Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 7: Nguyên phối đầu tiên 7

Ai cũng có thể thấy Lý Trạch Ngạn nói không thật lòng.

Nhìn thấy hắn nghẹn khuất, Tần Thu Uyển hài lòng, mỉm cười chào hỏi nam tử đối diện Lâm Cầm Hề: "Biểu ca, huynh phải có quà tạ ơn muội mai mối đó."

Lý Chấn mở cái quạt xếp: "Nếu sự thành, huynh nhất định sẽ không quên chỗ tốt cho muội."

Ngụ ý là hắn ta nguyện ý lấy Lâm Cầm Hề.

Khi hai biểu huynh muội nói ra những lời này, Lý Trạch Ngạn càng tức giận, Lâm Cầm Hề càng thêm thẹn thùng, cúi đầu, gương mặt ửng hồng.

Lý Trạch Ngạn sợ nếu ở lại lâu hơn nữa hắn sẽ tức chết mất, không thể không nắm tay Tần Thu Uyển: “Phu nhân, khi lại mặt không thể về đến nhà lúc trời tối, nếu không sẽ không may mắn.” Hắn áy náy nhìn Lý Chấn: "Biểu huynh, tương lai còn dài, nhất định sau này tiểu đệ sẽ mời huynh uống rượu bồi tội."

Lời nói khách sáo, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.

Thấy ánh mắt của hắn, Lý Chấn sửng sốt, nhìn Tần Thu Uyển, lúc nhìn lại Lâm Cầm Hề cũng không còn thiết tha như vừa rồi.

Trong xe ngựa trên đường trở về, Tần Thu Uyển hưng trí bừng bừng: "Biểu muội, muội cảm thấy như thế nào?"

Lâm Cầm Hề rất muốn đồng ý, làm phu nhân chính thức của Lý Chấn tốt hơn nhiều so với ở lại Lý gia, che che dấu dấu như một con chuột bình thường không thể gặp ánh sáng. Tuy nhiên, nàng ta không thể hành động quá vội vàng, ngộ nhỡ bức Lý Trạch Ngạn nóng nảy... Làm rối tung mọi thứ, có thể nàng ta sẽ mất cả chì lẫn chài.

Lập tức thấp giọng nói: "Chỉ mới gặp một lần..."

Tần Thu Uyển lập tức nở nụ cười, vốn cố ý để cho Lý Trạch Ngạn ở bên ngoài biết được tâm ý của Lâm Cầm Hề, nàng xua tay không cho là đúng, lớn tiếng nói: "Có ta ở đây, muội còn sợ không có lần tiếp theo sao? Hai ngày nữa, hoa quế ngoài thành sẽ nở, đến lúc đó hẹn nhau đi chơi, hai người lại ở chung một chỗ, nếu muội không từ chối, biểu ca sẽ mời bà mối đến cửa cầu hôn..."

Lý Trạch Ngạn ngồi bên ngoài với xa phu, hận đến mức nghiến răng.

Trở lại Lý gia, Lâm Cầm Hề bước nhanh, đi tuốt phía trước.

Lý Trạch Ngạn cố nén sự không vui của mình, nói: "Phinh Đình, nàng đừng ép biểu muội."

Tần Thu Uyển vui vẻ, trên mặt lại lộ ra vẻ nghi hoặc hỏi: "Ta ép nàng ấy? Hôm nay ta đưa nàng ấy lên lầu ba, là biểu ca đích thân hỏi nàng ấy, nếu nàng ấy không muốn thì làm sao có thể đồng ý uống trà với biểu ca? Phu quân, chàng đừng lừa mình dối người nữa, biểu muội nàng ấy coi trọng biểu ca của ta đó!"

Lý Trạch Ngạn: "..."

Trong lòng hắn tức giận không thôi, nhưng lại không thể tìm ra lời nào để phản bác.

Tần Thu Uyển còn cảm thấy chưa đủ, tiếp tục nói: "Chàng chỉ là biểu ca, dù có đau lòng cho biểu muội thì cũng không thể ngăn cản người ta lập gia thất được!"

