Tối hôm ấy, rất đông đại phu vội vàng đến Mai Viên. Tin gương mặt Nhan Nhất Minh bị hủy đã đồn khắp nơi đây.
Một đám thanh y, hoa đán trong Mai Viên xôn xao bàn luận xem, tại sao lại bị hủy hoại gương mặt, nhưng ai nấy cũng không nén nổi nỗi mong chờ, dẫu gì, gương mặt xinh đẹp đã bị hủy hoại, Nhan Nhất Minh sẽ chẳng thể nào quấn chặt lấy Giản công tử như trước đây nữa.
Nhưng trái với dự tính, sau khi mặt Nhan Nhất Minh bị thương, thời gian Giản Ngọc Diễn ở Mai Viên lại ngày một dài hơn. Về sau, có người xầm xì kể lại, tận mắt trông thấy có một vết thương gớm ghiếc dài bằng ngón tay trên má Nhan Nhất Minh, nhìn từ xa đã thấy hú hồn hú vía. Nhưng người đó lại bảo, hình như Giản công tử chẳng hề sợ sệt, thậm chí còn tự mình mặc đồ, đắp thuốc cho Nhan Nhất Minh đang trong cơn hôn mê. Nàng ta chưa bao giờ được thấy vẻ nghiêm nghị và đau buồn ấy.
Nhan Nhất Minh đã không còn xinh đẹp nữa, một vài người cảm thấy, cuối cùng thì mình cũng đã có cơ hội, nhưng một vài người thì biết, thật ra bọn họ đã không còn cơ hội nữa rồi.
Mai Viên vẫn vậy, không có gì quá khác hơn xưa. Điều khác biệt duy nhất là ngày ngày đều có đại phu xách hòm thuốc đến rồi lại đi, hễ đến gần khu viện nằm phía Nam Mai Viên là có thể ngửi thấy mùi thuốc đắng.
Vết thương trên má Nhan Nhất Minh thật sự quá sâu, quá dài, dẫu làm cách nào cũng sẽ không biến mất. Đại phu nói khéo rằng, thật ra dù dùng thuốc gì cũng đã vô ích, nhưng Giản Ngọc Diễn vẫn kiên nhẫn bôi thuốc mỡ lên vết thương, cẩn thận và nhẹ nhàng.
Còn nước còn tát.
Đợi bôi thuốc xong, Giản Ngọc Diễn xoa ngón tay lên má nàng như đang ve vuốt những đường nét quen thuộc, cuối cùng, nắm lấy bàn tay nàng, thì thầm khẩn cầu, A Minh, nàng hãy mau tỉnh lại đi.
Cuối cùng, Nhan Nhất Minh đã tỉnh lại vào buổi tối hai ngày hôm sau.
Thật ra, Nhan Nhất Minh vẫn tỉnh suốt thời gian đó, chỉ tạm thời không muốn mình tỉnh lại thôi, nên dứt khoát giữ nguyên trạng thái, thoải mái ngồi chơi cờ nhảy với Quả Táo.
Chỉ số thiện cảm của Giản Ngọc Diễn đã đạt đến mức trọn vẹn sau ngày rạch mặt hôm ấy, cũng có nghĩa rằng, thật ra lúc này, Nhan Nhất Minh đã có thể buông tay ra đi được rồi. Nhưng lần này, hệ thống lại không nói thẳng ra rằng, một tiếng sau sẽ nhanh chóng tự kết liễu như lần trước, mà gia hạn thời gian đến một tháng.
Trải nghiệm mấy ngày được Giản Ngọc Diễn chăm sóc tận tình, có một vài việc quả thực Nhan Nhất Minh chưa xử trí ổn thỏa, nên cũng không muốn ra đi nhanh chóng. Có điều, không rõ vì sao hệ thống lại không thúc giục, bèn đặt quân cờ trong tay xuống.
“Tại sao?”
“Đã đánh xong đâu…” Quả Tảo lẩm bẩm cằn nhằn, nhưng chuyện chính vẫn quan trọng hơn.
