Lục Ngộ Chu khẽ nhếch môi: "Mượn lời cát tường của cậu."
Hai người dọn dẹp đồ đạc xong, tiện thể mua ít đồ ăn, Lục Ngộ Chu theo Trì Trọng Kiều về căn phòng trọ nhỏ.
"Hai ngày nay anh ngủ phòng tôi được không?" Trì Trọng Kiều nhanh chóng thay một bộ ga gối mới.
Lục Ngộ Chu tàn nhưng không phế, một tay giúp thay ga giường: "Thế cậu thì sao?"
Trì Trọng Kiều thầm nghĩ: Đứa trẻ thật hiểu chuyện, còn biết quan tâm người khác.
Cậu nhìn anh trìu mến: "Phòng sách còn một cái giường. Mười một giờ rồi, tôi đi xào ít đồ ăn."
Lục Ngộ Chu không ngờ cậu còn biết nấu ăn, lập tức theo vào căn bếp nhỏ được ngăn ra, quan sát một loạt thao tác của Trì Trọng Kiều rồi lắc đầu.
Trì Trọng Kiều vốn định làm hai món ăn gia đình đơn giản, chỉ cần vài phút là xong, không cần phải đợi.
Nhưng mà...
Trì Trọng Kiều dịch người che xoong nồi, đối mặt với một nồi nước súp mà đăm chiêu: Rõ ràng là muốn làm món cà chua xào trứng, tại sao cuối cùng lại thành canh cà chua trứng?
Trước khi xuyên sách, trình độ nấu ăn của Trì Diệc vẫn dừng ở mức cho nhiều muối thì thêm nước, cho nhiều nước thì thêm muối, món ăn làm ra không đến nỗi khó ăn nhưng cũng không thể gọi là ngon, chỉ có thể dùng hai từ tạm được. Còn hơn một tháng sau khi xuyên sách, Trì Trọng Kiều thậm chí còn chưa nấu cơm, được chị dâu nấu ăn ngon như thần chăm cho trắng trẻo mập mạp, vừa vào bếp đã thấy bỡ ngỡ.
Bỡ ngỡ thì càng tệ hơn trước.
May mắn được chứng kiến toàn bộ quá trình, Lục Ngộ Chu khẽ thở dài.
"Canh... cũng tạm được chứ?" Trì Trọng Kiều nhanh chóng nhận ra rằng không thể che giấu được, ho một tiếng rồi hào phóng tránh ra: "Hay là chúng ta gọi đồ ăn ngoài?"
Lục Ngộ Chu nhìn nồi canh trứng đỏ au, thực sự không nuốt nổi, nói: "Để tôi gọi đồ ăn ngoài."
Trì Trọng Kiều tích cực xử lý "Bằng chứng phạm tội." của mình, nói: "Vậy tôi rửa nồi."
...
Ăn cơm xong, Trì Trọng Kiều giúp Lục Ngộ Chu mở máy tính, nghe thấy cậu thiếu niên trên ghế sofa đột nhiên lên tiếng.
"Đúng rồi, con trai của ông Quách gần đây sẽ về nước, chắc chắn sẽ đến đoàn phim gây chuyện." Lục Ngộ Chu dừng lại một chút như đang cân nhắc cách xưng hô: "... Anh Kiều chú ý tránh xa một chút."
Việc anh đột ngột xưng hô hai chữ “anh Kiều” quá bình thản, Trì Trọng Kiều cứ thấy như mình bị gọi một tiếng là giảm thọ.
Trì Trọng Kiều ngạc nhiên: "Gây chuyện gì?"
Lục Ngộ Chu hơi nhếch môi: "Ông Quách trẻ hơn ông nội mười tuổi, gia đình làm kinh doanh, vốn định để con trai duy nhất thừa kế gia sản, ai ngờ chú Quách lại đi mở công ty game, tức quá nên ông ấy giao hết công ty cho cháu trai, còn mình thì đi theo đuổi sở thích."