[Đại Ngu Hải Đường] Sự Tồn Tại Tuyệt Vời Nhất

Chương 51

Ngu Thư Hân nhàn nhạt lên tiếng, nhìn chằm chằm vào hai người đối diện, im lặng chờ câu trả lời. Vừa rồi, nàng đi được nửa đường mới nhớ ra quên điện thoại liền quay về bệnh viện, thế nhưng không ngờ lại nghe được mấy lời này.

Hoá ra, sau lưng nàng, giữa mẹ và người yêu đã có một thoả thuận nào đó, mà kết quả của sự thoả thuận ấy chính là nàng. Trong phút chốc, nhớ lại cảm giác tội lỗi đeo bám mình suốt 3 năm qua, cả những giọt nước mắt mặn chát đã rơi vì cuộc tình này, nàng cảm thấy mình giống như bị phản bội, giống như một trò đùa của Triệu Tiểu Đường. Ngu Thư Hân mất bình tĩnh, lớn giọng

- Em mau nói đi, tại sao không trả lời?

Triệu Tiểu Đường vẫn ngồi bất động trên ghế, không biết nói sao cho phải. Lúc này, bà Ngu đứng dậy, đi đến chỗ của nàng, nhẹ giọng

- Con đừng trách Tiểu Đường, đều là lỗi của mẹ.

- Mẹ, con có thể nói chuyện với mẹ sau được không? Bây giờ, con muốn nghe chính miệng em ấy nói.

- Bác à, không sao đâu. Bác để cho chúng cháu nói chuyện riêng được chứ.

Triệu Tiểu Đường lúc này mới lên tiếng. Cô cảm nhận được cơn giận ngút trời từ phía Ngu Thư Hân, nếu có người thứ ba ở đây, cô cũng không tiện nói gì cả. Bà Ngu cầm túi xách, rời khỏi phòng, không quên để lại một câu cho Ngu Thư Hân

- Mẹ sẽ đợi con ở nhà.

Tiếng đóng cửa khô khốc vang lên, căn phòng lúc này chỉ còn lại hai người. Triệu Tiểu Đường rời khỏi ghế, tiến đến bên cửa sổ, ánh nắng mặt trời chói chang phủ lên người cô, làn da trắng trẻo lại càng thêm nổi bật

- Hân Hân, chị có phải đang nghĩ em không tôn trọng chị phải không?

- Chị muốn biết sự thật, nếu không, chị sẽ cảm thấy bản thân giống một kẻ ngốc.

Triệu Tiểu Đường nhíu mày, cuối cùng, cô đều đều kể lại mọi chuyện. Ngu Thư Hân lặng lẽ lắng nghe tất cả, ký ức của ngày chia tay 3 năm trước lại trở về, lúc Triệu Tiểu Đường mạnh mẽ gỡ tay nàng ra, nàng khóc đến tâm tê liệt phế, bất lực nhìn theo bóng lưng của cô rời đi. Nàng luôn cho rằng vì bản thân không chịu chia sẻ, không chịu thẳng thắn với Tiểu Đường mọi chuyện mà vô tình đưa mối quan hệ vướng vào mớ bòng bong không gì gỡ nổi, khi Tiểu Đường tức giận chia tay với nàng, nàng cũng không có lý do gì để trách móc cô ấy. Nàng chỉ có thể tự trách chính mình.

Đến khi Tiểu Đường một lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của nàng, giống như vũ bão năm lần bảy lượt trêu chọc và thổi bay mọi tầng lớp phòng thủ mà nàng cất công gây dựng, nàng bắt đầu dè dặt cho mình thêm một cơ hội tiến vào mối quan hệ nguy hiểm này. Nàng không rõ lần thứ hai kết cục có như lần thứ nhất không, chỉ là mỗi khi đứng trước gương mặt thanh tú ấy, nàng lại không kìm chế được cảm xúc. Có trời mới biết lúc nhìn Tiểu Đường được đẩy vào phòng cấp cứu, nàng đã lo lắng đến mức nào. Cuối cùng, nàng mạnh mẽ gạt đi mọi rào cản tâm lý, quyết tâm cho cả hai một cơ hội, trong thâm tâm tràn ngập suy nghĩ muốn bù đắp cho người nàng yêu nhất.

Thế mà bây giờ, Tiểu Đường lại dành cho nàng bất ngờ gì thế này? Triệu Tiểu Đường năm đó dựa vào đâu mà cho mình cái quyền tự định đoạt kết cục của cả hai, dựa vào đâu mà tự tin cho rằng 3 năm, 5 năm, thậm chí là 10 năm nữa nàng vẫn sà vào lòng cô? Nếu như nàng không đạt được giải thưởng, không đứng ở đỉnh cao sự nghiệp, Tiểu Đường vẫn sẵn lòng chờ đợi nàng sao, hay là cô ấy sẽ bỏ cuộc?

Triệu Tiểu Đường nói xong tất cả, căn phòng lại rơi vào im lặng, cô nhìn gương mặt xinh đẹp phía trước, trong lòng hồi hộp, giống như một tên tội phạm đứng trước tòa chờ tuyên án.

- Vậy nếu như chị không thành công, em sẽ làm gì ? Em chờ chị trong vô vọng sao?

- Em chưa nghĩ đến trường hợp đó, trong lòng em luôn tin rằng chị sẽ thành công.

- Vậy thì tại sao em không nói với chị? Em tin chị sẽ thành công, nhưng không tin chúng ta sẽ đi đến cuối cùng sao. Tại sao em mạnh dạn đồng ý với mẹ, mà không thể mạnh dạn ở lại cơ chứ? Em thực sự đã dày vò cả hai chúng ta đấy, em biết không?

- Bởi vì trước đó, em đã thấy chị cùng Chu Triều Dương. Chị có hiểu cảm giác của em không? Chị nói em không nghe chị giải thích, thế nhưng em nghe bằng cách nào đây, khi mà cảnh tượng lúc đó đã giống như bóng đen trong lòng em rồi. Em đã chờ chị cả một ngày, đến cuối ngày chị trở về nhà trong vòng tay một người khác, chị muốn em phải làm sao? Sau một đêm ngồi khóc trên xe, sáng hôm sau em vẫn phải cầu xin mẹ chị để cho em ở bên cạnh chị ư? Chút tự trọng cuối cùng của em, chị cũng không cho em giữ lại à?

Triệu Tiểu Đường nói một mạch, chỉ hận không có cách nào mang hết tâm can mình ra cho người ta tự mình suy xét. Năm đó, sự tổn thương nặng nề khiến cô muốn buông bỏ, thế nhưng khoảnh khắc chạm vào chiếc nhẫn đôi trên tay, cô thực tâm vẫn muốn bảo vệ sự đẹp đẽ nhất của tình yêu này, cho nên không hề nói cho bà Ngu sự việc ấy, mà chỉ đồng ý với đề nghị đó của bà. Trong sâu thẳm lòng mình, cô vẫn ngoan cố dành cho Ngu Thư Hân một niềm tin vững vàng nhất, chính niềm tin này tạo ra hy vọng cho cô, cho dù nó rất mỏng manh. Đến tận bây giờ, cô vẫn không hề hối hận với lựa chọn ngày đó, thậm chí còn cảm thấy nó rất đúng đắn.

- Cho đến giờ, quyết định ấy của em không phải mang lại kết quả tốt đẹp sao? Chị không cần đứng giữa hai bên tình yêu và gia đình, bác gái không phản đối chúng ta nữa, chúng ta có thể tự quyết định chuyện của mình mà.

- Nhưng em có nhận ra một điều rằng tình cảm đến từ hai phía, tuy nhiên lại giống như một mình em đạo diễn hết thảy, còn chị chỉ như một con rối hay không? Nếu hôm nay chị không vô tình nghe được, có phải bí mật này sẽ mãi mãi bị giấu kín?

