Giản Ngọc Nhi đã quên mất lý do tại sao mình lại đến nơi này, cũng quên bẵng đi vừa mới nói gì. Bỗng chốc, dòng máu chảy khắp cơ thể như bị rút cạn. Rõ ràng, cây trâm kia rạch vào mặt Nhan Nhất Minh, vậy mà khoảnh khắc này lại chẳng khác nào đâm thẳng vào con ngươi nàng ta.
Máu tươi lênh láng, đôi mắt chỉ còn thấy một màu đỏ ối, cùng vết thương không cách nào xóa nhòa kia.
Lúc này, Giản Ngọc Nhi mới sực nhớ ra, nàng ta nói, ngay từ đầu, nàng không nên xuất hiện trước mặt hắn ta, nàng ta nói, vốn dĩ gương mặt này không nên xuất hiện.
Và thế là, bỗng chốc, gương mặt “vốn dĩ không nên” xuất hiện ấy đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Rõ ràng không hề ra tay, thế nhưng trong lúc này, Giản Ngọc Nhi lại bàng hoàng cảm thấy chính mình mới là kẻ đầu sỏ hủy hoại gương mặt ấy.
Nàng ta cuống quýt muốn giải thích gì đó, nhưng lại như thể bị ai bóp nghẹt cổ họng, không nói nên lời, chỉ có dòng nước mắt tuôn trào mất kiểm soát, cùng màu đỏ ối nhức nhối kia làm nhòe đi tầm mắt.
Nàng ta đứng đó ngây dại như mất hồn. Tiếng hét thất thanh, tiếng khóc thảm thiết của nha đầu bên cạnh Nhan Nhất Minh văng vẳng bên tai. Trong lúc bối rối, dường như nghe thấy cả giọng nói quen thuộc của Giản Ngọc Diễn. Một nỗi sợ hãi chưa từng có bất thình lình ập đến với Giản Ngọc Nhi, nàng ta hoang mang quay người lại, luôn miệng giải thích rằng, không phải nàng ta gây ra.
Nhưng khoảnh khắc này, đã không còn ai nghe thấy lời nói của nàng ta, cũng không ai đếm xỉa đến nàng ta nữa.
Nhan Nhất Minh đã dùng một nhát dao chấn động lòng người, để cắt đứt hết thảy mọi suy nghĩ của Giản Ngọc Diễn về Giản Ngọc Nhi, dùng cách thức tiêu cực tột cùng, để dạy cho Giản Ngọc Diễn biết thế nào là tàn nhẫn.
Nhìn thấy Giản Ngọc Diễn lao tới hoàn toàn mất kiểm soát, khi thấy rõ dáng vẻ thảm hại của mình trong cặp mắt hoang mang, lo sợ của Giản Ngọc Diễn, nàng bật cười, giơ bàn tay cũng đã nhuộm đỏ máu lên, chạm vào gò má bị rách, hỏi hắn ta: “Bây giờ, ta có còn giống nàng ta nữa không…”
Bao năm qua sống trên đời, từ khi còn nhỏ, Giản thừa tướng đã nói cho hắn ta biết, hắn ta không phải con cái của Giản phủ, hắn ta phải gánh trên lưng nỗi nhục mất nước cùng mối thù diệt tộc, cho đến tận hôm nay, hắn ta vẫn cảm thấy chuyện đó chẳng hề liên quan gì đến mình. Khi lớn lên,hắn ta đem lòng thích Giản Ngọc Nhi, Giản Ngọc Nhi lại nói hắn ta mãi mãi chỉ là ca ca, thời điểm ấy, Giản Ngọc Diễn chỉ cảm thấy đã đánh mất một vài thứ mình kiên trì rất lâu, thấy hơi buồn, nhưng hơn thế là cảm thấy trống rỗng.
Ấy thế mà nay, Nhan Nhất Minh nằm trong lòng hắn ta, rõ ràng đã đang đau đớn cùng cực, nhưng lại hỏi hắn, hiện giờ trông có còn giống Giản Ngọc Nhi nữa hay không, bằng dáng vẻ nhẹ nhõm mà hắn chưa bao giờ thấy. Khoảnh khắc này, Giản Ngọc Diễn nghe thấy được âm thanh sụp đổ của lý trí.
Như đã phát điên, Giản Ngọc Diễn giận dữ gào thét gọi đại phu, nhưng động tác bế Nhan Nhất Minh lại vô cùng rón rén. Lúc này, đôi môi đẹp đẽ ấy đã trắng bệch, run run.
