Trầm Tây Thời khóa cửa lại, từ phía sau đè người lên cửa, tay men theo sườn xám đi vào, sau đó có chút khựng lại.
"Hửm?" Hơi thở nóng ẩm phả vào tai Tô Tử Khanh , "Còn không mặc qυầи ɭóŧ?"
Chất liệu của quần áo không giống nhau, nhưng kết cấu của làn da trơn trượt, anh đưa tay ra vuốt ve liền có thể nhận ra. Mông mịn màng bị bàn tay của anh bắt được.
Tai vốn là nơi mẫn cảm của Tô Tử Khanh , Trầm Tây Thời lại cố ý giọng xuống, tiếng "ưm" phát ra từ cổ họng làm chân cô run rẩy một hồi.
Hầu hết sự kiêu ngạo vừa rồi biến mất.
"Em có... em có mặc ."
Trầm Tây Thời cẩn thận sờ sờ lại, liền chạm đến dây mỏng giữa hai chân hơi móc lên: "Chữ T?"
"Vì tiện, váy quá bó, sẽ bị hằn..." Tô Tử Khanh vốn đã thở hổn hển, nhưng Trầm Tây Thời lại không có vẻ gì, nhẹ nhàng vuốt ve đùi cô.
Lại như thế này, lần nào cũng vậy, bị ăn đến không còn chút sức lực.
"Thật sao? Không phải là muốn quyến rũ anh ?" Trầm Tây Thời ngậm lấy vành tai trắng nõn, mềm mại của Tô Tử Khanh , dùng đầu lưỡi và răng, nhẹ nhàng chơi đùa với da thịt mềm mại, khẽ cười.
Anh hiểu cô rất rõ! Anh biết từng vùng nhạy cảm, mọi hành động đều được sắp xếp để trêu chọc Tô Tử Khanh .
Tô Tử Khanh nghĩ tới mới vừa rồi kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, giờ biểu hiện như là tự tát vào mặt mình, không được, không thể đầu hàng nhanh như vậy.
Cô đè xuống kɧoáı ©ảʍ tê rần, rõ ràng dã thú nhỏ trong lòng đã kêu lên "Em muốn để anh làm, mau mau đi vào", nhưng vẫn phải giả bộ nghiêm túc, chỉ là một tiếng rêи ɾỉ khiến lời nói không thuyết phục.
"Ưʍ... chỉ để tiện cho việc mặc váy thôi." Cô không chút lưu tình lùi về phía sau, không ngờ thân dưới liền lạnh đi, váy bị vén lên, tiếp theo là một tiếng "bốp". Anh đánh vào mông cô như cảnh cáo.
Cho cô chút mặt mũi cô liền được voi đòi tiên. Hôm nay anh nhất định phải dạy lại cô, làm cô khiến cô phải cầu xin anh.
Tô Tử Khanh bị đánh vặn vẹo cái mông, như có như không cọ qua hạ bộ anh.
"Cọ cọ cái gì." Trầm Tây Thời nghiêm túc đứng thẳng người, độc đoán nhìn cô từ trên xuống dưới, "Ngồi xuống."
Tô Tử Khanh kéo váy che mông xoay người, sắc mặt đỏ bừng xấu hổ, hung hăng trợn mắt mím môi, tức giận nhìn người phía sau.
Hàng cúc được cài chặt tận cổ áo như mọi khi, thắt một chiếc cà vạt tối màu, cấm dục và gợi cảm.
Chiếc áo sơ mi trắng pha trộn giữa lụa và cotton kết cấu thật tốt, mơ hồ phác họa kết cấu cơ của ngực và bụng, được cài tỉ mỉ đi vào trong thắt lưng.
Nếu không phải dưới quần phồng lên sẽ trông như anh đang tham dự một cuộc họp nghiêm túc.
Chỉ có bốn từ lóe lên trong đầu Tô Tử Khanh: ra vẻ trang nghiêm.
"Rõ ràng là cứng a." Tô Tử Khanh lẩm bẩm, ánh mắt xẹt qua bụng dưới, cắn môi giương mắt lên kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn hắn.
