thì hay sao?"

“Người xấu mặt cũng không phải là ta!” Tần Thu Uyển nói hùng hồn, đầy lý lẽ: “Ta bị Lý gia các người lừa hôn, phải để cho người ngoài biết chuyện Lý Trạch Ngạn hắn âm thầm làm ra, nếu không, ta là cô nương tốt lại vô duyên vô cớ thành nhị hôn, quá thiệt thòi!"

Nhị hôn?

Nhi tức định tái giá! Sắc mặt Lý mẫu thay đổi rõ rệt, vội vàng tiến lên: "Phinh Đình, có chuyện gì từ từ nói. Trăm năm tu đặng chung thuyền, ngàn năm tu mới nên duyên cộng chẩm. Có một số việc không thể nói lung tung."

“Duyên phận này không tu đủ, đã trở thành nghiệt duyên rồi.” Tần Thu Uyển không nhanh không chậm giảng đạo lý với bà ta: “Lý phu nhân, dưa hái xanh không ngọt. Tuy nói chuyện hôn sự đại sự đều phải nghe theo gia nương, nhưng ngẫu nhiên cũng phải nghe qua ý nghĩ của hài tử, nếu không sẽ trở nên khó coi như thế này."

Lý mẫu muốn đóng cửa lại, nhưng Tần Thu Uyển ngăn không cho, khi đang giằng co, phu thê Trương gia bên ngoài đã xông vào.

Nhìn thấy bà tức ở cửa, Trương mẫu vội vàng chạy tới: "Phinh Đình, xảy ra chuyện gì vậy? Bọn họ khi dễ con à?"

Khi Trương phu nhân nhận được tin tức nữ nhi bà muốn họ đến đây càng nhanh càng tốt, bà đã cảm thấy không ổn, khi đến nơi, người gác cổng còn ngăn không cho hai người vào, bà chắc chắn nữ nhi mình đã xảy ra chuyện. Lúc này nhìn thấy nữ nhi, đánh giá toàn thân từ trên xuống dưới, mới hơi nhẹ nhõm.

“Nương, con không sao.” Tần Thu Uyển đưa tay chỉ trên giường: “Bọn họ có chuyện.”

Nhìn thấy da thịt trắng nõn của nam nữ mơ hồ lộ ra trong chăn bông, Trương mẫu vô cùng sửng sốt, không thể tin được mà nhìn Lý Trạch Ngạn: "Chuyện này..." Sau khi phản ứng lại, vẻ mặt đầy tức giận: "Khinh người quá đáng!"

Lý phụ ngăn Trương lão gia lại, muốn giải thích, nhưng sự thật đã xảy ra trước mắt, cho dù có nói lời hoa mỹ, phu thê Trương gia cũng không tin được!

Lý Trạch Ngạn và Lâm Cầm Hề nằm bất động trên giường, cân nhắc biện pháp đối phó cả nửa ngày, cuối cùng, Lâm Cầm Hề cuốn chăn, Lý Trạch Ngạn cuốn tấm nệm mỏng dưới thân.

Trương lão gia tức giận: "Đây là việc mà người đọc sách thánh hiền từ nhỏ nên làm sao! Không biết liêm sỉ! Lý gia các người lừa hôn, ta đi tìm đại nhân giúp chúng ta lấy lại công đạo!" Lại phân phó thê tử: "Cho người thu dọn của hồi môn, mang Phinh Đình về nhà!"

Xảo Nhi đưa hạ nhân trở lại viện, Trương phu nhân kéo Tần Thu Uyển ra khỏi nhà, phu thê Lý gia vội vàng ngăn cản.

Lý Trạch Ngạn thấy thê tử mới thành thân được hai ngày bỏ đi không thèm ngoảnh lại, dưới tình thế cấp bách, vội vàng bọc tấm nệm mỏng chạy đến trước mặt Tần Thu Uyển, ngăn nàng lại: "Phinh Đình, cho dù nàng có định tội cho ta, cũng nên cho ta nói một lời được không?"

Tần Thu Uyển đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nhướng mày: "Sự thật xảy ra trước mắt, ngươi còn muốn nói gì nữa?"

