Họ đã ngủ với nhau.
Lần đầu tiên có thể nói là do rượu làm càn, còn lần thứ hai thì sao?
Có nên nói cô bị mê hoặc bởi tìиɧ ɖu͙© không? Hay là do tội tham ăn?
Sự việc là như thế này.
Trầm Tây Thời nói rằng thấy cô mấy ngày nay tăng ca vất vả, có người tặng cho anh một chiếc bánh Galaxy, anh không thích đồ ngọt nên đã bảo cô đến nhà anh mang về ăn.... ( man tâm cơ ~v~)
Vốn dĩ cô đã từ chối, nhưng cô không thể thoát khỏi sức ảnh hưởng của anh khi anh hỏi cô muốn ăn bánh không.
Nhưng bánh của Galaxy, đặc biệt là caramen phô mai muối biển, chỉ có 20 chiếc/ngày, không nhận đặt trước, xếp hàng dài, cô bận đi làm nên không có thời gian để mua.
Là một fan yêu thích món bánh phô mai kỳ cựu, cô đã thèm muốn từ lâu, vì vậy cô giả bộ suy nghĩ tượng trưng trong vài giây, gật đầu nói: "Vậy thì cảm ơn Trầm tổng."
Rời khỏi nhà để xe hai người đi lên cầu thang. Trầm Tây Thờinói rằng anh còn chưa ăn tối, anh ngỏ lời sẽ làm món gì đó ngẫu nhiên, hãy ăn cùng nhau trước khi rời đi.
Anh đã nấu mì ống, nó có vị ngon không ngờ.
"Trầm tổng, anh biết nấu ăn sao?"
Tô Tử Khanh vét chút nước sốt cuối cùng trong đĩa, liếʍ khóe miệng.
"Những kỹ năng cần thiết cho việc du học." Anh nhìn chiếc lưỡi đỏ của cô, đôi mắt anh thoáng trở nên sâu hơn trong tích tắc.
Khi Trầm Tây Thờilấy bánh trong tủ lạnh ra, Tô Tử Khanh hai mắt sáng ngời, nhìn những mảnh caramel điểm xuyết kem phô mai màu trắng sữa, không đợi được về đến nhà, cô cầm chiếc thìa xúc một miếng nhỏ lên, ngay lập tức thưởng thức.
Kem phô mai tan trong miệng, phô mai béo ngậy quyện với vị sữa, thơm lừng mùi caramen rất xứng đáng.
Phòng bếp ,Trầm Tây Thời đặt đĩa vào máy rửa, ấn nút khởi động, quay người lại, liền thấy Tô Tử Khanh đang dựa vào bàn nấu ăn, mắt híp lại, giống như mèo con đang hưởng thụ.
Cô vươn đầu lưỡi, liếʍ thìa, hỗn hợp kem trắng tan chảy trên chiếc lưỡi nhỏ đỏ mọng của cô, nháy mắt liền biến mất, khiến anh nhớ tới một cảnh tượng nào đó.
"Ăn ngon không?" Anh đến gần, nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, yết hầu khẽ lăn.
"Thật ngon, phô mai này mùi vị rất đậm." Đồ ăn hiện tại vẫn chưa chuẩn bị xong. Cô ăn một miếng nữa, chút kem dính vào khóe miệng.
Trầm Tây Thời chậm rãi đi tới, chống tay lên bàn nấu ăn vây lấy cô ở giữa, sau đó cúi đầu nhìn cô.
Tô Tử Khanh mắc kẹt, lúng túng hỏi "Trầm tổng , anh, anh có muốn ăn thử không?"
Trầm Tây Thờicong khóe môi, giọng trầm khàn nói: "Được." dứt lời cúi đầu cô hôn lên môi cô.
Đầu lưỡi liếʍ kem nơi khóe miệng, sau đó nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy hôn môi cô, mùi phô mai quen thuộc ngập tràn khoang miệng.
Đêm đó, với ký ức rực lửa về pho mát ngọt ngào tràn về tâm trí cô.
Cô cởi mở và táo bạo trong tìиɧ ɖu͙©, không bao giờ kìm nén ham muốn của mình, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ mềm yếu như vậy dưới một người đàn ông, nói những lời ngượng ngùng, rêи ɾỉ.
Dù có bao nhiêu chuẩn bị tâm lý, cô cũng không thể tự lừa dối mình, cô nhớ những nụ hôn của anh, muốn được hôn khắp cơ thể, muốn được anh làm thật mạnh. Anh càng bình tĩnh với cô khi làm việc, đối xử với cô bằng thái độ của sếp, cô càng không thể kìm lòng được. Cô muốn những nụ hôn của anh, muốn cơ thể của anh, muốn anh mất tự chủ vì cô.
Khi cô hoàn hồn, Trầm Tây Thời đang hôn lên chiếc cổ mảnh mai của cô, tay của anh đã cởi cúc áo sơ mi của cô. Ngay sau khi đầu lưỡi chạm tới , Tô Tử Khanh toàn thân liền cứng ngắc.
Thật nhạy cảm.
