Mọi người khi nói đến Nam Cung Diệp phần lớn đều nói hắn và Thái tử điện hạ là huynh đệ ruột, tướng mạo thật sự rất giống nhau. Nhưng bỏ qua phần giống nhau đó thì Nam Cung Diệp là một nam tử vô cùng khôi ngô tuấn tú, chỉ là vẫn còn có chút dáng vẻ ngây thơ của thiếu niên.
Lúc này khi nhìn thấy Nhan Nhất Minh, đôi mắt thâm sâu như được đúc ra như một khuôn với Nam Cung Huyền tựa như nhìn thấy ánh sáng, lấp lánh như những vì sao.
“Mẫu hậu giữ ta lại nửa canh giờ nên ta tới trễ một chút, A Minh không trách ta chứ?”
Giọng điệu này giống như đang làm nũng vậy, rõ ràng hắn biết Nhan Nhất Minh không hề có ý muốn trách tội nhưng hắn cố tình làm như vậy để hai người càng thêm thân thiết.
Nhan Nhất Minh nở nụ cười rồi nhanh chóng thu lại, ngẩng đầu lên: “Đương nhiên trách ngài rồi.”
Nụ cười trên môi Nam Cung Diệp đông cứng lại, Quả Táo kêu gào cầu mong Nhan Nhất Minh làm người đi, nhưng Nhan Nhất Minh tự động bỏ qua giọng nói của Quả Táo, chớp chớp mắt rồi lại cười: “Phạt ngài ngày mai mời ta uống trà, ta thích uống Bích Loa Xuân.”
Nghe được một nửa câu hắn đã hiểu Nhan Nhất Minh không hề tức giận mà đang cố tình trêu hắn. Nam Cung Diệp lo sợ hão một trận nhưng không hề cảm thấy tức giận, thậm chí còn cảm thấy dáng vẻ thiếu nữ tinh nghịch của Nhan Nhất Minh khiến người khác vô cùng yêu thích. Hơn nữa câu nói đó của Nhan Nhất Minh còn có ý chủ động mời hắn ra ngoài.
Tâm trạng của Nam Cung Diệp vô cùng vui vẻ, tính tình cũng trở nên hoạt bát hơn, hắn cười rồi nói: “Nếu như ngày mai ta lại tới trễ hơn một chút thì có phải ngày kia có thể tiếp tục mời tiểu thư uống trà không?”
Ánh mắt của Nam Cung Diệp vừa dịu dàng vừa gấp gáp, nhìn chăm chú về phía Nhan Nhất Minh. Nếu như có thể, vậy thì không chỉ ngày mai, ngày kia mà tất cả mọi ngày về sau hắn đều muốn trải qua cùng với Nhan Nhất Minh.
“Nể tình công tử khôi ngôi tuấn tú như vậy.” Nhan Nhất Minh làm như đang suy nghĩ rất nghiêm túc, xem xét Nam Cung Diệp một lượt từ trên xuống dưới rồi mới nghiêm túc nói: “Đương nhiên là ta cam tâm tình nguyện.”
Nam Cung Diệp bị nàng trêu chọc nhưng rất vui mừng.
Trước đây hắn từng không thích có người nói hắn có thần thái giống hoàng huynh, nhưng trong khoảng thời gian quen biết với Nhan Nhất Minh, hắn lại cảm thấy vui mừng vì bản thân lại giống hoàng huynh như vậy. Nếu như Nhan Nhất Minh vì dung mạo tương đồng của hắn với hoàng huynh nên mới thích hắn thì hắn cũng vô cùng vui mừng.
Nhan Nhất Minh không đoán được lúc này trong lòng Nam Cung Diệp đang nghĩ những gì, nàng nhìn khuôn mặt của Nam Cung Diệp một lúc. Có thể là vì nhìn lâu, hoặc cũng có thể vì không thích Nam Cung Huyền mà ấn tượng tốt của nàng về Nam Cung Diệp càng lúc càng tăng, càng cảm thấy hai người này không giống nhau ở điểm nào hết.
Nam Cung Diệp ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt Nhan Nhất Minh đang nhìn khuôn mặt mình chăm chú, trong lòng vừa vui vẻ, vừa bất an không yên hỏi nàng đang nhìn gì.
