Hôm Nay Sếp Không Tăng Ca

Chương 14: Có muốn không

"Giúp anh cởi." Trầm Tây Thời cúi người, từ sau lưng hôn đến vành tai cô.

Tô Tử Khanh đang bị trêu chọc như đang trong mơ, đột nhiên anh nói ra câu đó khiến cô sững sờ.

Trầm Tây Thời nhìn cô bất an bật cười, "Anh nói, giúp anh cởi ." Một bên cắи ʍút̼ lấy vành tai của cô, một bên nhắc nhở "Đem dươиɠ ѵậŧ lấy ra."

Tô Tử Khanh sắc mặt đỏ bừng, cô chưa từng nghe anh nói những lời dâʍ đãиɠ như vậy khi còn ý thức.

"Không phải muốn anh làm em sao?"

"Em muốn ..." Em muốn anh làm em, nhanh làm em đi.

Cô run rẩy đưa tay ra sờ eo anh, nhưng vì bị ngược nên cô loay hoay mãi không mở được khóa kéo của anh, gấp đến cả người đầm đìa mồ hôi.

"Không ... em không thể. Anh, anh giúp em." Cô gần như có thể cảm nhận được nước chảy ra làm ướt qυầи ɭóŧ của mình.

Trầm Tây Thời bật cười, đưa tay cầm lấy khóa kéo của cô, nhẹ nhàng kéo ra, "Tiếp theo, làm được chưa?"

Tô Tử Khanh cắn chặt môi, với tới bên hông qυầи ɭóŧ của anh, đem dươиɠ ѵậŧ của anh rút ra.

Thứ trong tay cô vừa to, vừa dày, vừa cứng, Tô Tử Khanh cắn chặt môi, nghĩ tới bị vật khổng lồ này lấp đầy sẽ tuyệt như thế nào, tiểu huyệt mấp máy, càng ngày càng trống rỗng.

Không thể kìm chế được bản thân, anh lấy từ trong chiếc túi ở cửa hàng tiện lợi cạnh quầy nấu ăn một hộp bαo ©αo sυ. Trên đường về ghé cửa hàng mua mì ống liền tiện tay mua cùng.

Cô vừa xấu hổ vừa tức giận hóa ra người đàn ông này đã sớm lên kế hoạch để dẫn cô xuống hố.

Anh lấy ra một cái xé gói rồi đeo vào, bài bản không hề rối loạn, chỉ có mồ hôi lấm tấm giữa trán cho thấy anh phải chịu đựng lâu rồi.

"Có thích không?" Trầm Tây Thời tiến tới, ma sát bên ngoài tiểu huyệt cô cách lớp ren mỏng, liếʍ bên cổ cô, mở miệng hỏi: "Có muốn không?"

Tô Tử Khanh bị ma sát đến nghiện, ngón tay nắm chặt trên bàn, gật đầu lia lịa. Muốn!" Tiểu huyệt cô vừa trống trải vừa ngứa, không muốn chỉ ma sát, muốn bị anh xâm nhập, làm cô thật mạnh.

"Em muốn gì?" Anh vẫn không thuận theo mà buông tha.

"Muốn anh làm em." Tô Tử Khanh vặn người, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh rồi tự mình đẩy vào, "Ừm... muốn dươиɠ ѵậŧ của anh đi vào."

Trầm Tây Thời cười và dịu dàng hôn lên tai của cô, thì thầm "Được rồi." Không do dự kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, giây tiếp theo đẩy eo mình, tiến vào trong.

"Ưm ..." Tô Tử Khanh kinh ngạc lại sảng khoái, tiểu huyệt vốn đã ướt, vừa trơn vừa mềm, dươиɠ ѵậŧ không bị ngăn cản đâm thẳng vào tận cùng.

Anh giữ lấy vòng eo thon thả, di chuyển qua lại theo tiết tấu của cô, để cho hoa huyệt của cô tự nuốt dươиɠ ѵậŧ vào sâu hơn.

Trầm Tây Thời cúi đầu nhìn vòng eo thon thả của cô, phía dưới là hai bờ mông tròn trịa, còn sót lại một ít kem trắng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác của anh.

Anh còn nhớ rõ đêm đó, thân thể xinh đẹp này cho anh cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sau bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng được chôn mình trong lỗ hoa mềm mại nhiều nước này.

