Xuyên Thư Thành Ảnh Đế May Mắn

Chương 10

Nhan Chanh ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối om, không biết đang nghĩ gì.

Người đại diện cho rằng cô ấy đã nghe vào lời mình, yên tâm rời đi.

Nhan Chanh cười lạnh.

Nữ diễn viên nào có thực lực mà chịu được khi người khác nói mình là bình hoa dựa hơi? Huống hồ cô còn bị fan bạn gái của Từ Hành Chu đuổi theo mắng, Từ Hành Chu còn thích chạy đến dưới Weibo của cô ấy để thể hiện sự tồn tại.

Nâng đỡ?

Nhan Chanh nắm chặt tay: Anh ta giả vờ là một đàn anh ấm áp, tươi sáng khiến cô có thêm nhiều anti-fan như vậy!

Quay phim hai ngày, trạng thái của Trì Trọng Kiều ngày càng tốt, sáng mai Từ Hành Chu sẽ vào đoàn, còn chiều nay có một cảnh quay rất dữ dội, Nhan Chanh đã bình tĩnh được mấy ngày nhưng vẫn không thể nhập vai, liên tục NG bốn năm lần.

"Cắt!"

Quách An Thành hô dừng: "Nhan Chanh à, đoạn này cảm xúc của cô không đúng..."

Cảnh quay của Trì Trọng Kiều đã quay xong, vừa mới thay quần áo.

Chiếc điện thoại cũ nát này rung mãi, cậu vừa cầm điện thoại lên thì lại có một cuộc gọi đến.

Trì Trọng Kiều mở điện thoại: "Vâng, ông nội Lục ạ?"

Ông Lục nói: "Trọng Kiều bây giờ cháu đang ở đâu? Có rảnh thay ông đi thăm Dục Chu không?"

Trì Trọng Kiều nói: "Cháu vừa đóng máy xong. Dục Chu bị sao vậy? Ở đâu?" Nói rồi cậu chào tạm biệt phó đạo diễn, chạy bước nhỏ ra khỏi trường quay.

Ông Lục: "Hôm nay thằng bé ra ngoài, hình như đánh nhau với Lục Trác. Bây giờ đang ở bệnh viện, cụ thể ông cũng không biết, Lục Ngộ Chu không chịu nói cho ông biết! Hôm qua ông đến viện điều dưỡng rồi, không có ở nhà, không kịp đi thăm nó, Trọng Kiều nhanh đến thăm nó giúp ông."

Trì Trọng Kiều nói: "Ông đừng lo lắng, cháu đang trên xe rồi, bệnh viện nào ạ?"

Ông Lục: "Bệnh viện số một thành phố, phòng số 618 tòa nhà số 2. Ông bảo Trần Hàn gửi số điện thoại của Dục Chu cho cháu. Văn Thư với cô ấy đi công tác rồi, không trông cậy được vào Lục Trác, chỉ có thể nhờ cháu đến thăm giúp ông. Dục Chu không chịu video, gọi điện thoại thì chỉ nói không sao, ông thực sự không yên tâm..."

Lục Văn Thư và Phó Lệ là bố mẹ của Lục Trác và Lục Ngộ Chu, hai người này đúng là bận rộn, 365 ngày trong năm thì 360 ngày không ở nhà.

Trì Trọng Kiều bắt taxi đến đó, đi một vòng trong bệnh viện lớn nhất thành phố mới tìm được nơi, xách giỏ hoa quả vừa mua tạm bên ngoài bệnh viện, gõ cửa.

Cửa không đóng chặt, để hở một khe. Bên trong truyền ra giọng khàn khàn: