Nhan Nhất Minh không biết cuộc nói chuyện của Nam Cung Diệp và Hoàng hậu ở trong cung, điều khiến nàng quan tâm hơn là mức độ thiện cảm của Nam Cung Huyền đã tăng lên rồi.
Lúc đó là khoảng nửa khắc sau khi người quản sự kia rời đi. Để mức độ thiện cảm của Nam Cung Huyền tăng lên nảy sinh tâm tình, nguyên nhân chỉ có một mà thôi, đó là người quản sự kia đã truyền đạt lại toàn bộ lời nói của nàng cho Thái tử biết, nếu xuất sắc hơn thì có thể thêm mắm dặm muối, ví dụ như Nhan Nhất Minh không hề quan tâm đến sự quan tâm của Thái tử, hoặc là Nhan Nhất Minh không biết xấu hổ, quyến rũ Ngũ hoàng tử.
Chỉ thoáng cái đã tăng lên 5%, Nhan Nhất Minh hoàn toàn có thể tưởng tượng được hiện giờ Nam Cung Huyền đã tức giận đến mức nào.
Vậy nên mới nói bọn đàn ông đều không ra gì, nhất là loại người cao cao tại thượng, không quan tâm đến người khác như Nam Cung Huyền, chỉ một câu khen ngợi tùy tiện của hắn cũng có thể khiến người khác cảm động rơi nước mắt.
Từ trước đến giờ chưa từng có ai dám làm trái lại hắn, chứ đừng nói đến một Nhan Nhất Minh lúc đầu còn tôn sùng hắn như vậy.
Trước kia Nhan Nhất Minh ngày nào cũng đuổi theo đằng sau hắn, Nam Cung Huyền chưa từng để ý đến nàng, đến bây giờ khi nàng lựa chọn không đuổi theo phía sau hắn nữa để chọn ở bên cạnh một người đàn ông khác, Nam Cung Huyền mới nhận ra trước đây bên cạnh mình từng có một người như vậy.
Tức giận thì tức giận, nhưng mức độ thiện cảm vẫn tăng lên, nói một cách chính xác là cuối cùng Nam Cung Huyền cũng ý thức được là hóa ra bản thân mình thích Nhan Nhất Minh.
Điểm giới hạn là 60%, nhưng mức độ thiện cảm của Nam Cung Huyền đối với Giản Ngọc Nhi hiện giờ là 70%,f hiện tại mức độ thiện cảm của Giản Ngọc Nhi cũng đạt đến con số này. Điều đó có nghĩa là hiện giờ Nhan Nhất Minh có khả năng để cạnh tranh với Giản Ngọc Nhi.
Quả Táo còn đang kinh ngạc nhận ra sự biến động trong cảm xúc của Nam Cung Huyền, cuối cùng cũng từ từ bình ổn trở lại, nó thở phào một hơi, nhìn mức độ thiện cảm đột nhiên tăng vọt như vậy, kích động reo lên:
“Vậy chúng ta có còn tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ Nam Cung Huyền nữa không?”
“Đương nhiên là cần rồi, chỉ là bớt đi một chút thôi.”
Quả Táo chột dạ hỏi lại: “Sau “một chút” đó rồi thì sao nữa?”
“Sự thay đổi không thể ngờ kiểu này đúng là không tệ đâu, nhưng một khi đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì phải hợp lý hợp tình một chút, nếu không sẽ được không bủ nổi mất. Con người Nam Cung Huyền vô cùng kiêu ngạo, tính chiếm hữu lớn, vậy nên chúng ta làm như vậy mới có hiệu quả rõ rệt. Nhưng nếu như không thấy kết quả tốt thì phải lập tức dừng lại, nếu không kết cục chỉ còn hai khả năng thôi, một là mất hết hứng thú, thậm chí sinh lòng chán ghét, hai là hắn tức giận lên gϊếŧ chết ta luôn.”
Quả Táo giật thót, Nhan Nhất Minh cười rồi nói tiếp: “Vậy nên phải khiến cho hắn luôn cảm thấy mới lạ, không thích cũng không được, những lúc thích hợp còn phải thể hiện ra một chút tình cảm nữa. Phải khiến hắn cảm thấy ta vừa thích lại vừa không thích, không nắm bắt được, không suy đoán được thì mới luôn giữ được cảm giác mới mẻ.”
Vậy nên gần đây Nhan Nhất Minh luôn thể hiện mình không thích hắn, đợi hiệu quả của lần này đạt đến cao nhất, Nhan Nhất Minh lại ra chiêu để thay đổi cục diện sao?