“Nhìn ngài đấy.” Nhan Nhất Minh cười rồi nói: “Nhìn lâu rồi tự nhiên cảm thấy Ngũ điện hạ hình như không giống Thái tử lắm.”
Trong lòng Nam Cung Diệp khẽ nấc lên, sợ rằng Nhan Nhất Minh nói rằng vì không giống nhau nên sẽ không gặp lại nữa. Nụ cười của hắn trở nên miễn cưỡng, gượng gạo hỏi bừa một câu: “Không giống ở đâu?”
“Mắt không giống, môi cũng không giống.” Nhan Nhất Minh đưa tay phác họa hình môi của Nam Cung Diệp trong không trung: “Thái tử không thích cười, cho dù là màu mắt hay là độ cong của môi đều khiến người khác kính nhi viễn chi. Còn Ngũ điện hạ thì luôn tươi cười, khiến người khác không thể không thân thiết.”
Nam Cung Diệp nghe ra được chút khác thường, hình như ý của Nhan Nhất Minh không giống như trong tưởng tượng của hắn: “Vậy A Minh thích ai?”
“Những người hay cười thường hay may mắn.” Nhan Nhất Minh nhìn Nam Cung Diệp chăm chú rồi nói: “Ta thích những người cười với ta, cũng thích những người có thể cười được với ta.”
Ánh mắt Nam Cung Diệp bỗng chốc trở nên như thiêu đốt, nhìn thẳng về phía khuôn mặt của Nhan Nhất Minh. Hôm nay Nhan Nhất Minh mặc một chiếc váy dài màu trắng, phần cổ đeo một chiếc vòng bạc rất tinh tế làm trang sức, càng khiến khuôn mặt nàng trở nên xinh đẹp, cuốn hút người khác. Chiếc khuyên tai ngọc chạm xuống chiếc cổ trắng muốt của nàng. Từng động tác đều khiến người khác muốn dùng tay thay thế chiếc khuyên tai đó, nhẹ nhàng phủ lên phần da thịt đó.
Thiếu niên nhỏ tuổi chưa từng thiếu những suy nghĩ mơ mộng như vậy, nếu đây không phải là trà lâu, hắn chỉ muốn ôm chặt nàng vào trong lòng.
Nam Cung Diệp cảm thấy có một số chuyện không còn sớm nữa, hai năm trước Nhan Nhất Minh đã làm lễ cập kê rồi, còn hắn cũng đã đến tuổi để hỏi thân.
Những người có thể đến đây uống trà đều là những người giàu có, quyền cao chức trọng. Những tiểu đồng được phục vụ ở lầu hai không biết đã được gặp bao nhiêu quý nhân. Tiểu đồng này vừa vào cửa đã nhìn thấy Nam Cung Diệp, kinh hãi đến mức không dám ngẩng đầu lên nữa, sau khi rót trà xong liền nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Quả Táo nghe thấy tiểu đồng kia vừa đi ra khỏi cửa đã bị một nha hoàn đợi ở đó từ lâu kéo vào một phòng trà cách đó hai gian. Mấy vị tiểu thư vừa nãy vừa bàn bạc sôi nổi sốt ruột hỏi xem rốt cuộc Nhan Nhất Minh đang ngồi cùng một phòng với ai. Tiểu đồng kia nhìn về bên này một lát rồi mới thần bí nói ra mấy chữ.
Đám tiểu thư đang ngồi đó đã chuẩn bị xong để châm chọc Nhan Nhất Minh, nhưng khi biết được đó là Ngũ hoàng tử, cổ họng người nào người nấy giống như bị nắm lấy, không nói ra được một câu nào.
Một lúc sau mới có người kiềm chế sự đố kỵ trong lòng, nghi ngờ hỏi: “Tiểu đồng, ngươi đừng có nhận sai người đấy…”
Tiểu đồng kia giơ tay lên trời thề rằng trước đây mình đã từng gặp Thái tử và Ngũ hoàng tử rồi, làm sao có thể nói dối chuyện này được.
Đám tiểu thư quay ra nhìn nhau, nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn cắn chết Nhan Nhất Minh. Không thể nào nguôi ngoai được sự khó chịu này, cuối cùng chỉ có thể thấp giọng nói một câu Nhan Nhất Minh không biết xấu hổ.