- Vậy nếu là em, khi đó chị sẽ làm gì? Chị cho rằng khi ấy có cách giải quyết khác tốt hơn ư?

Triệu Tiểu Đường hỏi lại, cô không hiểu tại sao phản ứng của Ngu Thư Hân lại lớn đến thế. Cô nói tiếp

- Hân Hân, quá khứ đau khổ đã qua rồi, bây giờ em vẫn ở đây đợi chị, yêu chị, như thế vẫn chưa đủ sao? Chúng ta có thể chỉ sống vì hiện tại với tương lai thôi được không?

Triệu Tiểu Đường vừa nói, vừa bước đến trước mặt nàng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại, giọng nói trầm trầm chậm rãi rót vào tai nàng mấy chữ

- Hân Hân, chị có yêu em không?

Hàng trăm ngôn từ cũng chẳng thể hoá giải được khúc mắc, nhưng một chữ "yêu" lại có khả năng làm lại tất cả. Đúng vậy, Triệu Tiểu Đường chỉ cần có tình yêu của Ngu Thư Hân mà thôi.

Ngu Thư Hân trong lòng rối bời, đôi môi mấp máy nhưng lại chưa tìm ra một câu trả lời thích hợp. Chữ "yêu" giống như mắc nghẹn nơi cuống họng, lúc này, ánh mắt do dự của nàng bị Triệu Tiểu Đường nhìn thấy, khiến cho lòng cô nảy ra một suy nghĩ đầy thất vọng

- Không lẽ vì cánh tay bị thương này, chị mới chọn ở lại cùng em?

- Không phải, chị ...

Lúc này, có vẻ đợi Ngu Thư Hân quá lâu, tiếng gọi đầy lo lắng của Tiêu Ngọc vang lên bên ngoài phòng bệnh, nếu bây giờ hai người còn không đi, e rằng chuyến bay sẽ muộn mất.

Triệu Tiểu Đường không nghe Ngu Thư Hân nói hết câu, quay lưng đi, lạnh nhạt cất tiếng

- Chị đi đi. Cảm ơn vì mấy ngày qua đã chăm sóc cho em.

Sự im lặng một lần nữa bao trùm cả căn phòng, Triệu Tiểu Đường cảm thấy mũi mình có chút cay cay, nhưng vẫn cố gắng kìm lại giọt nước mắt tủi thân đang lấp lánh nơi khoé mắt. Bỗng nhiên, một vòng tay ôm lấy eo cô, siết chặt, thân thể mềm mại của Ngu Thư Hân dán vào lưng cô

- Tiểu Đường, chị không phải trách móc hay ghét bỏ em, chỉ là nghe được toàn bộ câu chuyện rồi, nhìn thấy em một mình chịu đầy thương tổn, chị lại không kìm được mà tức giận bản thân, giận cả em không biết bảo vệ chính mình nữa. Chúng ta vì quá nhiều hiểu lầm mà xa cách rồi, đừng cãi nhau nữa, có được không?

Ngu Thư Hân dụi dụi đầu vào lưng người đằng trước, tham lam để cho mùi hương đặc biệt lấp đầy khoang mũi. Nàng mệt mỏi rồi, hãy coi như chuyện gì cũng là quá khứ đi. Nàng không muốn truy hỏi, không muốn phán xét nữa.

Triệu Tiểu Đường để mặc cho Ngu Thư Hân ôm mình, giọt nước mắt cố gắng kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống, chạm vào bàn tay đang siết chặt lấy eo cô, thế nhưng trong lòng lại thoải mái đến kì lạ, tảng đá đè nặng suốt bao năm trời cuối cùng cũng được rời đi.

- Chị yêu em, Triệu Tiểu Đường.

Ngu Thư Hân thì thầm ngọt ngào.