Mẹ kiếp, như thế này đúng là kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn trước đây rất nhiều!
Quả Táo trợn mắt há hốc mồm miệng, lập tức tưởng tượng ra tình cảnh sau đó, trong lòng chỉ có thể thầm cảm thán Nhan Nhất Minh đúng là rất biết chơi đùa, chỉ có điều….
Quả Táo vẫn hơi lo lắng, hỏi Nhan Nhất Minh: “Như vậy Nam Cung Diệp không phải sẽ tức phát khóc sao?”
Gần đây thời gian Nhan Nhất Minh và Nam Cung Huyền ở bên cạnh nhau không ít. Quả Táo ở đằng sau Nhan Nhất Minh quan sát ở cự ly gần, đúng là nó có vẻ hơi thích chó săn nhỏ kia.
Trong quá trình này, cho dù thế nào thì Nam Cung Diệp vẫn là người chịu thiệt thòi. Nhưng vì nhiệm vụ, Nhan Nhất Minh không còn cách nào khác, đành phải tạm thời bỏ qua Nam Cung Diệp, Nhan Nhất Minh hỏi Quả Táo về lượng kim cương tích lũy gần đây.
“Hiện tại à, đã được 444 viên rồi.”
Khóe miệng Nhan Nhất Minh run rẩy, cố gắng bỏ qua việc đây là một con số vô cùng xui xẻo*: “Hơi ít nhỉ, vẫn chưa đủ để rút liên tục 11 lần.”
(*: Bốn là tứ: “tứ” đọc gần giống “tử”, cho nên số bốn mang điềm xui)
“Hoàng Quyền” là một game rút thẻ, đương nhiên không thể muốn rút thế nào cũng được.
Rút thẻ cần kim cương, mỗi lần cần tích lũy được 100 kim cương thì mới được rút một lần, nhưng nếu tích lũy được 1000 viên thì có thể được rút liên tiếp 10 lần, ngoài ra còn được tặng thêm một tấm thẻ SR giữ làm gốc, bình thường mọi người đều lựa chọn để dành đến 1000 viên kim cương rồi rút liên tục 11 lần.
Quả Táo nhìn qua chỗ kim cương, nhắc nhở Nhan Nhất Minh: “Cho dù hiện giờ ngài muốn rút thì cũng không rút được đâu, bắt buộc phải công lược xong màn này đã. Mà có rút thì cũng không rút bây giờ, giờ mà rút thì rút được bốn tờ, người ta nói rút số lẻ mới có kỳ tích!”
Khuôn mặt Nhan Nhất Minh không chút cảm xúc: “Người được “dòng máu châu Phi” độ thì sẽ không có kỳ tích gì đâu. Mà thôi quên đi, cũng không cần vội, 440 thì đã đành, vì sao lại là 444, mấy số lẻ ở đâu ra vậy?”
Kim cương từ đâu ra sao? Người chơi hệ giàu thì dùng tiền mua, còn bình dân thì dùng gan để đổi lấy. Tình trạng hiện giờ của Nhan Nhất Minh chỉ có thể thuận theo tự nhiên, đi theo kịch bản. Mỗi lần hoàn thành được một tình tiết sẽ nhận được số kim cương thưởng tương ứng. Mức độ thiện cảm tăng thêm một chút cũng sẽ có giải thưởng, đợi đến khi mức độ thiện cảm của chiếc thẻ này đạt giá trị cao nhất, tức là công lược được chiếc thẻ này thì cũng sẽ có giải thưởng.
Đây đều là những giải thưởng cố định, số lượng kim cương được thưởng cũng là số tròn, ví dụ như tăng thêm được 10% mức độ thiện cảm thì sẽ được 50 kim cương, mỗi lần xong một tình tiết sẽ được 30 điểm, sao lại lòi ra 444 được thế?
“Bởi vì có giải thưởng thêm.”
Giải thưởng thêm? Nhan Nhất Minh ra hiệu cho Quả Táo nói tiếp.
Quả Táo suy nghĩ một lát, sắp xếp lại ngôn ngữ: “Ngài cũng biết Giản Ngọc Nhi là một bồ tát sống mà, từ trước đến giờ luôn làm việc tốt.”
“Đương nhiên là biết, nếu như không phải như vậy thì lúc nhỏ cũng không nhặt được Giang Dật, khiến Giang Dật nhớ thương không quên suốt bao nhiêu năm.”
