[Đại Ngu Hải Đường] Sự Tồn Tại Tuyệt Vời Nhất

Chương 50

Ngu Thư Hân đối với việc bị chiếm tiện nghi như thế này đã không còn bất ngờ nữa, thế nhưng vào hoàn cảnh quần áo trên người còn chưa mặc xong thì là lần đầu. Môi lưỡi đều bị Triệu Tiểu Đường kéo vào cuộc chơi ướŧ áŧ khiến cho đầu óc nàng có chút mụ mị, thế nhưng khi nàng vừa cảm nhận được bàn tay hư hỏng của Triệu Tiểu Đường đã bắt đầu di chuyển sau lưng mình, tiếng gõ cửa lại đột ngột vang lên

- Chúng tôi đến kiểm tra bệnh nhân.

Ngu Thư Hân giật mình, đẩy người đối diện ra. Triệu Tiểu Đường vì chỉ còn một tay chống đỡ, cả người loạng choạng, va vào bức tường phía sau. Ngu Thư Hân hoảng hồn, vội vàng mặc lại áo, đưa cô ra giường.

Cuối cùng, thay vì chỉ là kiểm tra bình thường, bác sĩ cùng y tá lại đang điều chỉnh lại phần nẹp cho Triệu Tiểu Đường. Khi ông nói không sao cả, nẹp chỉ bị lệch một chút thôi, Ngu Thư Hân mới thở phào nhẹ nhõm. Chờ đến lúc mọi người rời đi, nàng lườm lườm Triệu Tiểu Đường.

- Em sau này đừng làm loạn nữa.

Triệu Tiểu Đường không biết nên cười hay khóc, vẫy vẫy nàng lại

- Được rồi, em biết rồi. Lại đây ngoáy tai cho em đi.

Ngu Thư Hân nhìn gương mặt phụng phịu trước mắt, phì cười. Nàng tiến lại bên giường, vừa bứt một sợi tóc, vừa nói

- Ngoan ngoãn dưỡng bệnh đi.

- Mà chị không định trở lại công ty sao? Cũng đã hơn một tuần chị ở đây rồi. Lão bản của chị có vẻ dễ tính quá vậy.

Ngu Thư Hân nghĩ ngợi một chút, cuối cùng chỉ đưa ra lý do đại khái

- Chị chưa có lịch trình gì nên có thể xin nghỉ được.

Cái cớ này rõ ràng không làm Triệu Tiểu Đường hài lòng, thế nhưng cô cũng không muốn tìm hiểu quá sâu vào chuyện của công ty khác, cho nên chẳng hỏi thêm gì.

- Còn em thì sao, hôm qua quản lý nói thế nào ?

Ngu Thư Hân nói, việc Tiểu Đường gặp phải tai nạn này chắc chắn mang lại không ít rắc rối cho công ty. Các hợp đồng quảng cáo cùng những dự án phim hoặc âm nhạc sẽ phải hoãn lại, ít nhất là hết hai tháng cho tới khi cô được tháo nẹp.

- Chị ấy nói công ty vẫn đang bàn bạc, dù sao thì ít nhất một năm tới, em cũng không thể nhảy được, hơn nữa lại sắp kết thúc hợp đồng 3 năm rồi, em đang phân vân xem có nên tiếp tục tái kí hợp đồng không.

Trải qua một thời gian dài trong ngành giải trí, tuy rằng được đứng trên sân khấu, được hát, được nhảy trước hàng nghìn người hâm mộ, thế nhưng luôn phải cần trọng trong lời ăn tiếng nói, Triệu Tiểu Đường đôi lúc cảm thấy mình không còn là mình nữa. Bây giờ duyên phận lại cho cô cơ hội được ở bên Ngu Thư Hân, cô thực sự không muốn để mất nó thêm lần nào nữa.