Lý Trạch Ngạn suýt nữa nôn ra một ngụm máu, hắn cảm thấy cần phải nói chuyện với Lâm Cầm Hề, lập tức nói: "Phinh Đình, nàng đi bồi mẫu thân trò chuyện đi. Ở thư phòng bên kia của ta vẫn còn đề biện luận chưa trả lời, ta đi trước."

Tần Thu Uyển hiểu lòng người, gật đầu: "Chăm chỉ là tốt, nhưng đọc sách không phải một hai ngày là có thể đọc tốt. Chàng phải kết hợp làm việc với nghỉ ngơi, đừng làm mình bị thương."

Nàng xoay người đi vào chính viện, khi rẽ sang đường nhỏ thì không tiếp tục đi về phía trước, ngừng một lúc liền quay đầu trở về, theo dõi Lý Trạch Ngạn từ xa.

Xảo Nhi khó hiểu: "Phu nhân, người đây là..." Là nhà của mình, có nhất thiết phải lén lút như vậy không?

Ở đời trước, Lâm Cầm Hề và Lý Trạch Ngạn dù có yêu nhau vẫn theo khuôn phép lễ nghi, ít nhất ở trước mặt Trương Phinh Đình là như vậy.

Tần Thu Uyển cố ý giúp Lâm Cầm Hề, nói về hôn sự làm nàng ta động tâm, thứ nhất là khiến Lý Trạch Ngạn nghẹn khuất, thứ hai cũng là ép buộc hai người họ. Chỉ cần Lý Trạch Ngạn không muốn nàng ta tái giá, nhất định hai người sẽ lòi đuôi!

Quả nhiên, Lý Trạch Ngạn đuổi tùy tùng bên người đi, vòng đông tây đi vào con đường nhỏ, không bao lâu đã đến bên ngoài viện của Lâm Cầm Hề.

Tòa nhà Lý gia không lớn, người hầu hạ vốn cũng không nhiều. Trước cửa Lâm Cầm Hề có một bà tử trông coi, nhìn thấy Lý Trạch Ngạn đến một mình cũng không lộ ra vẻ mặt gì khác thường, hơi hơi cúi chào, cũng không dẫn đường mà đứng ở bên ngoài vòm viện.

Bà tử kia nhìn thế nào cũng giống như đang hóng gió.

Trong lòng Tần Thu Uyển cười nhạo, quả nhiên cả nhà đều biết, ngay cả hạ nhân cũng ngầm hiểu quan hệ giữa hai người, cũng chỉ gạt một người Trương Phinh Đình mà thôi!

Xảo Nhi nhìn thấy thế cũng cảm thấy có chỗ không thích hợp, thử thăm dò nói: "Phu nhân, nam nữ hữu biệt, công tử một mình đến gặp biểu cô nương..."

Tần Thu Uyển đưa tay chặn lời nói của nàng ta, phân phó: "Ngươi đi gọi Trương bà tử đến."

Trương bà tử là bà tử trong hồi môn của Trương Phinh Đình lúc trước, là hai bà tử khí lực lớn bị Lý mẫu ngăn ở ngoại viện.

Sau khoảng nửa khắc, Xảo Nhi đã quay lại, hai người Trương bà tử cũng đến trước mặt, Tần Thu Uyển âm thầm tính toán thời gian, phân phó: "Lát nữa hai người các ngươi giữ bà tử ở cửa lại, đừng cho bà ta gây kinh động đến người bên trong."

Hai Trương bà tử rất nghe lời, bước ra khỏi chỗ ẩn náu, trực tiếp đi đến trước mặt bà tử trông cửa.

Lập tức bà tử kia đã thấy các nàng, cảnh giác hỏi: "Hai vị có việc?"

Bà ta cũng không quên hai người trước mặt là người bồi giá theo tân phu nhân, bây giờ đại công tử đang ở trong viện... Không khỏi nhấc chân đi vào trong viện, tính toán nếu có chuyện không đúng sẽ lập tức báo tin.

Trương bà tử một tay che miệng bà ta lại, bà tử khác ôm chặt thắt lưng kéo bà ta vào trong viện. Sau hai hơi, ở cửa không có động tĩnh gì.