"Đang nói cái gì vậy? Hửm?" Trầm Tây Thời hai tay chống vào tường, dưới bóng đèn mờ ảo, hạ bộ dán sát vào mông Tô Tử Khanh , cúi người nói vào tai cô, "Nói to lên."
Uy hϊếp, đây chắc chắn là uy hϊếp cô, nhưng đáng chết cô lại thực sự thích.
"Emnói..." Cái mông eo của Tô Tử Khanh áp vào lửa giận của anh, vặn vẹo, miệng không chặt cũng không chậm, "Em thích bị Trầm tổng đánh như thế."
Cô cũng muốn phản kích.
Kết quả của việc kɧıêυ ҡɧí©ɧ là Trầm Tây Thời đẩy thắt lưng của mình, nơi đó vốn đã căng cứng xuyên qua quần tây chạm tới tiểu huyệt mềm mại. Tô Tử Khanh khịt mũi thỏa mãn. Cô không biết đó là phần thưởng hay hình phạt chỉ cảm thấy dâʍ ŧᏂủy̠ đang chảy ra, nhịn không được không cọ cọ như muốn làm dịu cơn ngứa ở giữa chân.
Cô vặn vẹo muốn quay người, Trầm Tây Thời giữ hai tay cô ấn chặt vào tường, sau đó lại là một tiếng "bốp" vang lên.
Không thấy đau nhưng ở bụng dưới lại dâng lên một loại nhiệt tình khác, Tô Tử Khanh đang nghĩ tại sao mình dâʍ đãиɠ như vậy ? Cô nghe thấy người đàn ông đằng sau lên tiếng.
"Cúi xuống. Tách chân ra." Lòng bàn tay to ở trên mông từ từ hướng về phía trước, luồnphía dưới sườn xám tìm đến tiểu hoa huyệt sờ loạn.
"Màn trình diễn của thư ký Tô trên sàn nhảy hôm nay rất ấn tượng." Anh vẫn còn buồn bực.
Thân thể đắm chìm trong du͙© vọиɠ, miệng lại ca tụng kiểu âm dương quái dị này. Nếu không phải trong tình huống này Tô Tử Khanh có khi phải cảm ơn sếp.
"Ông chủ, em cũng nên có qua có lại để anh trải nghiệm sâu hơn không?"
Ngón tay linh hoạt chơi đùa với âm đế, lúc nhẹ lúc mạnh xoa nắn đến khi sung huyết nhô lên.
Kɧoáı ©ảʍ đến mãnh liệt, Tô Tử Khanh như muốn phát điên lên, bàn tay thon thả khớp xương rõ ràng ấy, hôm qua cầm bút ký hợp đồng hàng chục triệu, giờ đang dâʍ đãиɠ truê đùa thân thể cô.
"Ưm ..." Rêи ɾỉ tràn ra từ đôi môi đỏ mọng của cô, Tô Tử Khanh ngẩng cổ, run rẩy ngâm nga, "Cắm vào đi ... ưʍ..."
"Cái gì?" Trầm Tây Thời nhìn ngắm cái cổ duyên dáng, thè đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếʍ , ngoài miệng ra lệnh, "Nói to hơn nữa."
Tô Tử Khanh bị du͙© vọиɠ đè nén, không còn quan tâm đến những thủ đoạn dụ dỗ và dè dặt đó nữa, suýt nữa đã kêu lên.
"Uưm .....cắm đi vào, muốn bị tay của Trầm tổng làm cho cao trào!"
"Lúc này mới ngoan." trầm tây khi khẽ cười một tiếng,hôn ở vành tai cô như khen thưởng, ngón tay thon dài đẩy ra hai cánh huyệt thịt, hướng tới chỗ ướt nóng dính dâʍ ŧᏂủy̠, ở lối vào chơi đùa dò hỏi, chậm chạp không chịu thâm nhập.
Thương nhân là những người thành thạo tính toán nhất, trong mắt chỉ có lãi, tuy có cho ngọt ngào nhưng không có trao đổi thêm lợi ích thì sẽ không bao giờ nhân nhượng. Tô Tử Khanh đơn giản bất chấp tất cả, giận dỗi tựa mà bĩu môi, kiều mị nói: "Vào đi, em muốn ngón tay của Trầm tổng cắm vào."