“Đúng, đúng, đúng.” Quả Táo cảm thấy rất được an ủi vì Nhan Nhất Minh hiểu nhanh: “Lúc đó trong game, mỗi lần Giản Ngọc Nhi giúp một người nào đó cũng đều sẽ có kim cương thưởng, ngài cũng giống như vậy, không đúng, cũng không giống nhau. Ký chủ cũng cần phải giúp đỡ người khác nhưng giúp đỡ người khác không thì không được, ngài bắt buộc phải giúp đỡ những nhân vật trong game, nghĩa là giúp đỡ Giản Ngọc Nhi và bốn nam chính thì mới được giải thưởng thêm.”
Nhan Nhất Minh cảm thấy khó hiểu: “Ta giúp đỡ bọn họ khi nào thế?”
“Đương nhiên là có rồi! Căn cứ vào sự phát triển của kịch bản gốc, ngày thứ tư khi Giản Ngọc Nhi đến phủ xin lỗi, nhưng vì ngài mà nàng ta bị lỡ thời gian, thế là nàng ta không giẫm phải viên gạch được thêm vào để khiến Giản Ngọc Nhi bị trẹo chân, giúp Giản Ngọc Nhi không bị thương, vậy nên hệ thống châm chước thưởng cho ngài thêm 24 kim cương.”
Nhan Nhất Minh: …
Nhan Nhất Minh thật sự không biết nên có biểu cảm gì, hiếm khi nàng không có gì để nói như hiện giờ.
Vậy là để về sau rút được thẻ, Nhan Nhất Minh phải nghĩ cách cố gắng tiếp cận Giản Ngọc Nhi và bốn nam chính kia.
Phải bỏ ra trước 10 kim cương thì nàng mới xem được chính xác thời gian ra ngoài gần đây của Giản Ngọc Nhi. Đến khi Nam Cung Diệp nói đến trà lâu uống trà, nàng liền chọn vị trí gần một con đường mà Giản Ngọc Nhi sẽ đi qua.
Những ngày này, thời gian Nam Cung Diệp đến thăm Nhan Nhất Minh ít đi một chút. Nghe Nhan Nhất Kỳ nói, Nam Cung Diệp tuổi còn nhỏ, lại là con của Hoàng hậu nên được Bệ hạ vô cùng yêu thương, vậy nên cho dù Lục hoàng tử bằng tuổi hắn đã tham dự triều chính rồi, nhưng Nam Cung Diệp vẫn được yêu thương nuông chiều.
Nói thẳng ra là được hôm nào đấy Nam Cung Diệp hứng lên không có gì làm thì mới đi làm chút chuyện thôi.
Nhưng mấy hôm nay không hiểu vì sao, Bệ hạ tự nhiên lại nói Nam Cung Diệp không còn nhỏ nữa, vậy nên bắt đầu cho hắn tham dự triều chính, cũng vì thế mà thời gian đến chơi cùng Nhan Nhất Minh càng bị thu ngắn lại.
Thời gian này đúng là quá trùng hợp, khiến Nhan Nhất Minh không thể không nghi ngờ rằng là do Nam Cung Huyền cố tình làm vậy.
Nhưng sau khi nghĩ lại, việc tham dự triều chính đối với Nam Cung Diệp lợi nhiều hơn hại, nếu như hắn làm được một hai việc gì đó thì vương tước của Nam Cung Diệp cũng sẽ nhanh chóng được quyết định.
Dù sao Nam Cung Diệp cũng là đệ đệ ruột duy nhất của Nam Cung Huyền, đương nhiên Nam Cung Huyền sẽ không hại hắn.
Khi Nhan Nhất Minh đến trà lâu rồi mà Nam Cung Diệp vẫn chưa đến, Nhan Nhất Minh gọi Lục Mi đến dặn dò nàng ấy đi mua một chút đồ, sau đó nàng tựa vào ghế ngắm phong cảnh.
Trà lâu này được trang hoàng rất tinh tế và công phu, gian lớn ở lầu một còn có đề bút của vị thái sư đương thời. Không ít tài tử trong Kinh Thành cũng lưu lại dấu bút của mình ở đó. Lầu hai yên tĩnh, tách biệt và xa hoa hơn lầu một, là nơi những quan lớn, quý tộc không muốn lộ mặt lui tới. Nhan Nhất Minh mới lên lầu đã nhìn thấy mấy tiểu thư hẹn nhau uống trà.
Lúc này Nhan Nhất Minh vừa cảm thán Trần Hạ quả đúng là phóng khoáng, vừa nghe tiếng Quả Táo truyền lại vô cùng chân thật cuộc nói chuyện của mấy vị tiểu thư nhà quan cách đó hai gian phòng.