“Trước đây ngài đã hỏi ta, thẻ bài SSR ngoài chỉ số cao hơn một chút ra thì có gì khác với thẻ bài SR đúng không? Quả thực là vẫn có sự khác biệt đấy.” Quả Táo nói: “Một thẻ bài SSR đều có tác dụng rất quan trọng trong nội dung cả câu chuyện. Nếu nói thẻ bài R và SR thúc đẩy cốt truyện phát triển, thì thẻ bài SSR là điểm bùng nổ khi câu chuyện đã phát triển đến một giai đoạn nhất định. Hiện tại còn cách điểm bùng nổ ấy một chút xíu nữa.”
Nhan Nhất Minh không bận tâm sẽ nán lại bao lâu. Điều nàng quan tâm hơn là đợi sau khi thời gian ở thêm một tháng kết thúc, liệu có được thưởng thêm kim cương không?
“Đương nhiên là có chứ.” Quả Táo cam đoan: “Ta hào hiệp thế cơ mà.”
“Ta thích sự hào hiệp của ngươi đấy.” Nhan Nhất Minh cất giọng rất hài lòng: “Sau này hãy cứ tiếp tục giữ vững, giờ cũng đến lúc chúng ta về rồi.”
Còn không quay lại thì với khoa học kỹ thuật thời cổ đại, hôn mê nhiều ngày như thế không chết vì bệnh mà sẽ chết vì đói trước.
Từ sau ngày hôm đó, không đêm nào Giản Ngọc Diễn được ngủ ngon, cứ nhắm mắt lại là hắn ta lại nhớ đến lần đầu tiên gặp Nhan Nhất Minh, đôi mắt trong veo và giọng nói thánh thót như chim vàng anh của nữ tử xinh đẹp tuyệt trần.
Thấm thoắt nửa năm trôi qua, hắn ta đã buông bỏ được Giản Ngọc Nhi chôn giấu bao năm trong lòng, từ dạo ấy, thích một nữ tử tên gọi “A Minh”.
Giản Ngọc Diễn từng mơ đến có một ngày, sẽ chẳng còn thứ gọi là huyết hải thâm thù, chẳng còn trách nhiệm đè nặng khiến hắn ta nghẹn thở. Hắn ta rời xa hoàng thành, dẫn theo A Minh cùng du ngoạn đến những miền đất không còn ràng buộc.
Hành lang đẹp như tranh, giọng hát du dương uyển chuyển của nữ tử, và niềm hạnh phúc, sự tự do bất tận không bút mực nào tả xiết.
Đó là cảnh tượng trong mơ hắn ta giấu kín ở nơi sâu thẳm nhất trong tim chưa từng nhắc tới, thậm chí ngay cả lúc nhàn nhã cũng không dám nghĩ ngợi.
Phần lớn thời gian, hắn ta luôn mơ thấy Nhan Nhất Minh dựa vào lòng mình, rõ ràng đang đau đớn tột cùng những vẫn hỏi hắn, họ còn giống nhau không, mơ thấy Giản Ngọc Nhi cầm cây trâm đẫm máu trong tay, giải thích với hắn ta không phải nàng gây ra hết lần này đến lần khác.
Bỗng nhiên, Giản Ngọc Diễn thức giấc.
Mai Viên lúc nửa khuya tĩnh mịch, bóng đêm tối mịt, sau khi quen dần, có thể nhìn rõ rèm giường khe khẽ đung đưa trước gió khuya, lúc quay đầu lại, má bên trái còn nguyên vẹn của Nhan Nhất Minh vẫn đẹp thanh tú như xưa.
Giản Ngọc Diễn ngắm nàng rất lâu, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt gò má nàng, cuối cùng chậm rãi trượt xuống eo nàng, ôm chặt nàng vào trong lòng.
Thật ra, có thể trông thấy nàng khi thức giấc đã là mãn nguyện lắm rồi, Giản Ngọc Diễn nghĩ bụng, nhưng hắn ta vẫn ích kỷ muốn nhiều hơn thế, hy vọng nàng có thể nói chuyện với hắn như đã từng.
Người trong vòng tay khẽ nhúc nhích. Giản Ngọc Diễn chợt cứng đờ người, trái tim đột nhiên như ngừng đập. Phải một lúc sau, giọng nói êm ái, yếu ớt của nữ tử trong lòng mới vẳng lên bên tai.