Ngu Thư Hân nghe được tiếng thở dài khe khẽ từ phía người đối diện, nàng ôm cô vào lòng, khẽ hỏi

- Em mệt rồi sao?

- Em chỉ không muốn 3 năm qua xảy ra một lần nữa thôi.

- Chị cũng vậy.

Ngu Thư Hân ôm cô vào lòng, sự cố lần này của Triệu Tiểu Đường đã xây lên quyết tâm mạnh mẽ đến kinh ngạc trong lòng nàng, con đường tiếp theo nên đi thế nào, nàng cũng đã nghĩ thông.

Trôi qua thêm một tuần, thương thế của Triệu Tiểu Đường tiến triển khá tốt, phần bị thương không gặp tình trạng sưng tấy, liền được ra viện. Khỏi phải nói, Triệu Tiểu Đường khi nghe được tin này vui sướиɠ đến mức nào. Nằm ở đây đến ngày thứ 10 cô đã cảm thấy có chút chán nản rồi, nhưng mà Ngu Thư Hân cẩn thận, bắt cô nằm thêm mấy ngày, cuối cùng, bác sĩ giống như "đuổi" đi rồi, nàng mới chịu cho cô xuất viện.

Buổi sáng, Ngu Thư Hân vừa sắp xếp đồ đạc, vừa nhìn người kia ngồi trên giường bệnh thao thao bất tuyệt nói chuyện với Dụ Ngôn và Tạ Khả Dần, thậm chí tay chân còn khua khoắng theo mỗi lời nói, cảm giác giống như không phải gọi video mà thật sự ba người đang ngồi trước mặt nhau vậy.

- Em vui đến vậy sao?

- Dĩ nhiên rồi, mai được về nhà rồi.

- Nhớ phải đi cẩn thận đấy.

Ngu Thư Hân bẹo má người đối diện, mấy ngày này chỉ ăn với ngủ, Triệu Tiểu Đường có da có thịt hơn, cái má trở nên phúng phính tròn trịa, làm cho nàng đôi lúc không kìm được thích thú mà giơ tay cấu véo nhào nặn. Lần này vốn dự định sẽ cùng Tiểu Đường về Bắc Kinh, thế nhưng công việc ở Thượng Hải sau nhiều ngày ứ đọng lại quá nhiều, nàng cũng không còn cách nào khác.

- Chị yên tâm, em đâu phải trẻ con. Chờ bao giờ tháo nẹp em sẽ đến tìm chị. Mau đi đi, Tiêu Ngọc đang đợi đấy.

Triệu Tiểu Đường vui vẻ đáp lại, để im cho người kia nghịch ngợm trên mặt mình. Đến khi Ngu Thư Hân đứng dậy rồi, nghĩ một chút, nàng lại cúi xuống, hôn một cái thật kêu lên môi người kia. Khỏi phải nói, Triệu Tiểu Đường toét miệng, cười đến tận mang tai.

Sau khi nàng đi rồi, chỉ còn một mình trong phòng, Triệu Tiểu Đường có chút buồn chán, cô với tay lấy điện thoại trên bàn, chợt nhận ra cái của Ngu Thư Hân vẫn còn ở đây. Nàng sau bao năm vẫn không sửa được tính hay quên đồ, đặc biệt là điện thoại, bởi vì nàng dùng đến tận 5 cái, cho nên khả năng nó bị bỏ quên càng lớn. Ngay khi cô định gọi điện cho nàng quay lại lấy, tiếng gõ cửa bên ngoài đã vang lên, Triệu Tiểu Đường vốn tưởng là Ngu Thư Hân, liền vui vẻ ra mở cửa. Thế nhưng khuôn mặt xuất hiện phía sau lập tức làm cô thu lại nụ cười, bởi đó chính là Ngu phu nhân - mẹ của Ngu Thư Hân.