“Không giống…”
Giản Ngọc Diễn nói.
Vết thương quá sâu, máu chảy lên láng khiến người ta hoảng hồn. Đôi tay Giản Ngọc Diễn run rẩy, lúng túng, không dám chạm vào nàng, sợ hành động lôi kéo và di chuyển không cẩn thận sẽ càng làm nàng đau đớn thêm. Hắn ta quỳ bên cạnh, đỡ lấy người Nhan Nhất Minh, giữ chặt bàn tay muốn chạm lên vết thương của nàng.
“Chưa từng giống bao giờ.” Giờ phút này đây, nam nhân chưa bao giờ khóc đã ướt đẫm hai mắt. Cặp mắt đào hoa đẹp đẽ ấy giăng đầy tia máu. Hắn ta nói với nàng bằng chất giọng đã khản đặc: “Muội ấy là muội ấy, nàng là nàng. Ta yêu nàng thật sự không phải vì muội ấy. A Minh, sao nàng lại…”
Sao nàng ngốc nghếch như thế?
Sao nàng lại… tàn nhẫn như thế?
Người ta yêu thực sự là nàng kia mà.
Nhan Nhất Minh mỉm cười yếu ớt, nhưng vì lúc này quá thảm hại nên đến cả nụ cười trông vừa miễn cưỡng vừa đau nhói lòng. Giản Ngọc Diễn rón rén ôm lấy nàng, nhìn nàng từ từ nhắm mắt lại, đến cuối cùng, nghe thấy giọng nàng thều thào: “Tử An… Ta thực sự rất đau…”
Nàng nói nàng đau.
Sao có thể không đau cho được?
Đau đến thế mà sao nỡ lòng nào ra tay…
Đại phu vội vàng đến nơi, Nhan Nhất Minh đã choáng váng, ngất lịm đi vì mất quá nhiều máu.
Vết thương dài chừng một ngón tay, dù có xử lý thế nào đi chăng nữa thì từ nay về sau cũng sẽ ở lại trên gương mặt này mãi mãi, không thể nào biến mất được.
Cũng sẽ không còn ai cảm thấy nàng giống Giản Ngọc Nhi nữa, bởi tất cả mọi người sẽ nhìn thấy vết sẹo này đầu tiên.
Giản Ngọc Diễn bần thần nhìn Nhan Nhất Minh đã say ngủ, ngón tay muốn xoa lên vị trí vết thương trên má nàng, nhưng không biết Nhan Nhất Minh đã mơ thấy điều gì, hay vì cơn đau hành hạ nên chau mày lại.
Giản Ngọc Diễn chợt luống cuống rụt tay lại.
Hắn ta nhớ lại những lời Nhan Nhất Minh đã nói đêm qua, khi rời khỏi Mai Viên, nàng nói, người chưa từng bị thương dù chỉ trầy xước nhẹ cũng khiến người ta xót xa, còn người đã quen với những tổn thương dẫu thủng lỗ chỗ cũng chẳng ai bận tâm.
Sao lại không bận tâm cơ chứ? Giản Ngọc Diễn nắm trọn bàn tay Nhan Nhất Minh, vùi mặt vào giữa lòng bàn tay nàng.
Thật ra, bấy lâu nay vẫn luôn bận tâm. Thật ra, là mối bận tâm lớn nhất, nhưng phát hiện ra thì đã quá trễ.
Nhan Nhất Minh mất quá nhiều máu, ngày hôm đó, sau khi ngất đi thì chìm mãi vào giấc ngủ, không hề tỉnh lại. Đại phu nói, đáng lẽ không nghiêm trọng đến mức ấy mới phải, nhưng vì sao vẫn chưa tỉnh thì không rõ được nguyên nhân.
Giản Ngọc Diễn ở bên cạnh nàng gần như từng giờ từng khắc, thấm nước lên môi nàng cẩn thận. Thi thoảng, do thực sự có việc quan trọng nên phải đến Đông Cung một chuyến. Nam Cung Huyền hỏi hắn ta, sao gần đây sắc mặt nhợt nhạt như thế, Giản Ngọc Diễn nhìn Nam Cung Huyền, bỗng có cảm giác đau buồn khó diễn đạt được thành lời.