Một đôi mắt mơ màng ứa nước mắt, nhìn anh từ dưới lên, có chút nịnh nọt, đôi môi đỏ mọng hé mở, miệng đang nói lời dâʍ đãиɠ. Trầm Tây Thời thầm chửi , "đồ dâʍ đãиɠ," anh đẩy ngón tay đi vào.
Nơi đó chật cứng, ẩm ướt, ngón tay có chút lạnh lẽo của anh ngay lập tức được bao bọc ấm áp, anh điều chỉnh ngón tay đẩy vào sâu hơn.
Hai tay Tô Tử Khanh bị anh đè lên tường, ngực cô dựa vào tường, hai bầu vυ' đầy đặn bị ép chặt, sườn xám đã ôm sát vào người, bây giờ bị bóp như vậy Tô Tử Khanh cảm thấy ngực của cô thậm chí còn sưng hơn.
"Ưʍ..." Hạ thể truyền tới kɧoáı ©ảʍ khiến cô không kìm được phát ra tiếng.
"Chỉ mới ngón tay của tôi liền như vậy," Trầm Tây Thời đưa một ngón tay khác vào, ngay lập tức bị siết chặt. "Còn muốn cùng người khác thử...?"
"Ưʍ....a..." Tô Tử Khanh cắn môi không nói lời nào.
"Nói, em muốn cùng người khác thử?" Anh nghiến răng hỏi cô, nhất định phải tự mình nói cho cô biết.
"Không ... không, không cần người khác ..." Tô Tử Khanh thở hổn hển, cảm giác được điểm mẫn cảm trên vách tường bên trong liên tục bị đè ép, "Chỉ cần anh ... chỉ cần anh."
"Muốn tôi thế nào ." làm gì? "Trầm Tây Thời tay càng nhanh chóng chuyển động.
Tô Tử Khanh hai chân mềm nhũn, la lên: "Em muốn Trầm tổng tiến vào ... cắm vào ... làm em ..." Sau đó liền cao trào.
Nhưng làm sao liền xong được.
Trầm Tây Thời thả tay, lật người cô lại đối mặt với anh, cô mắt ngấn lệ nhìn anh tay hướng xuống cởϊ qυầи của anh.
Trầm Tây Thời cắn răng, đè tay cô xuống, giọng trầm xuống: "Em đúng là muốn mạng của tôi ... Không có bao" Chuẩn bị sẵn sàng để dạy người phụ nữ nhỏ một bài học, lại phát hiện ra không có condom, Trầm Tây Thời siết chặt nắm tay, giọng điệu không tốt.
Tô Tử Khanh thoát ra khỏi tay anh, tay không ngừng di chuyển, giải phóng dươиɠ ѵậŧ của anh, quay đầu, đỏ mặt nói nhỏ: "Ân... thời kỳ an toàn."
Gần như ngay lập tức, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng của Trầm Tây Thời chen vào, lấp đầy cô.
"Dụ dỗ tôi? Hả?" Trầm Tây Thời mạnh bạo a chạm thân dưới, anh ôm eo cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhuốm đầy du͙© vọиɠ như sương mù của cô.
Thấy cô hơi cau mày, sợ rằng cô không chịu đựng được liền giảm tốc độ, lấy chín nông một sâu di chuyển.
Tô Tử Khanh dần dần thích ứng với tốc độ, nhanh chóng Tô Tử Khanh sảng khoái đến rên, mị hoặc thừa nhận: "Là ... dụ dỗ anh ... rồi anh ... ... Vậy anh...thích không? "
Nhìn thấy cô híp mắt liếʍ môi, tùy ý phóng đãng dụ dỗ, Trầm Tây Thời dùng sức đâm mạnh vài cái mà thở gấp:" Anh rất thích em, cô gái dâʍ đãиɠ này ... "
Tô Tử Khanh cong môi, hòa nhau một màn liền cảm thấy thoải mái.