Trước đây Nhan tiểu thư cao giọng tỏ tình với Thái tử, mặc dù cũng có người ngưỡng mộ nhưng phần lớn đều không coi Nhan Nhất Minh ra gì.
Nữ tử thích một ai đó, cùng lắm là bảo người nhà đi tìm mai mối đề thân, làm gì có ai giống như Nhan Nhất Minh to gan công khai thể hiện tình cảm như vậy đâu.
Lúc đầu chuyện này còn làm dấy lên một cuộc tranh luận trong giới tài tử. Có người khen Nhan Nhất Minh không bị bó buộc bởi những câu nệ, mạnh dạn bày tỏ tình cảm của mình, cũng có người coi thường nàng vì nàng không biết xấu hổ, không có tiết tháo.
Nhan Nhất Minh không được trải nghiệm sự tưng bừng của những trận khẩu chiến lúc đó, nhưng hiện giờ nghe đám tiểu thư này bàn tán xôn xao, nàng cũng cảm thấy khá thú vị.
Lý tiểu thư vừa nãy khi gặp mặt còn thân thiết gọi nàng là Nhan muội muội, vậy mà bây giờ lập tức thay đổi hẳn thái độ, châm chọc nói Nhan Nhất Minh khiến cho phủ Định quốc công mất mặt, thể diện của Định quốc công đã bị Nhan Nhất Minh làm cho mất hết.
Một vị tiểu thư cao cao tại thượng khác, ban nãy còn giả vờ đoan trang hiện giờ cũng lại trở nên lắm mồm. Tiếng nói nghe có vẻ nhẹ nhàng của nàng ta nghe chẳng khác nào tiếng pháo, nổ mãi không thôi: “Lúc trước mấy người muốn đến phủ Định quốc công cầu thân nhiều đến nỗi giẫm gần nát bậc cửa nhà họ luôn, giờ thì trước cửa không một bóng người, ai còn dám lấy nàng ta nữa chứ? Càng buồn cười hơn là ngày nào nàng ta cũng chạy theo sau Thái tử, Thái tử không hề quan tâm đến nàng ta lần nào. Ta nghe nói năm ngoái Hoàng hậu nương nương còn nhắc đến chuyện này, cuối cùng bị Thái tử điện hạ gạt phắt đi ngay.”
Không biết lại có ai hỏi về sau Nhan Nhất Minh đó còn gả được cho ai nữa không?
Vị Lý tiểu thư khai mào câu chuyện kia cười cợt nói: “Người ta cũng đã nói rõ rồi mà, ngoại trừ Thái tử điện hạ ra thì không gả cho ai nữa.”
Nói xong, cả đám tiểu thư cùng cười phá lên, vị Lý tiểu thư kia có vẻ cười vui nhất: “Những nhà khác ở Kinh Thành đương nhiên đều coi thường nàng ta, nhưng dù sao đó cũng là đích nữ của phủ Định quốc công, lại còn là đệ nhất mỹ nhân ở Kinh Thành chúng ta. Nếu không làm được chính phi thì còn có thể làm trắc phi, nói không chừng để gả cho Thái tử điện hạ, nàng ta thật sự sẽ đồng ý đấy…”
“Vậy tỷ nói xem, Nhan Nhất Minh đang đợi ai vậy? Thái tử điện hạ sao?”
“Làm gì có chuyện đó, sao Điện hạ có thể rảnh rỗi như vậy được, chẳng lẽ nàng ta đi một mình?”
“Đi một mình thì chi bằng ở nhà uống trà còn hơn, Thái tử điện hạ không coi nàng ta ra gì nên cuối cùng cũng từ bỏ để tìm người khác sao?”
“Một lát nữa đợi đưa trà tới, tiện thể nhìn sang không phải là được rồi sao?”
Bên kia đột nhiên trở nên yên tĩnh, Quả Táo cũng không truyền tín hiệu nữa. Cánh cửa bị đẩy ra, đôi chân dài của Nam Cung Diệp bước một bước lớn vào bên trong. m thanh từ y phục phát ra, nam nhân có khuôn mặt anh tuấn khó bì, lạnh lùng như băng xuất hiện. Nhưng đến khi nhìn thấy Nhan Nhất Minh, hắn lập tức tan chảy, thong thả đi tới trước mặt, mỉm cười nhìn nàng, giọng nói hỏi thăm thân thiết có mấy phần làm nũng của trẻ con:
“Mẫu hậu giữ ta lại nửa canh giờ nên ta tới trễ một chút, A Minh không trách ta chứ?”