Hắn ta nhớ Nam Cung Huyền từng nói, việc mà hắn hối hận nhất là đã không phát hiện ra sớm hơn, rằng người mình yêu thật lòng chính là nàng, để rồi cả đời phải hối hận. Khi ấy, Giản Ngọc Diễn chưa thực sự hiểu được câu nói này, mà nay, nhớ đến Nhan Nhất Minh vẫn đang hôn mê bất tỉnh, Giản Ngọc Diễn mới thật sự thấy sợ hãi.
Nửa đêm, Giản Ngọc Diễn rón rén ôm nàng vào lòng từ phía sau lưng, cảm nhận làn da vẫn còn ấm nóng, cuối cùng, trái tim cũng cảm thấy đôi chút yên tâm.
Sau ngày hôm ấy, Giản Ngọc Nhi mất hồn mất vía không đợi được Giản Ngọc Diễn về phủ, đến Mai Viên lần nữa thì bị nha hoàn bên cạnh Nhan Nhất Minh chặn lại ở cửa.
Tiểu nha đầu đỏ lừ mắt nhìn nàng ta cảnh giác, chỉ sợ nàng ta lại gây ra chuyện gì.
Giản Ngọc Nhi chật vật cất giọng khàn khàn: “… Ta chỉ muốn vào thăm tỷ ấy…”
“Không cần.” Nhìn gương mặt quen thuộc, tiểu nha đầu không nhịn được lại bật khóc: “Nếu không phải vì tiểu thư, thì sao cô nương của bọn ta lại bị thương ra nông nỗi này? Bây giờ, mặt của cô nương đã bị hủy hoại rồi, rốt cuộc tiểu thư đã hài lòng, vừa ý rồi chứ?”
“Ta không có…” Giản Ngọc Nhi vội đáp. Nàng ta thật sự chỉ muốn nàng rời khỏi Kinh Thành, chỉ muốn nàng rời xa ca ca. Nàng ta thật sự không có ý muốn tổn thương nàng, nhưng giờ đây, có nói gì cũng vô ích.
Nàng không còn giống nàng ta nữa, nhưng nàng ta không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.
Giản Ngọc Diễn nghe thấy tiếng động bên ngoài nên đi ra. Ánh mắt đặt lên gương mặt Giản Ngọc Nhi mang vẻ lạnh nhạt mà hắn ta chưa bao giờ có, cũng là nỗi sợ hãi mà Giản Ngọc Nhi chưa bao giờ được thấy. Nàng ta bối rối gọi một tiếng “ca ca”, còn Giản Ngọc Diễn đứng ở nơi cách nàng ta rất xa chỉ dửng dưng hỏi nàng ta đến đây làm gì.
Ban nãy, nha hoàn có nói gì chăng nữa, Giản Ngọc Nhi cũng có thể chịu đựng được, nhưng nghe giọng điệu này của Giản Ngọc Diễn, Giản Ngọc Nhi bỗng đỏ mắt vì tủi thân.
“… Muội chỉ muốn đến thăm tỷ ấy thôi.” Giản Ngọc Nhi nói lí nhí, rón rén lấy ta một chiếc bình nhỏ tinh xảo: “Đây là thuốc ngày trước Hoàng hậu nương nương ban…”
“Không cần đâu.” Giản Ngọc Diễn quét mắt nhìn chiếc bình. Hắn ta đã xin Thái tử loại thuốc tốt nhất: “Nàng ấy vẫn chưa tỉnh, đợi khi nào nàng ấy tỉnh lại thì muội hẵng đến.” Giản Ngọc Diễn nói. Dứt lời, như sực nhớ ra điều gì đó, lại bảo: “Dù có tỉnh lại thì nàng ấy cũng không muốn gặp muội đâu. Muội quay về đi thì hơn.”
Giản Ngọc Nhi siết chặt chiếc bình nhỏ trong tay, cúi đầu nhìn mũi giầy của mình, nước mắt lặng lẽ rơi.
Giản Ngọc Diễn chỉ liếc mắt nhìn qua, rồi quay lưng đi vào phòng.
Giản Ngọc Nhi đột nhiên không tài nào kìm nén được nữa, nàng ta chưa bao giờ bị Giản Ngọc Diễn đối xử lạnh nhạt như vậy, nàng ta rối rít gọi Giản Ngọc Diễn lại: “Muội thật sự không hề nghĩ lại thành ra như vậy…”
“Thì sao?” Giản Ngọc Diễn dừng bước chân.