Lý Trạch Ngạn biết mình chật vật, cảm thấy khó chịu dưới ánh mắt nàng, nhưng dù vậy cũng không thể để nàng đi. Tim đập mạnh, cắn răng nói: "Là nàng ta hạ thuốc tính kế ta!"

Một lời nói ra, tất cả mọi người đều yên lặng.

Lâm Cầm Hề luống cuống tay chân cuộn chăn bông cũng sững sờ, không thể tin mà nhìn nam nhân đứng ở cửa: "Chàng..."

Lý Trạch Ngạn tức giận trừng mắt nhìn nàng ta: "Ta từ Trương gia trở về, vốn định đến thư phòng đọc sách. Là muội cho người chặn ta lại, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng. Uống hết ly trà muội đưa cho ta... Đợi đến khi ta tỉnh lại, hai người chúng ta đã như vậy. Biểu muội, ta vẫn luôn chăm sóc muội như thân muội muội, muội lại báo đáp ta như vậy sao?”

Nói qua nói lại, đều là Lâm Cầm Hề tính kế hắn.

Lâm Cầm Hề muốn nói, nhưng lại bị hắn trừng mắt nhìn: "Biểu muội, muội đưa hài tử đến sống ở Lý gia của chúng ta nhiều năm như vậy, chúng ta đối với muội không tốt sao? Tại sao muội lại muốn hại chúng ta? Chẳng lẽ muốn hại người một nhà chúng ta phải ra ngủ ngoài đường, muội mới vừa lòng?”

Những lời này rất có thâm ý, Lâm Cầm Hề cũng không hề ngu ngốc.

Nếu cứ tiếp tục dây dưa, Lý gia hai bàn tay trắng, mẫu tử nàng ta cũng chẳng khá hơn được.

Nàng ta chưa suy nghĩ được bao lâu, bọc chăn bông chậm rãi quỳ xuống: "Di mẫu, là con có lỗi với người."

Nhận sai, cũng thừa nhận nàng ta tính kế Lý Trạch Ngạn.

Lý mẫu âm thầm khen ngợi sự thông minh của nhi tử.

Chuyện hôm nay là bị tính kế còn tốt hơn so với việc hai người tằng tịu nhiều năm. Đầu tiên là ngoài ý muốn, sau là Lý gia lừa hôn lấy của hồi môn hậu hĩnh của nữ nhi Trương gia.

Lý Trạch Ngạn là người đọc sách, nếu phải nhận lấy thanh danh xấu như vậy, cuộc đời này của hắn cũng kết thúc!

Lý mẫu phản ứng cũng nhanh, tiến lên hai bước, tát vào mặt Lâm Cầm Hề một cái tát, mắng: "Đồ vô liêm sỉ! Lý gia chúng ta thu nhận mẫu tử các ngươi, coi ngươi như nữ nhi mình, ngươi lại báo đáp chúng ta như vậy? Ngươi cút cho ta! Cút xa ra, đời này ta cũng không muốn gặp lại ngươi!"

Bà ta tức giận như thật, hung ác đánh mắng, tiếng chửi bới cũng lớn, giọng đều đều.

Lâm Cầm Hề nằm úp sấp quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng.

Sắc mặt phu thê Trương gia lạnh lùng, như thể đang xem chuyện đùa. Lý phụ thấy vậy, vội vàng tiến lên nhận tội: "Thân gia, các người xem, đây đều là hiểu lầm..."

Trương lão gia giơ tay ngăn lời nói của ông ta: “Ta không nhận nổi xưng hô này của Lý lão gia.” Ông ấy nghiêm túc: “Hôm nay Phinh Đình lại mặt, nói với phu nhân nhà ta rằng hai ngày thành thân này, Lý Trạch Ngạn đều uống rượu say xỉn trở về phòng, mà không hề động phòng. Bây giờ xem ra hắn rõ ràng đã có lòng tương ứng. Cách làm này của Lý gia các ngươi thật quá đê tiện."

Lý phụ cũng hận nhi tử mình tùy hứng, đều đã thành thân, diện mạo Trương Phinh Đình cũng không kém so với Lâm Cầm Hề. Tại sao lại không động phòng?