Trầm Tây Thời mỉm cười tiếp tục tấn công, cảm nhận được sự mềm mại của người trong tay, lòng bàn tay to nâng eo cô lên, ôm cô ngồi lên bàn nấu ăn lớn.
Bánh được đặt sang một bên, Tô Tử Khanh chống tay lại, ngửa cổ lên, một tiếng rêи ɾỉ nhỏ phát ra.
Nụ hôn của Trầm Tây Thờidần đi xuống, hàm răng kéo áo sơ mi của cô, để lộ ra bộ đồ lót ren màu hồng, ôm lấy bầu ngực trắng như tuyết.
Anh thích thú chiêm ngưỡng nó một lúc, rồi đấy lớp ren mỏng sang một bên, đưa tay quệt chút kem trên chiếc bánh.
Tô Tử Khanh mặt đỏ bừng, ngượng ngùng mà nhìn hắn chờ mong. Nhìn anh bôi kem trắng sữa lên hai núʍ ѵú hồng hào đã cương cứng của cô.
"Bánh kem nhỏ, anh tới đây."Trầm Tây Thời cười nói, sau đó cúi đầu, vùi vào bộ ngực của cô, nếm thử.
Thật điên cuồng.
Tô Tử Khanh ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ và quai hàm đẹp đẽ của cô.
Cô cảm nhận được chiếc lưỡi linh hoạt của anh, đảo qua lại trên đầṳ ѵú mẫn cảm, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm, phát ra tiếng nước, hòa với tiếng kêu của cô.
"Tại cuộc họp ngày thứ hai..."Trầm Tây Thời không dừng việc hỏi cô: "Nhìn chằm chằm anh, là đang suy nghĩ gì ?"
Thì ra vẫn bị phát hiện.
"Ưʍ.., nghĩ đến anh ..." Cô thở gấp, ngắt quãng.
"Nghĩ đên anh làm gì?" Giọng nói củaTrầm Tây Thời tràn đầy khiêu gợi.
"Muốn anh hôn em, liếʍ em... làm em..." Cô run rẩy, miệng và thân thể như thành thật dụ dỗ anh, muốn được anh làm.
Trầm Tây Thờihài lòng bởi sự thẳng thắn của cô, bật cười, đưa tay nhanh chóng nhào nặn bên ngực còn lại.
Trái tim Tô Tử Khanh run lên khi anh cười, cô không kìm được mà ngồi dậy nhìn anh.
Anh mặc áo sơ mi màu xanh nhạt mở hai cúc,rũ mắt, vùi đầu vào bộ ngực của cô, không nhìn rõ biểu cảm.
Vừa nghĩ tới đây, người trước mặt đột nhiên nhướng mi, hơi ngẩng đầu nhìn cô. Vài sợi tóc lòa xòa trên trán, đôi mắt nhuốm màu du͙© vọиɠ, đôi môi dính chút kem bị anh dùng đầu lưỡi liếʍ.
"Sao vậy?" Giọng anh rất trầm khàn đến lạ.
Quá mức khêu gợi.
Dưới giường cấm dục,trên giường tham lam.
Người ngày thường ăn mặc tây trang, nghiêm túc, chỉ cảm thấy anh khí chất thanh lãnh. Làm người nhịn không được muốn nhìn anh lâm vào tìиɧ ɖu͙©, xem anh mất khống chế, lại không nghĩ rằng một người như vậy, khi díng vào du͙© vọиɠ, gợi cảm đến đòi mạng.
Giờ phút này, trong đầu cô không quan tâm đến mối quan hệ của bọn họ, cô chỉ muốn cùng người đàn ông trước mặt ân ái.
"Bên kia, bên kia nữa." Cô nâng ngực lên, nhéo nhéo bầu vυ', làm cho đầṳ ѵú nhô cao, đỏ bừng, sưng lên, cực kỳ mẫn cảm.
Trầm Tây Thờicười nói "Được ", bôi thêm kem phomai lên trên ngực cô, trên da thịt kem tan ra, hương vị ngọt ngào ngất ngây, tiếp đó anh cúi đầu lần lượt ăn hết.
Ngực trắng nõn bị ăn đến hồng hào, đầṳ ѵú bị hút sưng đỏ, dính đầy nước, đứng sừng sững.
Hai người đang thở hổn hển thì Trầm Tây Thời ôm cô xuống, xoay eo cô để cô nằm dựa vào bàn, mông hướng ra như mời gọi.
"Trầm tổng......"
Trầm tổng? Uống say gọi anh là anh trai, bình thường lại trở về Trầm tổng?
Anh vỗ nhẹ mông nhỏ tựa trừng phạt, đem váy kéo cao, đầu ngón tay câu lấy viền ren nhẹ nhàng kép, "Đẹp như vậy, là mặc riêng cho anh xem?"
Cái này... không phải.
Trên đùi chợt lạnh, cô khẩn trương mà co rụt lại.
"Em, em chính là thích......" Đưa lưng về phía anh nên nhìn không tới anh đang làm gì, cô vừa khẩn trương, lại chờ mong.
Đem kem trét lên mông cô, tựa như thủy mật đào giống nhau mê người, Trầm Tây Thời cúi đầu, mỉm cười: "Anh cũng thích."
Buổi tối vẫn còn dài....