Hôm Nay Sếp Không Tăng Ca

Chương 18: Ngoan, ngậm vào

Khi Tô Tử Khanh trở lại vũ hội, cô gặp Trương Vũ Kiệt vừa lúc chạy tới.

"Tiền bối." Trương Vũ Kiệt vẫy tay nhiệt tình chào hỏi. Cậu ta thường trông như một sinh viên trong chiếc áo phông mix với áo khoác bò.

Tô Tử Khanh cũng vẫy tay lại. Sau lần cuối gặp KTV, cô biết rằng Trương Vũ Kiệt và cô học cùng đại học, cậu ta kém cô hai khóa. Chàng trai tốt bụng thay lời muốn nói và gọi điện cho đàn chị.

Trương Vũ Kiệt tiến đến gần, nở nụ cười lộ hàm răng trắng đều tăm tắp: "Chị à, lần trước em đã thảo luận về chiến lược đầu tư tài sản bảo hiểm với chị. Em thấy rất hứng thú liền lê một bản kế hoạch."

Tô Tử Khanh chớp mắt nhìn lên, tầm 1m86, khá cao. "Vậy thì tốt. Chị nghĩ rằng khi hoàn thành có thể đưa tới Trầm tổng xem thử. Ý tưởng em nói lần trước chị nghĩ rằng nó là khá tốt."

"Thật ạ? Haha." Cậu nhóc mỉm cười, có chút xấu hổ.

Sau khi Trầm Tây Thời trao đổi vài câu với vợ thư ký Trường, anh nhìn thấy Tô Tử Khanh đang trò chuyện với ai đó, dáng người này có chút quen thuộc. Anh chào hỏi các vị trưởng lão, tay cầm ly rượu đi về phía góc hội trường.

Trầm Tây Thời nhìn dáng vẻ cô ngẩng đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn, chớp mắt nhìn người kia, dư vị cao trào vừa rồi dường như còn chưa có phai nhạt, anh dường như còn thấy thuỷ quang trong mắt cô.

Tô Tử Khanh cũng đã nhìn thấy anh, đang tiến về phía cô, cái nhìn như xuyên thấu, mắt dán chặt vào cô, làm trái tim cô run rẩy. Nghĩ đến người đàn ông ăn mặc chỉnh tề này, vừa mới đè cô lên cửa làm nhiều chuyện như vậy, giữa hai chân liền muốn chảy nước.

Trầm Tây Thời bước đến chỗ Trương Vũ Kiệt nghe thấy cậu ta hỏi: "Tiền bối, cổ của chị bị sao vậy?".

Trầm Tây Thời quay đầu liếc nhìn cổ cô một cái, thích thú nhìn cô cong cong khóe miệng.

Tô Tử Khanh sửng sốt, lập tức giơ tay che ở cổ, mới nhớ tới mình vừa cùng với Trầm Tây Thời làm việc đó, chắc chắn là anh tranh thủ.

Khuôn mặt ửng hồng, cô trừng mắt nhìn Trầm Tây Thời đối diện , gằn từng chữ : "À, chắc là muỗi đốt."

"Trương Vũ Kiệt." Khi Trầm Tây Thời mở miệng, Trương Vũ Kiệt giật mình, anh đang mải nhìn Tô Tử Khanh không để ý thấy ông chủ đứng gần.

"Chào Trầm tổng ." Cậu quay lại, khẽ gật đầu.

"Xin chào." Trầm Tây Thời quay đầu, nâng ly hướng các vị trưởng bối . "Phu nhân của thư ký Trường hình như có một người bạn muốn giới thiệu với cậu, cậu nên qua chào hỏi."

Trương Vũ Nghê cũng quay đầu liếc nhìn nơi đám người, ánh mắt tối sầm lại, lên tiếng: " Trầm tổng, tiền bối , vậy tôi đi trước. "

" Được ..... "Tô Tử Khanh muốn cậu nhanh chóng rời đi.

Trương Viên Kiện vừa bước đi, Tô Tử Khanh lập tức lấy tay che cổ nhân tiện huých anh một cái: "Đều tại anh."

Trầm Tây Thời ghé sát vào tai cô, ở góc độ này, đối với người khác, dường như vì tiếng nhạc to hơn nên anh phải tiến lại gần cô để nói chuyện. Nhưng anh lại mượn tư thế này, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai của cô, cười nói: "Chỉ là... nhịn không được ."