Nhan Nhất Minh thầm đoán, vị tiểu thư này chắc là đang muốn chửi nàng hết quyến rũ ca ca xong rồi lại chuyển sang quyến rũ đệ đệ đây mà, nhưng dù sao cũng là một khuê tú của đại hộ, không thể nói ra những lời như vậy được, nếu không nàng ta cũng không đến mức suýt nữa đã xé chiếc khăn tay làm đôi.
“Đây không phải là Giản tiểu thư và Giang đại nhân sao?” Nam Cung Diệp chợt lên tiếng, kéo sự chú ý của Nhan Nhất Minh từ gian phòng bên cạnh trở lại đây.
Nàng cúi đầu nhìn xuống con đường bên dưới trà lâu, trên mặt Giản Ngọc Nhi cuốn một tấm sa, đang trò chuyện với một nam nhân rất anh tuấn.
“Giang đại nhân?” Không phải là Giang đại nhân trong tưởng tượng của nàng đấy chứ?
“Chính là Giang Dật, người duy nhất trong hơn một trăm năm nay đứng nhất trong cả ba kỳ thi, thi Hương, thi Hội và thi Đình, hiện giờ cũng chỉ vừa mới qua tuổi đôi mươi.” Ánh mắt tế nhị của Nam Cung Diệp dừng lại trên người Giang Dật và Giản Ngọc Nhi một lúc rồi mới nói tiếp: “Nhưng Giang Dật nổi tiếng là người lạnh lùng, đến cả ta cũng chưa từng nhìn thấy Giang Dật cười với ai. Thật sự không biết vị Giản tiểu thư này có bản lĩnh gì mà lại khiến một người lạnh lùng như Giang Dật cười vui vẻ như vậy.”
Sao Nhan Nhất Minh có thể không nghe ra được Nam Cung Diệp đang châm chọc Giản Ngọc Nhi, trong lòng vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm động. Một hành động bảo vệ rõ ràng như vậy thật sự khiến hắn vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu. Nhưng nàng không thể thể hiện ra rằng mình đã biết chuyện này từ lâu, chỉ có thể giả vờ không hiểu gì: “Chắc hai người họ quen biết nhau từ lâu nên thân thiết.”
Nam Cung Diệp không trả lời, có một số chuyện hắn vẫn không nói với Nhan Nhất Minh.
Biết được việc Giang Dật cư xử với người khác vô cùng lạnh lùng nên hiện giờ nhìn thấy hắn đối xử với Giản Ngọc Nhi hoàn toàn khác biệt, Nam Cung Diệp có thể khẳng định trong chuyện này nhất định có bí mật gì đó, thậm chí còn có những chuyện ái muội không nói rõ được.
Nhưng Nam Cung Diệp cũng không muốn quan tâm đến chuyện này, hắn chỉ mong ngày mai hoàng huynh lấy luôn Giản Ngọc Nhi này đi thì hắn mới thật sự yên tâm.
Đến khi gần đi, hai người lại tình cờ chạm mặt mấy vị tiểu thư dắt tay nhau ra ngoài. Người dân Trần Hạ phóng khoáng, không hề nghĩ rằng việc nữ tử ra khỏi cửa là một việc xấu hổ. Mấy vị tiểu thư giả bộ như đến lúc này mới biết được Nam Cung Diệp đang ở đây, ai cũng tỏ ra vui mừng, thỉnh an một tiếng. Đến khi nhìn thấy Nhan Nhất Minh lại giả vờ làm như kinh ngạc nói, hóa ra Nhan tiểu thư cũng đi cùng à, không biết Điện hạ và Nhan Nhất Minh tình cờ gặp nhau hay là cùng nhau đến trà lâu.
Hầu hết mấy vị tiểu thư này đều không muốn tin rằng Nhan Nhất Minh và Nam Cung Diệp có gì với nhau.
Nhưng cuối cùng Nam Cung Diệp lại chẳng hề che giấu, có thể là vì hắn không quen biết được mấy người trong số những vị tiểu thư này, hoặc cũng có thể vì tâm trạng hôm nay của hắn rất tốt nên lúc này nụ cười trên khuôn mặt vẫn rất rạng ngời: “Ta và A Minh cùng tới đây uống trà.”