Nhắc đến người phụ nữ quyền lực này, trong đầu Triệu Tiểu Đường lại hiện ra cuộc gặp gỡ tình cờ ở sân bay Thượng Hải vào 3 năm trước. Khi đó, sau cái đêm bắt gặp Ngu Thư Hân và Chu Triều Dương ở nhà, mang theo tâm trạng buồn bã cùng thất vọng, cô quyết định trở về Bắc Kinh. Thế nhưng đúng là cái duyên với nhà họ Ngu quá lớn, ngồi tại phòng chờ VIP ở sân bay cũng có thể gặp được bà Ngu. Triệu Tiểu Đường điều chỉnh tâm trạng, vốn dĩ muốn bản thân cố gắng vui vẻ chào hỏi bà ấy, cuối cùng chưa kịp hành động, bà đã chủ động đến trước mặt cô để nói chuyện. Sau vài câu hỏi thăm xã giao, bà Ngu cũng chẳng vòng vo nhiều, một đường đi thẳng vào vấn đề

- Cháu và Hân Hân nhà bác đang hẹn hò sao?

Triệu Tiểu Đường lúc này âm ỉ nỗi đau trong lòng, nhưng vẫn ấp úng trả lời là phải.

- Hai đứa có lường trước hậu quả không?

- Bọn cháu là yêu nhau thật lòng, có xảy ra chuyện gì cũng sẽ cùng nhau giải quyết.

Cô trả lời, mặc dù mới đêm qua thôi, cô vừa khóc cả đêm vì Ngu Thư Hân, nhưng trước mặt người luôn ngăn cản mối quan hệ này, cô không cho phép mình yếu đuối.

- Tiểu Đường, từ xưa đến giờ, bác luôn yên tâm về Hân Hân. Một khi thích điều gì, nó đều quyết tâm làm bằng được, vạch ra kế hoạch rõ ràng và làm theo, kể cả việc trở thành idol cũng vậy. Thứ gì cản trở nó, nó đều rất lý trí mà gạt ra. Tuy rằng bác chỉ cho nó thời gian nhất định để theo đuổi thứ mà nó thích, nhưng nó vẫn chấp nhận, đến giờ cũng gần 7 năm rồi.

Triệu Tiểu Đường im lặng, chờ người đối diện nói tiếp.

- Bác rất thương nó, nhớ lại khoảng thời gian nó bị bạo lực mạng, bác vô cùng buồn, thậm chí còn phải vào bệnh viện. Cháu có hiểu được tấm lòng của người mẹ không?

Triệu Tiểu Đường sao có thể không hiểu, bởi vì chính cô cũng đã từng bị như thế, mẹ cô khi đó sụt cân nghiêm trọng, bà gần như suy nhược cơ thể vì mất ăn mất ngủ

- Cháu hiểu. Cả cháu và Hân Hân đều đã trải qua rất nhiều chuyện.

- Tiểu Đường, bác luôn mong muốn có thể gả nó cho một người đàn ông tốt, giống như Triều Dương. Có thể bảo vệ và chăm sóc cho nó, để nó có một gia đình thật sự.

Câu nói này chính xác đánh vào phần mềm yếu nhất trong tim Triệu Tiểu Đường. Cô lại nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua, nhìn thấy Ngu Thư Hân trong vòng tay người đàn ông cao lớn ấy, nàng thật nhỏ bé biết bao. Cô tự giễu cợt bản thân mình, mới chưa đầy 24 tiếng mà đã bị hai người nhà họ Ngu "đánh" cho tơi bời thế này. Trong khi đầu óc suy nghĩ mông lung, cô vô thức chạm vào chiếc nhẫn lạnh lẽo trên tay, chiếc nhẫn khắc hình một con cá nhỏ.

- Bác à, cháu cũng có thể bảo vệ cô ấy. Chỉ cần là việc khiến cô ấy hạnh phúc, cháu đều có thể làm. Bác có chắc chắn rằng Hân Hân rời xa cháu thì sẽ vui vẻ không? Bởi vì chúng cháu yêu nhau thật lòng.