Lúc này Tần Thu Uyển mới cùng Xảo Nhi bước ra ngoài, khi đi ngang qua cổng vòm, phân phó nói: "Trói lại, chặn miệng bà ta."

Trong viện không có một bóng người, từ chính viện mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nam nữ tranh chấp, vừa đi tới gần đã nghe thấy giọng nói tức giận của Lý Trạch Ngạn: "Dù sao ta cũng không cho phép nàng gả đi!"

Ngay sau đó là âm thanh không biết làm sao của Lâm Cầm Hề: "Cuộc hôn sự này chỗ nào cũng tốt, nếu ta từ chối, chắc chắn nàng ấy sẽ nghi ngờ. Bây giờ chàng còn chưa lấy được bạc, thời điểm này ổn định nàng ấy mới là quan trọng!"

Lý Trạch Ngạn cảm thấy rất có lý, nhưng ý định tái giá của nữ nhân này quá rõ ràng, không giống như là đóng kịch, càng nghĩ càng tức giận, cãi nhau cũng không phải biện pháp giải quyết vấn đề, hắn liền có động tác, xoay lại ôm người vào trong lòng, dịu dàng nói: "Cầm Hề, ta rất nhớ nàng."

Giữa ban ngày ban mặt, Lâm Cầm Hề theo bản năng muốn từ chối: "Hài tử ở đâu..."

“Nó đang ngủ.” Lý Trạch Ngạn nói, mặc kệ sự kháng cự của nàng ta, ôm người đặt lên giường: “Ta không có chạm vào nàng ta, trong lòng chỉ có duy nhất mình nàng.”

Lâm Cầm Hề dùng sức đẩy hắn ra.

Lòng Lý Trạch Ngạn càng trầm hơn, trên tay gia tăng sức lực, kéo áo của nàng ta ra, để lộ những vùng da thịt trắng nõn.

Lâm Cầm Hề biết rõ nam nhân này nổi lên lòng nghi ngờ nàng ta, kháng cự quá mức sẽ khiến hắn càng thêm nghi ngờ. Dù nàng ta muốn tái giá thì cũng phải là bị người ta “ép”, thân bất do kỷ.

Một người thân mật, một người ỡm ờ, chẳng mấy chốc đã lăn lộn cùng nhau.

Hai chủ tớ đứng trước cửa sổ, Xảo Nhi tức giận đến mức l*иg ngực phập phồng. Tần Thu Uyển rất có hứng thú, phân phó: "Ngươi đi ra cửa để Trương bà tử đi tìm người Lý gia đến đây, thuận tiện cho người quay về Trương gia, mời cha nương ta đến đây một chuyến."

Xảo Nhi chạy đi, một lát đã chạy vội trở về.

Hai người trên giường đang lúc tình nồng, dây dưa khó phân biệt đất trời, chờ khi hai người kia gần như cởi sạch y phục, nàng mới nhảy vào từ cửa sổ, dưới ánh mắt kinh hãi của hai người trên giường, dùng chân giẫm lên đống y phục trên sàn.

Sắc mặt Lâm Cầm Hề trắng bệch, vừa xấu hổ vừa tức giận.

Lý Trạch Ngạn sợ tới mức cả người xụi lơ, lắp bắp hỏi: "Phinh Đình, sao nàng... không phải nàng... đi bồi mẫu thân sao?"

Hai người bọc chăn bông, không dám lộn xộn.

Tần Thu Uyển giẫm lên y phục, gật đầu nói: "Quả thật ta phải đi bồi mẫu thân, nhưng đi được nửa đường mới nhớ ra còn có chuyện muốn nói với chàng, hỏi hạ nhân liền biết được chàng ở trong này, vì vậy ta theo lại đây."

Quan hệ giữa Lý Trạch Ngạn và Lâm Cầm Hề không phải là bí mật trong phủ, hắn không tin có người nói cho nàng biết hành tung của hắn, thẹn quá thành giận: “Nàng theo dõi ta?"

“Vậy thì sao?” Tần Thu Uyển nghiêng đầu: “Chàng tức giận? Đến lượt chàng tức giận sao? Hai ngày tân hôn, phu quân không cùng ta động phòng mà lại chạy tới đây tằng tịu với biểu muội quả cư. Ta còn chưa tức giận đâu!"