“Tử An, đã đến giờ nào rồi…”
Hoàn toàn không báo trước, đôi mắt Giản Ngọc Diễn bỗng dưng ướt đẫm.
Giản Ngọc Diễn mấp máy môi, để nỗi xúc động trong lúc này lắng lại. Cuối cùng mới một lần nữa ôm chặt nàng bằng đôi tay khẽ run run.
“Giờ Mão rồi…”
Trời đã gần sáng.
…
“Cuối cùng” Nhan Nhất Minh cũng đã tỉnh lại. Tiểu nha đầu thấp thỏm nhìn nàng ngồi trước gương đồng, tỉ mỉ soi khuôn mặt đã bị vết sẹo phá hỏng của mình trong gương. Nàng ta nhớ lại vừa rồi, trước khi Giản công tử có việc phải đi đã dặn dò nàng ta không được để Nhan Nhất Minh soi gương, nhưng nếu Nhan Nhất Minh kiên quyết muốn soi, nàng ta không thể nào ngăn cản được.
Nàng ta sợ Nhan Nhất Minh nhìn gương mặt này sẽ bất thình lình suy sụp, nhưng Nhan Nhất Minh nhìn chằm chằm một lúc, lại bình tĩnh đến bất ngờ, không biết đang lẩm bẩm một mình hay gì mà chau mày nói: “Nhìn thế này đúng là hơi xấu thật.”
Quả Táo nghẹn lời, di chuyển ánh nhìn, vết sẹo dài thế cơ mà, xấu là điều đương nhiên.
Lúc đầu tắt cảm quan đi nên không thấy đau, hiện giờ bật lại cảm quan trong khi vết thương đang ở giai đoạn hồi phục, Nhan Nhất Minh nhếch môi: “Còn hơi đau nữa.”
“Hối hận rồi à?”
“Hối hận?” Nhan Nhất Minh mỉm cười: “Không hề, ta rất vừa lòng.”
Một nhát dao tàn nhẫn, cắt đứt mọi suy nghĩ của Giản Ngọc Diễn về Giản Ngọc Nhi, cũng tiêu diệt nốt một chút yếu đuối vô ích trong nội tâm Giản Ngọc Diễn, còn đi đến bước cuối cùng trong chiếc lược của nàng, chẳng có gì phải hối hận cả.
Không còn đẹp thì thời gian tới không soi gương nữa là được. Còn về đau, thời điểm đau nhất đã qua, mức độ hiện tại quả thực chỉ là chơi đùa.
Quay lại nhìn vẻ mặt đầy lo âu của tiểu nha đầu, Nhan Nhất Minh nhoẻn cười kêu nàng ta đến chải đầu cho mình.
Tiểu nha đầu ngẩn ngơ, chắc hẳn vẫn đang nghĩ xem có cần an ủi cô nương nhà mình không, kết quả là chậm mất nửa nhịp, Nhan Nhất Minh nhìn nàng ta trêu ghẹo: “Sợ à? Hay ta kiếm mảnh vải che mặt đi…”
“Đâu có!”
Mắt tiểu nha đầu đỏ hoe, vội vàng đi tới, cầm chiếc lược trong tay Nhan Nhất Minh. Vẫn là mái tóc dài đẹp như thác nước, rõ là đẹp như thế, vậy mà sao lại…
Nhan Nhất Minh nhìn vào chiếc gương đồng kia, có thể thấy được lúc này nha đầu đang rớt nước mắt, không kìm được lại trêu nàng ta: “Thích khóc thế, sau này ta không còn ở đây nữa thì ngươi phải làm sao đây?”
“Không còn ở đây nữa thì người đi đâu?” Tiểu nha đầu ngơ ngác cất tiếng: “Giản công tử nói sẽ để ta hầu hạ người mãi mà.”
Trong tưởng tượng của nàng ta, Nhan Nhất Minh không thể nào làm đào kép được nữa, sau này chỉ có một con đường đi theo Giản Ngọc Diễn thôi. Nếu Giản Ngọc Diễn đã cho phép nàng ta hầu hạ Nhan Nhất Minh mãi thì thực sự không hiểu nổi, rốt cuộc câu nói này có ý nghĩa gì.