Bà Ngu nở một nụ cười nhạt, nhấp một ngụm cafe nhỏ, trả lời

- Vậy cháu có gì để đảm bảo việc mang lại hạnh phúc cho nó? Mọi thứ cháu kể ra vẫn còn trên phương diện lời nói mà thôi. Thực tế chứng minh từ lúc hai đứa bên nhau, Hân Hân gặp phải không ít sự công kích. Cháu cho rằng đó là hạnh phúc? Cái gọi là yêu thật lòng không có nghĩa là yêu mãi mãi, cháu tin rằng 3 năm, 5 năm nữa, khi mỗi đứa ở một thành phố khác nhau, lịch trình khác nhau, thậm chí là không gặp được nhau, tình yêu phải giấu kín này vẫn còn vẹn nguyên sao? Xung quanh hai đứa chắc cũng có rất nhiều người ưu tú theo đuổi nhỉ?

- Vậy hôm nay điều bác muốn là gì ạ?

Triệu Tiểu Đường trả lời ngắn gọn. Nếu là trước đây, có thể cô sẽ nói rằng cô tin Ngu Thư Hân, nhưng bây giờ, câu nói ấy có vẻ không còn gì chắc chắn nữa.

- Bác hy vọng hai đứa hãy dừng lại.

- Nếu Hân Hân muốn, cháu sẽ làm theo.

- Cháu đừng đặt nó vào tình huống phải lựa chọn giữa gia đình và tình yêu. Nó là đứa con duy nhất của bác, sao bác có thể yên tâm giao nó cho một cô gái trẻ tuổi mà không phải một người đàn ông chín chắn cùng sự nghiệp vững chắc? Nếu cháu yêu nó, thì đừng trở thành vật cản đường.

Bà Ngu nhìn nét mặt có chút buồn rầu của Tiểu Đường, bà nghĩ rằng mình đã đặt được một hạt giống vào trái tim cô, liền tiếp tục nói

- Bác có một đề nghị, nếu cháu đáp ứng và thành công, sau này bác sẽ không ngăn cản hai đứa nữa. Khi đó, Hân Hân nếu vẫn còn yêu cháu cũng không cần đứng trước bất kì sự lựa chọn nào cả.

- Bác nói đi.

- Hãy rời xa nó đi, đến khi nó đạt được mục tiêu mà nó hằng mong muốn rồi, nếu hai đứa gặp lại, con gái bác vẫn một lòng yêu cháu, bác sẽ không ngăn cản nữa.

Bà Ngu luôn không tin tưởng vào tình yêu giữa hai cô gái. Giống như bà, cả đời này có ông Ngu làm trụ cột gia đình mới có được cuộc sống an ổn như bây giờ. Bà tin rằng Ngu Thư Hân cũng thế, tình cảm với Tiểu Đường chỉ là một chút rung động nhất thời, thử cảm giác mới. Một khi nhóm tan rã, hai đứa rời xa nhau rồi, chắc chắn rung động ấy sẽ chấm dứt. Đề nghị này mặt khác sẽ làm cho người đang mang trong lòng đầy sự mong đợi để được chứng minh tình yêu như Triệu Tiểu Đường đồng ý. Nếu như bà Ngu biết chuyện xảy ra đêm hôm trước, có lẽ sẽ càng chắc chắn hơn về quyết định này của mình.

- Cháu đồng ý.

Triệu Tiểu Đường trả lời, mặc dù đề nghị này có phần mạo hiểm. Đối diện với tấm lòng bao la của người mẹ, cô cũng có không ít cảm giác tội lỗi, cho nên, việc chấp nhận ý kiến này của bà thực tế lại khiến cô vơi đi phần nào cảm giác ấy. Tuy rằng bản thân cô cũng chưa biết có khả năng đạt được không, hay chính là chờ đợi và rời xa cả đời, bởi vì cô khi ấy quá thất vọng vì Ngu Thư Hân, nhưng cô vẫn chấp nhận đặt cược một lần.