“Thì… thì là tự tỷ ấy rạch mà. Không phải muội gây ra. Muội thật sự không làm gì hết.” Giọng nói của Giản Ngọc Nhi nghẹn ngào: “Muội chỉ sợ tỷ ấy sẽ làm hỏng thanh danh của muội và huynh, muốn nói với tỷ ấy…”
“Vậy giờ đã nói xong chưa?”
Giản Ngọc Nhi bỗng im bặt, nàng ta thẫn thờ ngẩng đầu lên.
Giản Ngọc Diễn cụp mắt xuống, thậm chí còn chẳng nhìn nàng ta, trong tay hắn ta là bát thuốc của Nhan Nhất Minh, rõ ràng mới vừa đút thuốc cho nàng uống. Thấy Giản Ngọc Nhi không nói gì nữa, hắn ta nói: “Nói xong rồi thì rời khỏi đây ngay đi, đừng quấy rầy A Minh nghỉ ngơi.”
Như bị vả cho một cái tát trời giáng, bỗng chốc, Giản Ngọc Nhi thậm chí không đứng vững nổi. Giờ khắc này đây, nàng ta đã mất sạch sĩ diện bấy lâu nay gắng gượng giữ gìn, cuối cùng cất tiếng khóc nức nở: “Muội chỉ giận tỷ ấy cướp huynh đi mất… Muội chỉ muốn tỷ ấy ra đi, muốn tỷ ấy tránh xa huynh ra một chút…”
Đây là lần đầu tiên Giản Ngọc Nhi nói ra những lời thẳng thắn đến vậy với hắn ta, nhưng lúc này lọt được vào trong tai chỉ có vô vàn sự giễu cợt, thậm chí xen lẫn nỗi ghê tởm không che giấu được.
Thêm một lần bộc bạch đã không thể chạm được tới trái tim của Giản Ngọc Diễn nữa. Nghe xong những lời này, Giản Ngọc Diễn nhớ lại niềm yêu thích suốt bao năm, tình cảm suốt bao năm, trong lòng mơ hồ cảm thấy chán ghét.
Chỉ muốn nàng ta tránh xa hắn một chút…
“Nhưng muội có tư cách gì bắt nàng ấy tránh xa ta ra?” Giản Ngọc Diễn quay đầu lại nhìn nàng ta mỉa mai: “Muội là gì của ta?”
Hắn ta đột nhiên cảm thấy tức cười. Ban đầu là Nam Cung Huyền, nay là Giang Dật, cả Thiệu Kinh Vũ vẫn thường xuyên thư từ, cùng với bản thân mình hiện tại. Tại sao ngay từ đầu, chưa bao giờ cảm thấy có điều gì bất ổn nhỉ?
Hắn ta chưa bao giờ thấy hối hận vì đã từng thích Giản Ngọc Nhi như bây giờ.
Người thực sự nên xa lánh chưa bao giờ là A Minh, mà là Giản Ngọc Nhi.
Bấy lâu nay, Giản Ngọc Nhi luôn xem thường A Minh, nhưng nàng đã trao cho hắn một tấm thân trong sạch nhất, còn Giản Ngọc Nhi… Giản Ngọc Diễn cúi nhìn nàng ta cười khẩy.
Tình cảm của muội, thực sự dễ dãi đến phát sợ.
Giản Ngọc Nhi loạng choạng rời khỏi Mai Viên. Khoảnh khắc lê bước rời đi, đôi chân bỗng mềm nhũn, đám nha hoàn đợi ở bên ngoài vội vàng đỡ lấy nàng ta, rối rít hỏi nàng ta bị làm sao thế này.
Làm sao ư? Đôi môi Giản Ngọc Nhi rưng rưng. Nàng ta bỗng nhớ lại lời mà nữ tử ấy đã nói với mình ngày hôm đó. Nàng nói:
“Giản tiểu thư, được người khác yêu thích là một điều may mắn. Cho dù không nên, không thích hợp đi chăng nữa, cũng tuyệt nhiên đừng cho rằng tình cảm ấy có gì đáng xấu hổ.”
Ngay từ đầu, nàng ta đã dùng sai cách. Ngay từ đầu, đã không hiểu được tình cảm của chính mình.
Chuyện đến nước này, tình cảm đã không còn, Giản Ngọc Diễn cũng chẳng tồn tại nữa.
Giản Ngọc Nhi, ta thực sự hối hận vì đã từng thích muội.