Nhan Nhất Minh cũng không giải thích, thấy nàng ta đã quen tay chải tóc xong mà vẫn nấn ná nhìn bên má bị thương, càng nhìn mắt càng đỏ hoe, Nhan Nhất Minh thực sự bất lực, bèn tìm một mảnh sa che mặt lại.
Vết thương gớm ghiếc bị che đi, dung mạo vẫn thanh tú, xinh đẹp như cũ, cùng nốt ruồi son bé xíu ở đuôi mắt, giống hệt bức tranh mỹ nhân mà Giản Ngọc Diễn chưa hoàn thành lúc trước.
Giản Ngọc Diễn đã vẽ bức tranh đó khi họ cùng đi du ngoạn. Nhan Nhất Minh mặc một bộ váy sa màu trắng, tấm mạng che thấp thoáng trên gương mặt, trông thần bí hơn cả khi lộ mặt, Giản Ngọc Diễn chỉ bằng vài nét bút đã lưu giữ lại đường nét ấy trên giấy.
Ban đầu, chỉ là đường nét. Nay, bức tranh đã gần hoàn thiện, không cần nghĩ kĩ cũng biết Giản Ngọc Diễn đã tranh thủ mấy ngày qua Nhan Nhất Minh hôn mê vẽ bù vào từng nét một.
Nhan Nhất Minh đặt bức tranh sang một bên, trải lại một trang giấy khác, đặt ngòi bút lên giấy, chốc lát sau đã phác họa nên gương mặt của một nam tử.
Khi Giản Ngọc Diễn trở về, Nhan Nhất Minh đang đeo mạng, che đi vết thương, vẫn là dáng vẻ trước kia. Khi lại gần, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên giấy, Giản Ngọc Diễn mỉm cười: “Vẽ khá đấy.”
Nhan Nhất Minh quay đầu lại nguýt hắn rồi cười bảo: “Sao không có lấy một tiếng động, làm ta giật mình.”
“Thấy nàng nghiêm túc, không nỡ quấy rầy.” Đại phu nói Nhan Nhất Minh vẫn cần phải tĩnh dưỡng, nên không dám để mệt quá. Giản Ngọc Diễn ở bên Nhan Nhất Minh một lúc rồi lấy đi cây bút trong tay nàng.
“Ta vẫn chưa vẽ xong mà…”
“Sau này còn nhiều thời gian, từ từ rồi vẽ là được.” Giản Ngọc Diễn kéo nàng về sương phòng, gỡ tấm mạng che mặt của nàng xuống, lại bôi thuốc cho nàng cẩn thận và thành thục như mọi khi: “Đã uống thuốc chưa?”
“Uống rồi.” Thật ra là thuốc đã được Quả Táo xử lí gọn ghẽ. Nhan Nhất Minh ngước lên nhìn khuôn mặt Giản Ngọc Diễn đang gần ngay trong gang tấc, cảm nhận sự mát lạnh của vị trí đã được bôi thuốc, nàng hỏi hắn ta: “Vết sẹo này xấu lắm phải không?”
Động tác của Giản Ngọc Diễn khựng lại: “Phải.” Thấy nàng nhướng mày, Giản Ngọc Diễn cau có đáp: “Thừa biết để lại sẹo sẽ xấu mà vẫn nhẫn tâm như thế, không đau à?”
“Đau.” Nhan Nhất Minh ôm ngực, giả vờ đáng thương: “Đau lắm chứ, Tử An, có phải chàng giận không?”
Tức giận, dĩ nhiên là đã từng tức giận. Giận nàng không biết thương xót bản thân mình đến vậy. Nhưng nhìn điệu bộ đó của nàng, giận đến mấy cũng trở thành xót thương và áy náy.
Đã đau lắm rồi còn giận gì được nữa. Nếu không phải tại hắn ta chưa bao giờ khiến nàng cảm thấy an tâm thì sao lại ra cơ sự này.