Thấy cô đang bị làm cho ngoan ngoãn, Trầm Tây Thời đưa tay sờ lên mặt cô, ghé vào tai cô: "Vừa rồi giận dỗi điều gì? Muốn cùng khiêu vũ ...?" Tô Tử Khanh im lặng, cô mới không thừa nhận mình ghen.
Thấy cô không nói chuyện, Trầm Tây Thời cũng không vội, cười cười, chậm rãi nói: "Vậy thì ... Chúng ta nhảy đi, nào, anh sẽ dạy em."
"Tay, để lên đây." Anh đặt tay cô gác lên vai.
"Chân, để ở đây." Anh dùng hai tay vuốt ve đùi cô, ở đầu gối dùng sức nâng cả người Tô Tử Khanh lên, hai chân vòng qua eo anh, lưng áp vào tường.
"A ..." Tô Tử Khanh xấu hổ muốn chết gục vào vai anh rêи ɾỉ.
Ở vị trí này, dươиɠ ѵậŧ của Trầm Tây Thời trượt vào âʍ đa͙σ của cô từng chút một, và chúng không thể tách rời nhau.
"Vòng qua eo của anh ..." Anh ôm mông cô, bên tai cô cười mà dạy dỗ.
"Bắt đầu rồi." Ngay khi giọng nói cất lên, anh ôm lấy cô, "một... hai... ba... bốn."
Với mỗi lần va chạm, Trầm Tây Thời đếm nhịp, sau khi đếm vòng, anh ôm cô tiến tới chạm vào bức tường ở phía bên kia, liên tục như vậy, dường như thực sự đang ôm cô khiêu vũ.
Tô Tử Khanh bị anh làm đến thần hồn điên đảo, xấu hổ, "Không ... cần, không cần đếm..."
Trầm Tây Thời cười hôn cô, "Được, chúng ta tiếp tục nhảy."
Anh dùng sức đẩy hông về phía cô, dươиɠ ѵậŧ được đưa vào sâu hơn, ôm chặt cô tập trung làm.
Tô Tử Khanh cảm thấy ngay cả ý thức cũng sắp bị đẩy ra khỏi cơ thể, Trầm Tây Thời thể lực quá tốt, ôm cô lâu như vậy, cô đã hai lần cao trào, nhưng anh vẫn chưa có bắn ra.
"Ưm ... sắp hỏng rồi ... a, sắp, sắp hỏng rồi ..." cô khóc thành tiếng.
Ngay sau đó, nghe thấy tiếng gõ cửa sau lưng. Cộc cộc cộc.....
Cô sợ hãi co người lại, nhanh chóng che miệng lại, nước mắt lưng tròng nhìn Trầm Tây Thời.
Trầm Tây Thời không dừng lại, mà thay đổi góc độ, từ từ tiến vào, còn đòi mạng hơn so với vừa rồi mạnh mẽ đâm vào.
Tô Tử Khanh cắn đầu ngón tay để chống lại tiếng rêи ɾỉ đang dâng đến cổ họng.
"Quái lạ, vừa rồi rõ ràng còn không khóa ." Một giọng nói vang lên cách bọn họ một cánh cửa.
Tô Tử Khanh căng thẳng nín thở, tiểu huyệt ẩm ướt co rút, càng khẩn trương hút lấy dươиɠ ѵậŧ của Trầm Tây Thời, anh lại càng hung hãn tiến vào.
"Có thể là người nào đó say, đang nghỉ ngơi đi, hay là đổi phòng khác." Tô Tử Khanh nghe được, là giọng của Lục Quân.
Cổ họng Tô Tử Khanh không nhịn nổi nữa, vẻ mặt xin ha, nhưng Trầm Tây Thời không có dấu hiệu chậm lại, ngược lại, hướng tới điểm nhạy cảm của cô mà tấn công.
Hai người bên ngoài còn đang thảo luận ở trước cửa.
Tưởng tường bên ngoài chỉ cách một cánh cửa là dòng người chen chúc, mà cô, trong phòng nhỏ này, cùng ông chủ của cô thô bạo làʍ t̠ìиɦ trên cửa.
Tâm tư của Lục Quân quá rõ ràng, người cô ta cố gắng dụ dỗ lúc này cô đang chôn sâu trong tiểu huyệt của mình, làm cô một cách thèm khát.