Tô Tử Khanh trừng mắt nhìn anh, không biết xấu hổ. Trên sàn nhảy, phu nhân của Trường thư ký đang thông báo điều gì đó đám đông đổ dồn về đó.

Trầm Tây Thời tiến gần cô một bước, tay trái men theo viền váy sườn xám đi vào.

Tô Tử Khanh bị sốc, nhanh chóng lùi lại, chỉ tiếc đằng sau là bức tường, cô bị Trầm Tây Thời giam vào một góc.

"Anh... anh làm gì vậy!" Hành động của anh làm cô giật mình, tuy rằng bên này là một góc khuất, được Trầm Tây Thời che lại, là một điểm mù tầm nhìn, sự chú ý của mọi người cũng ở trên sàn nhảy, nhưng dù sao cũng là bên ngoài, ngón tay của anh ... có chút lạnh lẽo ngón tay chen vào giữa hai chân liền có thểm chạm tới nơi ẩm ướt.

"Nói vài câu với đàn em liền bị ướt?" Anh hơi ngạc nhiên khi nghĩ đến cảnh vừa rồi cô nói chuyện với Trương Vũ Nghê, trong lòng liền khó chịu.

Tô Tử Khanh cắn ngón tay, kìm lại tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng, quay đầu lại và thì thầm: "Không ... phải"

"Ồ?" Trầm Tây Thời đẩy ngón tay đi vào.

"Đều tại anh ..." Nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai của anh trong bộ vest chỉnh tề mà vừa làm vừa nói những lời dâʍ ɭσạи với cô, không ướt mới là lạ.

Ba chữ giống như lúc trước, lúc này, cô đỏ mặt quay lưng lại, ý nghĩa khác hẳn khi trước.

Trầm Tây Thời hai mắt tối sầm lại, anh moi lộng vài cái, rút

ngón tay ra, đưa lên môi cô, " Ngoan, ngậm lấy ."

Tô Tử Khanh nhìn anh, tay cầm ly rượu cà vạt chỉnh tề, nhưng tay lại dính dâʍ ɖị©ɧ của cô nói ra những lời da^ʍ mỹ.

Cô vươn đầu lưỡi ra, liếʍ đầu ngón tay anh, ngửi mùi của chính mình, sau đó hé môi đỏ mọng, ngậm lấy ngón tay anh, bắt chước nhịp điệu giao hợp, mυ'ŧ mát.

Trầm Tây Thời thấy toàn thân đều nóng lên, yết hầu khẽ chuyển động.

Cô lặng lẽ đưa tay nắm lấy tay áo vest của anh, chạm vào khóa kéo quần anh, mở nó ra và đưa bàn tay nhỏ bé của mình vào. Tô Tử Khanh một bên ngậm ngón tay anh, một bên tay ở dưới quần anh sờ tới dươиɠ ѵậŧ.

Hơi thở của Trầm Tây Thời trở nên nặng nề hơn, anh nhìn chằm chằm vào cô, cô vừa trải qua cao trào, trên khuôn mặt cô thể hiện du͙© vọиɠ, mong muốn được thỏa mãn.

Tô Tử Khanh nhìn yết hầu anh lên xuống, cái miệng nhỏ không yên phận ra sức liếʍ mυ'ŧ , đôi mắt trong veo chăm chú quan sát biểu tình của anh như thể đang giúp khẩu giao.

Cô cố gắng hết sức vuốt ve vật trong tay.

Trầm Tây Thời chống một tay vào bức tường sau lưng cô, thở hổn hển, nhắm mắt lại, giọng nói trầm và khàn: "... nhanh một chút."

Đột nhiên, trên sàn nhảy có tiếng vỗ tay, có người huýt sáo ầm ầm. Tô Tử Khanh nhanh chóng rút tay về, lùi lại, thoát ra khỏi tay anh cho đến khi cô cách anh một khoảng, sau đó quay đầu cười ranh mãnh : " Trầm tổng, em cũng đi qua đó, anh cứ tự nhiên. "

Nói xong liếc mắt nhìn hạ thể của hắn liền chạy đi.

Trầm Tây Thời nắm chặt tay, kiên nhẫn thu dọn quần áo, liếʍ răng sau và mỉm cười.

Tiểu hồ ly, dám học hư.