“Vậy… giờ không còn xinh đẹp nữa, phải chăng chàng chê…”
Trước ánh mắt thấp thỏm của Nhan Nhất Minh, Giản Ngọc Diễn bất lực thở dài, đặt thuốc sang một bên, kéo nàng ngồi lên đùi, khẽ chạm vào đôi môi vẫn hơi nhợt nhạt của nàng, nhưng lại bị Nhan Nhất Minh chủ động hôn lên.
Giản Ngọc Diễn chỉ sợ không cẩn thận chạm phải vết thương của nàng, nhưng thực sự không nỡ lòng từ chối, bèn ôm nàng và hôn sâu hơn. Một lúc sau, nghe thấy một tiếng rên của Nhan Nhất Minh mới vội vàng thả ra, tức thì áy náy hỏi nàng, có phải đã chạm vào vết thương nên đau không?
“Không đau.” Nhan Nhất Minh nhoẻn miệng cười, ánh mắt nhìn hắn ta chứa chan vẻ quyến luyến mà hắn ta thích vô cùng. Giản Ngọc Diễn khẽ cười.
Tiểu nha đầu bên ngoài nói, đám Ngọc Muội ở Mai Viên đến thăm Nhan Nhất Minh. Nàng thu lại nụ cười, không lên tiếng, nhìn Giản Ngọc Diễn bỗng chốc đã không còn vẻ thỏa nguyện ban nãy. Hắn ta bảo tiểu nha đầu đuổi khéo đám người kia đi rồi dịu giọng nói với nàng: “Trước kia, nàng nói nàng thích hý kịch, nếu không thể thật sự ở bên ta, chi bằng ở mãi trong Mai Viên này. Nay có lẽ không thể ở lại Mai Viên được nữa rồi. A Minh, nàng có bằng lòng về Giản phủ cùng ta không?”
Lúc này, Nhan Nhất Minh đang ngồi trên đùi Giản Ngọc Diễn, vòng tay ôm lấy cổ hắn ta, nghe thấy lời này, nàng yên lặng hồi lâu, cuối cùng đột nhiên đưa mắt nhìn đi chỗ khác, lí nhí hỏi: “Giản tiểu thư không thích…”
“Muội ấy thích hay không thích không liên quan tới chúng ta.”
“Nhưng ta là một đào kép…”
“Nàng chỉ hát cho ta nghe thôi, không thể coi là đào kép được.”
Nhan Nhất Minh cười giễu, mãi mới lên tiếng: “Còn Giản thừa tướng thì sao? Chàng vẫn chưa thành thân…”
Nhan Nhất Minh không nói thẳng, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Hắn ta không bận tâm việc nàng là đào kép, nhưng chắc chắn Giản thừa tướng sẽ bận tâm. Giản Ngọc Diễn chừa thành thân đã muốn dẫn một đào kép vè phủ, không đời nào Giản thừa tướng đồng ý.
Ta vẫn chưa thành thân.
“Nhưng ta chỉ muốn cưới nàng làm vợ thôi.” Giản Ngọc Diễn ôn tồn nói: “Còn về phía Giản… về phía phụ thân, ta sẽ xử trí ổn thỏa. Nàng chớ lo, chỉ cần đợi ta rước nàng về thôi.”
Nhan Nhất Minh nhận lời, không hỏi thêm nữa, nàng nhảy ra khỏi vòng tay hắn ta: “Vậy thì tranh thủ mấy ngày này, chàng cùng ta ra ngoài đi dạo nhé.”
Giản Ngọc Diễn chỉ coi lời nàng nói có nghĩa là, vào Giản phủ rồi sẽ không còn cuộc sống không gò bó này nữa, bất lực cười nói: “Cho dù đã vào Giản phủ, nếu nàng muốn ra ngoài chơi cũng có phải chuyện gì to tát đâu.”
Nhan Nhất Minh chỉ cười mà không nói gì, lấy tấm mạng che đi khuôn mặt.
Giờ đang là đầu mùa hạ, hồ Tiểu Nam ở Cố Thành sóng nước dập dờn, bên hồ phong cảnh hữu tình, thi thoảng còn có chiếc thuyền rẽ mở đầm sen, để lại bóng dáng nữ tử thướt tha, đẹp ngỡ ngàng.