"Như thế nào lại không kêu lên? Kêu ra tiếng?" Anh nhớ cái miệng nhỏ nhắn hồng hào thốt ra rất nhiều lời dâʍ đãиɠ. Anh vừa nói vừa động mạnh thân, đầṳ ѵú của Tô Tử Khanh cọ vào mặt bàn lạnh lẽo, vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà co rút kêu một tiếng.

"A ... ưm ..." Trầm Tây Thờinhạy bén nắm bắt được sự thay đổi của cô, đè cô xuống, đẩy mạnh về phía trước từ góc độ này. Hai đầṳ ѵú qua lại xoa bóp trên bàn, huyệt nhỏ bị dươиɠ ѵậŧ dài cứng đâm muốn thủng. Cô chỉ cảm thấy kɧoáı ©ảʍ đang tích tụ trong cơ thể muốn phát tiết ra, la lên: "Ân... a..., sắp hỏng rồi... "

" Nếu không ra sức làm em, thư ký của tôi, tôi sợ em vô tâm làm việc. "Anh là đang nhắc đến việc cô gần đây hay bị phân tâm.

"A ... ưm ..." Tô Tử Khanh bị anh làm cho xấu hổ không nói được lời nào, chỉ có thể rêи ɾỉ thành tiếng. Giọng của cô nhẹ nhàng, thanh tú như ngâm trong nước, mang theo nức nở, Trầm Tây Thời nhớ tới đêm đó, cô cũng nhẹ nhàng gọi anh trai bằng giọng điệu như vậy. Nhưng vào lúc này, anh không thể nghe thấy hai chữ này từ trong miệng cô.

Trầm Tây Thờirút cây côn ŧᏂịŧ ra chỉnh góc độ rồi lại đâm vào.

"Em thích cái này phải không?" Anh nhìn Tô Tử Khanh, đôi mắt cô ửng hồng, anh đưa đẩy nhanh hơn, nắm lấy một bên bầu ngực của cô xoa nắn, đầṳ ѵú cọ xát trên bàn, làm cho cô thoải mái hơn nhiều.

hạt tía tô khanh cơ hồ là lập tức, cả người căng chặt, góc độ này, qυყ đầυ chạm tới điểm mẫn cảm của cô, đầṳ ѵú bị đùa bỡn, cô chỉ cảm thấy thoải mái không thể chịu được, "Thích...... Thích, muốn tới...... A ân!"

Tô Tử Khanh ay gắt gao cào mặt bàn, mông kẹp chặt, ngẩng cổ thét chói tai, đạt cao trào.

thâm tây khi thấy cô đã sảng đến mềm nhũn ở trên bàn, cũng không tiếp tục nhẫn nại, mãnh liệt cắm đút mấy chục lần rồi đè lên trên người cô, thở gấp bắn ra tới.

Ít nhất, giờ đây không chỉ là tình một đêm giữa họ, mà là hai đêm.

Tô Tử Khanh nghĩ.

Hai giờ sáng, Tô Tử Khanh ngâm mình trong bồn tắm, tức giận bĩu môi.

Không phải cô thiếu đàn ông quá lâu, vẫn là do Trầm Tây Thờiquá có sức lực, họ đã làm một lần nữa trong phòng tắm khiến người cô đau nhức. Vốn là nói là đưa cô đi tắm giúp cô rửa bánh trên người, nhưng sau khi rửa xong, anh bắt đầu sờ soạng trên người cô, từ ngực, đến eo, đến mông, tay anh còn đi vào trong tiểu huyệt, nói là để rửa ở đây.

Tô Tử Khanh bị anh áp vào tường, dùng ngón tay chọc vào từ phía sau, trong vòng mấy phút đã khiến cao trào, hai chân mềm nhũn.

Trầm Tây Thời thừa dịp cô cao trào, đẩy dươиɠ ѵậŧ đi vào. Tô Tử Khanh liếc nhìn bao bì bαo ©αo sυ bị ném sang một bên cảm thấy xấu hổ. Lại trúng kế.

Đến cuối cùng cô cơ hồ sức lực kêu đều không còn, bị anh ôm, hai chân treo ở trên eo, bị đè ở trên tường mãnh liệt làm. Cô không tin được, đàn ông văn phòng hơn 30 tuổi, thể lực như thế nào tốt như vậy?