Tân hôn, phu quân bị bắt gian ở giường, nữ tử trước mặt không thấy thương tâm, chỉ có tức giận. Lý Trạch Ngạn cảm thấy bất an, nháy mắt trong đầu suy nghĩ rất nhiều, nếu nàng thương tâm khổ sở, có lẽ còn có thể vãn hồi. Nhưng nàng không có... vội vàng nói: "Phinh Đình, chuyện này có hiểu lầm!"

Tần Thu Uyển gật đầu: "Vậy chàng nói cho ta biết, có hiểu lầm gì mà lại có thể lăn lộn với nhau trên giường?"

Lý Trạch Ngạn: "..."

Đúng lúc này, Lý mẫu vội vàng đi vào trong viện, nhìn thấy bà tử bị trói như bánh chưng ở cửa, nhịn không được trừng mắt một cái. Nhưng đây cũng không phải là lúc so đo với hạ nhân, bà ta vội vàng đi vào chính viện thì thấy cửa lớn đóng chặt mà cửa sổ mở toang.

Nhìn qua cửa sổ, thấy nhi tức vừa đi đến nhà nương gia về đang giẫm lên một đống màu sắc sặc sỡ, nhìn lên trên thì thấy tiểu sam(áσ ɭóŧ) của nữ tử và y phục nam tử cuộn thành một đống. Khi nhìn thấy hai người dây dưa trên giường, đầu óc bà ta đột nhiên choáng váng, cổ họng có mùi tanh ngọt, suýt nữa nôn ra máu.

Tần Thu Uyển nghe thấy động tĩnh, quay đầu: "Lý phu nhân, người cũng đến rồi."

Giống như tình cờ gặp gỡ trên đường.

Nghe thấy xưng hô của nàng, Lý mẫu giật nảy mình, vội vàng ra lệnh cho người qua cửa sổ đi vào, mở cửa lớn ra.

Đám người nhanh chóng mở cửa, trong đầu Lý mẫu suy nghĩ rất nhiều, đợi khi vào cửa đã trở nên bình tĩnh, mắng nhi tử đang nằm trên giường: "Trạch Ngạn, ban ngày ban mặt con làm gì ở đây vậy?" Không đợi người khác trả lời, bà ta tiếp tục nói: "Cầm Hề không khỏe, cứ tìm đại phu là được. Con cũng không chữa bệnh được."

Lại có thể nói hai người trên giường thành đang chữa bệnh, Tần Thu Uyển cười mỉa mai, giọng điệu châm chọc: "Lý phu nhân, khó trách bọn hắn có thể tằng tịu dưới mí mắt người, bắt kẻ thông da^ʍ trên giường, người lại có thể giúp tìm lý do, người mù à?"

Lý mẫu: "... Ta là trưởng bối của con!"

Tần Thu Uyển lắc đầu: "Có thể người còn chưa biết. Sau khi chúng ta thành thân, ngày nào trở về, Lý Trạch Ngạn cũng uống say đến không biết gì, đến tận bây giờ còn chưa động phòng. Khi đó ta còn tưởng hắn ngượng ngùng, hiện tại xem ra là đang thủ thân vì người trong lòng thôi."

Lý mẫu ngây người.

Việc nhi tử không động phòng, từ đầu tới cuối bà ta cũng không biết. Nhìn thấy trên mặt nhi tức không có nét bi thương, bà ta càng cảm thấy bất an.

Không động phòng, nhi tức cũng sửa lại xưng hô, rõ ràng đã có ý định muốn đi! Trong phút chốc, quả thực lòng muốn gϊếŧ chết Lâm Cầm Hề cũng bắt đầu xuất hiện.

Lý phụ và những người còn lại trong Lý gia biết tin cũng vội vã chạy đến, trong phòng ngoài phòng có hơn mười người đứng.

Hạ nhân đứng xa hơn một chút, muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn.

Thấy càng ngày càng có nhiều người đến, chuyện ngày hôm nay khó có thể sửa đổi, Lý mẫu vội vàng nói: "Hai người các ngươi mau đứng dậy mặc y phục vào đi!"

Nghĩ hay đấy!