Có lẽ số phận cố tình đưa ra thử thách cho hai người, mới để cho bà Ngu gặp Triệu Tiểu Đường vào đúng lúc trong lòng cô tuyệt vọng vì tình cảm.

Sau ngày đó, cô cùng Ngu Thư Hân thật sự chia tay, đến khi nàng giành được giải thưởng "Nữ diễn viên xuất sắc nhất", Triệu Tiểu Đường cho rằng đây là lúc thích hợp để chấm dứt giao ước này. Cô gặp lại Ngu Thư Hân ở Trường Long, năm lần bảy lượt trêu chọc nàng, tới lúc chắc chắn rằng nàng vẫn còn yêu mình, cô biết, cô đã chiến thắng đề nghị đó.

Bây giờ bà Ngu xuất hiện trước cửa phòng bệnh, Triệu Tiểu Đường tuy rằng chưa rõ được mục đích, thế nhưng đã nắm trong tay "thắng lợi", cô cũng tự tin hơn nhiều. Triệu Tiểu Đường cười cười, mở lời trước

- Cháu chào bác.

Bà Ngu nhìn Triệu Tiểu Đường trên tay vẫn còn băng bó, gương mặt so với lần cuối cùng gặp mặt từ mấy năm trước đã có nét trưởng thành và tự tin hơn rất nhiều.

- Bác đến thăm cháu, không biết có muộn không?

- À, không đâu ạ. Bác vào đi.

Bà Ngu nhìn quanh căn phòng một lần, là phòng bệnh cao cấp, rất đầy đủ tiện nghi. Triệu Tiểu Đường rót cho bà một cốc nước, sau đó ngồi xuống đối diện.

- Tay của cháu sao rồi?

- Bác sĩ nói khoảng 2 tháng sau có thể tháo bột, nhưng không thể cử động mạnh. Trong một năm tới có lẽ không nên tập vũ đạo.

- Vậy sao.

- Vâng. Hôm nay bác tới đây ...

Khi Triệu Tiểu Đường còn chưa tìm được từ ngữ thích hợp, bà Ngu đã lên tiếng

- Bác đến để cảm ơn cháu.

- Cảm ơn cháu sao?

- Đúng vậy, cháu đã đỡ cho con gái bác một lần nguy hiểm.

- Không có gì, giống như mấy năm trước, cháu đã nói cháu sẽ bảo vệ cô ấy.

Triệu Tiểu Đường nhìn thẳng vào vị phu nhân trước mặt, tự tin nói. Cho dù bằng cách nào, ít nhất, cô cũng làm đúng những gì mình nói.

- Mấy ngày qua, Hân Hân đều ở đây sao?

- Đúng vậy, cô ấy chăm sóc cháu.

- Cháu... có trách bác không?

- Cháu không trách móc ai cả. Bác cũng vì yêu thương Hân Hân thôi, còn về phía cháu, tới bây giờ, cháu đã coi như đó như một thử thách trong tình cảm.

- Vậy là hai đứa đã quay lại với nhau?

- Vâng, bởi vì cô ấy vẫn yêu cháu. Cháu hy vọng bác vẫn nhớ lời hứa hẹn năm đó, từ giờ không ngăn cản chúng cháu nữa.

- Bác cũng không có ý định can thiệp nữa. Bác ...

- Hân Hân, chị chưa đi sao?

Khi bà Ngu chưa nói hết câu, Triệu Tiểu Đường đã giật mình lên tiếng. Bà quay lại, chỉ thấy Ngu Thư Hân xuất hiện phía sau. Khuôn mặt nàng nhìn không rõ là biểu cảm gì, thế nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Triệu Tiểu Đường.

- Em vừa nói lời hứa hẹn gì vậy?