Ông ta trừng mắt nhìn Lâm Cầm Hề trên mặt đất rồi giải thích: "Đều là chất nữ của phu nhân ta không biết đội ơn, quả thực là lòng lang dạ sói. Trước kia nàng ta giả vờ rất giỏi, một chút cũng không có ý tứ với Trạch Ngạn... Cũng có thể là hai ngày này Phinh Đình giúp nàng ta làm mai, nàng ta không muốn rời khỏi Lý gia nên mới ra hạ sách này..."

Nói qua nói lại còn có ý đem việc đổ lên nhi tức.

Vẻ mặt Trương lão gia một lời khó nói hết: "Lý lão gia, ngươi càng giải thích, ta càng xem thường ngươi. Chính vào ngày Phinh Đình kính trà, nó oan uổng bị đổ lên đầu việc đẩy ngã một hài tử, các ngươi còn nhớ rõ không?"

Trong lòng Lý phụ bất an, chợt bừng tỉnh: "Đó là nhũ mẫu đẩy ngã chủ nhân, sợ bị trách cứ, đúng lúc gặp phải Phinh Đình, sau đó đã giải thích rõ ràng rồi."

Lý mẫu đồng ý: "Đúng! Tất cả chỉ là hiểu lầm..."

Trương phu nhân không thể nhìn được nữa, tức giận nói: “Phinh Đình nói với ta, nhìn thấy hài tử kia bị ngã, tất cả đều lao đến lo lắng cho nó, nghe qua thì thấy, kết thân rõ ràng cũng chỉ được như thế. Ta nhớ rõ vị Lâm cô nương này tá túc ở nhà các người là người mang thai, hài tử kia chính là huyết mạch của Lý gia, đúng không?"

Tất cả người ở Lý gia kinh hãi, không chỉ phu thê Lý gia mà ngay cả những người còn lại trong Lý gia, bao gồm cả lão thái thái đều liên tục phủ nhận. Chỉ nói rằng nhìn hài tử từ nhỏ đến lớn nên tình cảm sâu đậm, vậy nên thấy nó ngã mới có thể lo lắng không thôi.

Tần Thu Uyển thờ ơ nghe, nhìn Lâm Cầm Hề trên mặt đất, hỏi: "Ngươi có hối hận chưa?"

Lâm Cầm Hề không trả lời, hai tay đặt trên mặt đất dần dần siết chặt, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Sau đó, Lý lão phu nhân lại nói: "Phinh Đình nói rằng muốn đưa mẫu tử hai người họ đi. Lúc đó, ta chỉ nghĩ mẫu tử họ không còn nơi nào để đi. Không nghĩ tới mẫu tử các nàng lại huyên náo đến mức cả nhà không yên. Như vậy, nhà của chúng ta cũng không giữ được họ..."

Nghe vậy, Tần Thu Uyển nhắc nhở: "Bọn họ phải đuổi mẫu tử ngươi đi rồi!"

Hôm nay Lâm Cầm Hề đã rất mất mặt, trong lòng vô cùng kinh hãi. Bị bắt thông da^ʍ trên giường là điều mà nằm mơ nàng ta cũng không bao giờ nghĩ tới, hơn nữa, nàng ta còn vì vậy mà đắc tội Trương Phinh Đình, Lý Chấn bên kia hẳn là không còn khả năng nữa rồi. Nếu bị Lý gia đuổi đi... nàng ta sẽ thực sự là quả cư mang theo một hài tử. Nàng ta sợ tới mức run lên: "Tổ mẫu!"

Một tiếng hô này vang lên, xung quanh tĩnh lặng.

Lý lão phu nhân phản ứng lại, vẻ mặt không hài lòng: "Ngươi điên à? Sao có thể hét loạn như vậy, thế thì sao dạy dỗ được hài tử được?"

Vậy mà lại lấy hài tử uy hϊếp nàng ta!

Trên mặt Lâm Cầm Hề đầy nước mắt, nhưng bên môi lại nở một nụ cười, là một nụ cười châm chọc: "Tổ mẫu, trước đây biểu ca chưa thành thân, ta vẫn luôn gọi người như vậy, nhanh như vậy mà người đã quên rồi sao?"

Phu thê Trương gia: "..." Quả nhiên!

Trương lão gia lửa giận ngập trời: "Cuộc hôn sự này, bỏ!"