Sắc mặt của mấy vị cô nương đều trở nên khó coi, nhưng Lý tiểu thư đi đầu thì vẫn giả vờ tươi cười, cố tình tỏ ra bất ngờ, mời Nhan Nhất Minh: “Hôm nay lại tình cờ gặp được Nhan muội muội, vừa hay mấy người chúng ta đang định tới Lệ Hòa Uyển thưởng hoa, hay là Nhan muội muội cùng đi luôn đi.”
Nhan Nhất Minh như cười như không nhìn đám cô nương rất biết diễn kịch này. Vừa hay đúng lúc đó Lục Mi từ bên ngoài đi vào, vui mừng đưa chiếc túi giấy trong tay cho Nhan Nhất Minh.
Ánh mắt của Nam Cung Diệp lập tức bị chiếc túi giấy đó thu hút, tò mò nhìn thử: “Đây là gì vậy?”
“Kẹo hạt dẻ.” Nhan Nhất Minh không hề bỏ qua ánh mắt sáng rực lên của Nam Cung Diệp, nàng quay đầu lại tỏ ra vô cùng có lỗi, từ chối lời mời của Lý tiểu thư. Dưới ánh mắt sắc lẹm có thể gϊếŧ được người của đám tiểu thư, Nam Cung Diệp và nàng cùng nhau rời khỏi đó.
Đám tiểu thư còn thấp thoáng nghe được hai người tiếp tục trò chuyện với nhau.
Giọng nói của Ngũ hoàng tử không thể che giấu được sự vui mừng, hỏi Nhan Nhất Minh: “Hóa ra A Minh cũng thích ăn cái này?”
“Ngài thích mà.” Nhan Nhất Minh cầm lấy một viên kẹo hạt dẻ, nhìn Nam Cung Diệp, nói đùa: “Kỳ Nhi nói Điện hạ thích ăn nhất món này, đúng là khẩu vị của trẻ con.”
Sau đó bọn họ cùng trợn mắt lên nhìn Ngũ hoàng tử áp sát đến, ăn viên kẹo hạt dẻ trên tay của Nhan Nhất Minh, sau đấy cười híp mắt nhìn Nhan Nhất Minh, thấp giọng nói: “Đừng có coi ta là trẻ con.”
Về sau hai người đó nói gì bọn họ không nghe rõ nữa, nhưng chỉ thấy hành động của hai người đó vô cùng thân mật, vừa nhìn là biết mối quan hệ của họ không hề bình thường. Vừa nãy thậm chí Ngũ hoàng tử còn gọi Nhan Nhất Minh là A Minh, mà Nhan Nhất Minh lại tự tay đút kẹo cho Ngũ hoàng tử?
Nhan Nhất Minh không phải chỉ biết đi theo sau lưng Thái tử sao?
Vì sao Ngũ điện hạ lại thân thiết với một cô nương đã có tiếng xấu như vậy được?
Quả Táo đi theo đằng sau khẽ nhắc nhở Nhan Nhất Minh: “Ký chủ, bọn họ đều nói ngài là đồ yêu tinh không biết xấu hổ đi dụ dỗ Ngũ hoàng tử.”
Nhan Nhất Minh lấy một viên kẹo hạt dẻ cho vào miệng: “Cảm ơn đã khen ngợi.”
“Đợi tới ngày mai thì tất cả mọi người đều biết ngài cho Thái tử mọc sừng rồi.”
“Mọi người đều biết không phải là chuyện hay sao, cái gì mà mọc sừng, ta và Nam Cung Huyền đã từng ở bên nhau à?” Nhan Nhất Minh nghiền nát viên kẹo trong miệng mình, nghĩ đến việc trong lòng Ngũ hoàng tử chỉ có một mình nàng, liền lẩm bẩm nói: “Không ngờ Tiểu Ngũ lại thích ăn đồ ngọt, nhưng đồ ngọt ở thời cổ đại đúng là không ngon tẹo nào. Đáng tiếc thật đấy, nếu có cơ hội, ta nhất định cho hắn nếm thử thế nào mới là kẹo ngon.”