Xuyên Thư Thành Ảnh Đế May Mắn

Chương 11

"Mời vào."

Trì Trọng Kiều đẩy cửa vào, một y tá nhỏ đang truyền nước cho Lục Ngộ Chu, tai và má đỏ bừng, sau khi điều chỉnh tốc độ truyền nước xong thì đỏ mặt rời đi.

Lục Ngộ Chu trên giường bệnh ngước mắt lên, sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy nhưng đôi mắt lại như hàn đàm, sâu thẳm lạnh lùng, không thể nhìn ra tâm trạng gì.

"Anh không chịu video, tôi đành thay ông nội đến kiểm tra." Trì Trọng Kiều tiện tay đặt giỏ hoa quả xuống, cẩn thận quan sát sắc mặt của Lục Ngộ Chu: "Trông không được tốt lắm, đây là bị sao vậy?"

Cậu lại gần mới phát hiện trên mặt Lục Ngộ Chu dán một miếng băng gạc dài!

Lục Ngộ Chu nói: "Bị rạch một đường ở cánh tay, không sao đâu." Anh hơi nghiêng mặt, che đi nửa khuôn mặt bị thương, nhàn nhạt nói: "Mặt cũng vậy, không đẹp nên không video với ông nội."

Vợ của ông Lục là người Đức gốc Hoa chính hiệu, những đặc điểm lai của Lục Ngộ Chu rõ ràng hơn Lục Trác, xương lông mày cao, hốc mắt sâu, mũi cao môi mỏng nhưng lại là tướng mạo điển hình của người Trung Quốc, vì vậy ngũ quan của anh toát lên một vẻ đẹp tuấn tú rất đặc biệt.

Một khuôn mặt đẹp như vậy mà lại bị rạch một đường dài như vậy.

"Vết thương có khâu không? Sao lại bị thế này?" Trì Trọng Kiều không tùy tiện đυ.ng vào anh.

Lục Ngộ Chu nói: "Ừ, khâu hai mũi. Không sao đâu, bị mảnh vỡ chai cứa trúng."

Trì Trọng Kiều hơi nhíu mày, gọi điện cho ông Lục: "Vâng, ông nội, cháu ở bệnh viện rồi. Ừm, đã gặp người rồi, không gãy xương, bị cứa một đường... Cô giúp việc về quê rồi ạ? Vâng, ông yên tâm, cháu sẽ chăm sóc anh ấy."

Cậu liếc nhìn mặt Lục Ngộ Chu, không nói đến vết cứa trên mặt bị che đi, nói vài câu rồi cúp điện thoại, hỏi: "Đói không?" Không nói đến vết thương trên mặt, lát nữa để Lục Ngộ Chu nổi cơn, tiện thể trước mặt ông nội kể xấu Lục Trác.

Lục Ngộ Chu gật đầu.

Trì Trọng Kiều đứng dậy: "Vừa hay tôi cũng chưa ăn, anh có kiêng gì không?" Thật đáng thương, ở trong phòng bệnh lâu như vậy rồi mà không thấy ai đến thăm.

Lục Ngộ Chu không muốn làm phiền người khác, chỉ nói: "Gì cũng được."

Trì Trọng Kiều nói: "Anh đợi tôi một lát, lát nữa lên ngay." Cậu liếc nhìn bình truyền nước, xác định trong thời gian cậu đi thì thuốc vẫn chưa truyền hết, tiện tay đưa chiếc điện thoại để sang một bên cho Lục Ngộ Chu, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa rồi mới đi.

Lúc đi còn chu đáo đóng cửa phòng bệnh lại, Lục Ngộ Chu tiễn cậu ra ngoài, cầm điện thoại lên bấm một dãy số: "Alo, La Phân."