Nói xong liền kéo thê tử và nữ nhi rời đi.

Trong lòng phu thê Lý gia hận Lâm Cầm Hề muốn chết, nhưng đây không phải là lúc tính sổ với nàng ta. Nếu để người Trương gia bước ra khỏi cửa, cuộc hôn sự này thực sự không có đường vãn hồi. Vào thời khắc mấu chốt này, Lý Trạch Ngạn chuẩn bị lên đường, nếu không có hôn sự với Trương gia, hắn sao có thể đi được?

Hơn nữa, nếu thực sự khiến phu thê Trương gia nổi giận đùng đùng rời đi, chuyện Lý Trạch Ngạn chưa thành hôn đã có hài tử lại còn lừa hôn chắc chắn sẽ bị công khai, tất cả mọi người đều biết. Một người đọc sách như hắn nếu không có thanh danh thì cũng sẽ không có tương lai. Nhiều năm tâm huyết của Lý gia cũng bị hủy hoại trong chốc lát.

“Thân gia!” Lý phụ đuổi theo hai bước, muốn giữ người lại.

Trương lão gia không kiên nhẫn, cũng không quay đầu nhìn lại: "Ta không nhận nổi xưng hô này của ngươi!"

Lý phụ lập tức sửa miệng: "Trương lão gia, có gì chúng ta lại thương lượng lại, ta thật sự không biết Trạch Ngạn và Lâm Cầm Hề lúc đó có quan hệ gì. Chuyện này coi như là Lý gia của chúng ta không đúng, sai lầm có thể sửa được, ta có thể bồi thường. Các ngươi muốn gì đều có thể thương lượng..."

Trương phu nhân tức giận đến mức ngực phập phồng: "Các ngươi khiến nữ nhi ta thành ra thế này, còn dám mặt dày dây dưa không ngớt? Cái gì ngươi cũng dám nói, có cái dạng gì bồi thường nổi thanh danh nữ nhi ta sao?"

Lý lão gia á khẩu không trả lời được.

Nhưng không thể không nói lời nào, ông ta vội vàng nói: "Trước xin uống chén trà cho bớt giận. Chúng ta lại ngồi xuống thương lượng!"

“Tức no rồi, không uống!” Trương phu nhân dẫn đầu nói: “Xảy ra chuyện như thế này, hai nhà chúng ta cũng không cần uống trà, từ nay về sau đừng nên qua lại nữa."

Phu thê hai người kéo Tần Thu Uyển một đường ra cửa, Trương lão gia tức giận đến cuống cuồng, cầm thư mời đến trước nha môn, trực tiếp giải quyết chuyện hôn sự giữa hai người.

Loại chuyện giải trừ hôn ước này là việc của gia đình hai bên. Chỉ có người Trương gia nói thì không tính, sư gia nha môn lập tức sai người mời Lý Trạch Ngạn qua.

Hắn đến rất nhanh, vẫn còn ý định vãn hồi: “Nhạc phụ, chuyện này là con sai, về sau con sẽ đuổi mẫu tử các nàng đi, cả đời không bao giờ gặp lại nữa, được không?"

Trương lão gia thờ ơ.

Lý Trạch Ngạn lại cầu xin nhìn Tần Thu Uyển: "Phinh Đình, nàng nói tâm đã chọn ta, muốn ở bên ta cả đời. Ta đuổi nàng ấy đi, đời này chỉ có mình nàng, được không?"

Tần Thu Uyển châm chọc: "Không nói tới việc ngươi không nỡ, hôm nay tận mắt nhìn thấy ngươi nằm trên giường với nữ nhân khác, ngươi còn vì nàng ta thủ thân, không động phòng với ta... Ta đường đường là nữ nhi Trương gia, được gia nương chiều chuộng lớn lên, vì sao phải gả cho ngươi chịu những ủy khuất này? Hơn nữa, ngươi vẫn luôn mồm nói luyến tiếc ta, nhưng thực sự có khi là luyến tiếc của hồi môn phong phú của Trương gia ta thì đúng hơn?"

"Ngươi muốn ở bên ta cả đời, hay là muốn ở bên bạc của ta cả đời?"

Âm thanh chất vấn, đánh thẳng vào lòng người!