Niềm vui sướиɠ của sự cấm kỵ, sự thỏa mãn lòng hư vinh, và sự hoảng sợ vì sợ bị phát hiện cùng nhau cuốn đi sự tỉnh táo của cô.
Trầm Tây Thời tinh ý bắt được những thay đổi của cô, ghé sát tai cô thì thầm: "Em nói nếu bọn họ phát hiện đằng sau cánh cửa, thư ký Tô đang dâʍ đãиɠ ăn ương vật của sếp họ sẽ nghĩ thế nào?"
Tô Tử Khanh đỏ bừng mặt nhìn người đàn ông cố ý chơi xấu này, lời nói của hắn chấn động, rốt cuộc nhịn không nổi, đầu vùi vào cổ của anh, run rẩy cao trào.
Khi cô hoàn hồn thì bước chân của hai người ngoài cửa đã không còn nữa, cô đang kìm nén nước mắt, đập vào ngực Trầm Tây Thời, nhỏ giọng khóc lóc: "Anh bắt nạt em."
Hiếm khi thấy bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của cô, Trầm Tây Thời nhanh chóng tăng tốc.
Tô Tử Khanh run rẩy nói nhỏ: "Đừng... đừng bắn vào bên trong." Tuy rằng là thời kỳ an toàn, nhưng không an toàn 100%.
"Được ..." Trầm Tây Thời thở hổn hển, rút
dươиɠ ѵậŧ ra khỏi nơi ấm áp, nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của cô, vòng qua đâm vào mấy chục lần rồi bắn ra trên đùi cô.
"Anh, anh ..." Tô Tử Khanh muốn anh tìm khăn giấy để giải quyết, nhưng lại không muốn anh bắn vào chân cô, thậm chí là vào ngón tay cô, cô vừa xấu hổ vừa tức giận tới muốn dậm chân.
"Tôi làm sao?" Trầm Tây Thời thở hổn hển, nén chặt cổ họng vẻ mặt thỏa mãn, mỉm cười nhìn vẻ mặt của cô lúc này.
"Lau đi, thật bẩn." Tô Tử Khanh tức giận đánh hắn.
Trầm Tây Thời nâng vạt váy lên, nhìn thấy cửa tiểu huyệt của cô bị anh làm cho sưng đỏ, dưới chân dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh vừa mới phun ra, trắng đυ.c đặc sệt, nhỏ từng giọt từng giọt theo đùi cô chảy xuống.
Gương mặt ửng hồng vì được yêu, vẫn còn đọng những giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt.
Vừa rồi cô nói gì? Bắt nạt cô ? Bẩn ?
Đúng vậy, anh chỉ muốn uy hϊếp cô dữ dội, làm bẩn cô, khiến cô cảm thấy yêu anh từ trong ra ngoài, không thể nghĩ đến những người đàn ông khác nữa!
Trầm Tây Thời trong lòng tuy tàn nhẫn, nhưng động tác trên tay lại vô cùng nhẹ nhàng.
Anh để Tô Tử Khanh ngồi trên đùi, lấy khăn ướt lau lòng bàn tay, từng chút một lau dấu vết anh để lại trên người cô cho đến khi sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙, anh lại ôm cô vào lòng. Tay cẩn thận lau từng ngón tay mảnh mai của cô.
Tô Tử Khanh dựa vào trong vòng tay của anh, như được anh xoa nắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú, ửng hồng vừa mới biến mấtlại leo lên hai má.
Trầm Tây Thời nhìn xuống người trong tay mình, thấy hai má cô đỏ bừng, thân thể mềm nhũn dựa vào anh. Xúc động hôn lên khuôn mặt của cô một lần nữa.
"Được rồi, anh đi ra ngoài trước, em nghỉ ngơi đi." Trầm Tây Thời sờ sờ mặt của cô, Tô Tử Khanh giúp anh thu dọn quần áo gật đầu.
Như đang suy nghĩ lại điều gì đó, Trầm Tây Thời đột nhiên quay đầu lại, cúi người nói nhỏ vào tai cô:
"Nói không sai, chữ T...quả thật rất tiện."