Đang suy nghĩ lung tung, cửa phòng tắm mở ra, Tô Tử Khanh vẻ mặt cảnh giác nhìn Trầm Tây Thờiở cửa, lập tức lấy tay che ngực, giọng nói hơi khàn khàn, ra vẻ khó chịu: "Trầm tổng ... Em, em thật sự không có gì ..."

Trầm Tây Thời nhìn cô giống như bị anh bắt nạt, má mũi đỏ bừng, giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi. Anh đóng cửa lại, dựa vào cửa, bị bộ dạng cô chọc cười , nhẹ nhàng nói: "Không làm em." Anh không muốn làm con thỏ nhỏ sợ hãi.

"Đồ ngủ của anh hơi rộng, anh tìm cho em một chiếc áo phông." Vừa nói anh vừa đặt quần áo xuống kệ.

Quần áo của cô dính kem, giặt máy nên không dùng được. Anh bước đến bồn tắm và nhìn cô từ trên cao. Con thỏ nhỏ ngẩng đầu, đỏ mặt, nhìn anh.

Anh đưa tay ra, dùng ngón tay chạm vào mặt cô, "Đừng ngâm lâu quá, cẩn thận chóng mặt."

Tô Tử Khanh bị anh chạm vào có chút bất ngờ, vô thức gật đầu, tim đập loạn nhịp. Mãi cho đến khi cô nằm trên giường lớn trong phòng cho khách, Tô Tử Khanh mới hoàn hồn, cô kéo áo trên người lên ngửi, trên đó dường như có mùi của cơ thể Trầm Tây Thời, sảng khoái, và có mùi gỗ. Anh ấy đã quen dùng nước hoa này. Cô ôm chăn bông, lăn lộn trên giường lớn, khóe miệng cong lên.

Chiều thứ hai Tô Tử Khanh nhận được một chuyến chuyển phát nhanh, mở ra thì ra là một chiếc bánh Galaxy, cô đang băn khoăn không biết chiếc ai đã gửi nó? Cô nhìn quanh và thấy trong hộp không có ghi chú nào, trên bao bì bánh chỉ có một dòng chữ nhỏ. Trầm tổng?

Tô Tử Khanh lấy điện thoại ra, chụp ảnh hộp, gửi cho Trầm Tây Thời một dấu chấm hỏi.

Một lúc sau, Trầm Tây Thời nhắn lại.

Tô Tử Khanh xấu hổ.

Ở nhà anh ngày hôm đó, sau khi bị ăn sạch sẽ, cô xác thực có cắn góc áo nhìn Trầm Tây Thờiuất ức nói: "Hai lần anh nói đưa bánh cho em, nhưng cả hai lần em đều chưa ăn nhiều đã bị anh ăn hết rồi".

Cô che lại di động cười một chút, mở hộp, xúc một khối bánh kem đưa vào trong miệng.

Chà, thật là ngọt.

Như nghĩ lại điều gì, cô lấy bánh ra, đặt ở góc bàn, điều chỉnh một vài góc độ, liếc nhìn cốc nước, bưng lên, đặt lên chéo với chiếc bánh, mặt trời giữa trưa chiếu vào bánh qua cốc nước thủy tinh, tạo ánh sáng lấp lánh.

Cô chụp ảnh và đăng vòng tròn bạn bè: (Hình ảnh)

Một lúc sau, điện thoại báo tin nhắn:

Trầm Tây Thời: Ăn xong nghiêm túc làm việc.

Cô khựng lại, thật ngốc nghếch, trắng trợn bắt cá bị sếp bắt quả tang.

Tô Tử Khanh: Ân.

Điện thoại lại nhấp nháy.

Trầm Tây Thời: Tuần sau tiếp tục.

Tiếp tục? Tiếp tục làm gì? Làʍ t̠ìиɦ?

Trầm Tây Thời: Cho ăn.

Oh ...

Tô Tử Khanh: Cảm ơn ông chủ!

Trầm Tây Thời nhìn điện thoại, vuốt cằm.

Chủ nhân......

(Tại chị nhắn 主人 : ông chủ, nhưng từ này cũng có nghĩa là chủ nhân)