Lại có người bắt gặp Giản đại công tử nức tiếng Kinh Thành cùng nữ tử thanh tú che mặt xuất hiện ở khắp mọi nẻo trong thành Kim Lăng. Có người nói, thấy Giản công tử cầm bút vẽ nàng, có người nói, thấy Giản công tử sửa lại tóc mai cho nàng.
Giang Dật lại một lần nữa trông thấy Giản Ngọc Diễn và Nhan Nhất Minh xuất hiện ở trà lâu quen thuộc, nhưng lần này không còn ngồi ở vị trí gần cửa sổ như trước. Không biết vì lí do gì mà giữa đường, Giản Ngọc Diễn lại bỏ đi một lúc. Đến sau khi khi hắn ta đi khỏi, đã có người mời Giang Dật lên lầu, bảo rằng có cô nương muốn mời hắn trò chuyện.
Giang Dật kinh ngạc, hóa ra ban nãy Nhan Nhất Minh đã trông thấy hắn.
Mở cửa ra, Nhan Nhất Minh vẫn đeo mạng che mặt, ngay cả khi uống trà cũng không gỡ xuống. Thấy vẻ băn khoăn hiện trên mặt Giang Dật, Nhan Nhất Minh cười bảo: “Sợ rằng không có thứ này sẽ dọa Giang công tử sợ chết khϊếp.”
Giang Dật khẽ chau mày.
Nhan Nhất Minh quay mặt đi, cơn gió nhẹ lướt qua thổi bay một góc mạng che, lộ ra chiếc cằm thanh tú của nàng, nhưng cũng để lộ ra một vết sẹo gớm ghiếc.
Giang Dật bỗng tần ngần. Một người điềm tĩnh như hắn cũng có khoảnh khắc không kịp phản ứng lại: “… Đây là…”
“Bị rạch phải.”
“Ai rạch phải?”
“Tự ta.”
Tại sao…
Nhưng lại không hỏi thành lời. Người thông minh như hắn, gần như ngay tức khắc đã đoán được nguồn cơn.
Khi Giản Ngọc Diễn quay trở lại, đã có thêm một chén trà trên bàn. Nhan Nhất Minh tươi cười giải thích với hắn ta, vừa rồi gặp được Giang công tử, dứt lời còn cố tình giải thích thêm rằng, chính là vị Giang công tử đỗ liền tam nguyên, hiện đang như diều gặp gió ấy.
Giản Ngọc Diễn khẽ nheo cặp mắt đào hoa lại: “Quen biết hắn ta khi nào vậy?”
“Cũng được một thời gian rồi.” Nhan Nhất Minh chớp mắt: “Giang công tử chẳng những tài hoa xuất chúng, ngay đến tướng mạo cũng đẹp vô cùng.”
Giản Ngọc Diễn nghiến răng: “Đẹp đến mức nào?”
Đối diện với ánh mắt chòng ghẹo của Nhan Nhất Minh, Giản Ngọc Diễn thực sự vừa tức lại vừa buồn cười. Nhan Nhất Minh làm bộ ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng cất giọng: “So với Tử An thì vẫn còn kém một chút xíu.”
Giản Ngọc Diễn mãn nguyện, đưa cho nàng túi giấy đựng những hạt dẻ vàng chắc mẩy óng ả trong tay: “Lần đầu biết nàng còn thích cả mấy món đồ ăn vặt này.”
“Thật ra không phải rất thích, chỉ bỗng dưng thèm ăn một hạt thôi.” Nhan Nhất Minh bỏ một hạt vào trong miệng, thực ra là vì cố tình đẩy Giản Ngọc Diễn đi nơi khác, thực ra cũng không nghĩ ra được muốn thứ gì rồi đột nhiên nghĩ tới thứ này.
Ngẩng lên nhìn bầu trời, hoàng hôn đã nhuộm kín thành Kim Lăng trong sắc đỏ vàng cói lọi, viên kẹo chầm chậm tan trong miệng, để lại hương vị ngọt ngào, thô ráp.
Lại một ngày nữa qua đi. Hiện tại, cũng đã đến lúc bắt đầu đếm ngược rồi.