Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 32

Lúc Cố Trầm về đến trường học thì đã là mười rưỡi tối.

Trong phòng ngủ chỉ có mình Cố Tú ngồi cạnh bàn học lặng lẽ rơi lệ. Thấy Cố Trầm về tới, Cố Tú lập tức đứng lên, ấm ức mách: “Anh, cuối cùng anh cũng về. Em trai anh bị người ta bắt nạt sắp chết rồi đây.”

Lúc này Cố Trầm mới nhìn thấy vết bàn tay rõ ràng trên mặt Cố Tú: “Mặt em sao thế?”

“Học sinh mà em nhận dạy thêm tại nhà đánh đấy...” Cố Tú khịt mũi: “Lúc em phụ đạo bài tập thì con bé chẳng chịu nghe lấy một câu. Em nói câu nào con bé cãi lại câu ấy. Em ngồi một bên giảng bài, con bé cầm di động chơi game. Em vất vả chuẩn bị giáo án nguyên một tuần nhằm vào nhược điểm của con bé, muốn giúp con bé nâng cao thành tích. Kết quả con bé chẳng hiểu tấm lòng của em thì thôi, lại còn khinh bỉ em. Nói sinh viên đại học A cũng chỉ tới trình độ ấy thôi. Nói em không thể làm con bé tập trung nghe giảng đều do khả năng của em không đủ, còn xé mất tập giáo án em vất vả chuẩn bị nữa... Con bé không buồn tôn trọng thành quả lao động của em gì cả. Em khuyên nó học tập nghiêm chỉnh, ít nhất phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình. Vậy mà nó còn tát em.”

Cố Tú nói đến đây, mang dáng vẻ vô cùng tủi thân nhìn Cố Trầm: “Anh, anh nói xem, tại sao bọn trẻ con nhà có tiền đều như vậy chứ? Chẳng biết tôn trọng người khác gì cả!”

Theo miêu tả của Cố Tú, Cố Trầm chợt nhớ tới đoạn nội dung này trong cốt truyện.

Tuy Cố Tú nhờ Hoắc Minh Chương mà nhận được công việc gia sư nhưng ngay từ đầu Cố Tú cũng không đạt được sự tán thành của gia đình kia. Đặc biệt là cô học trò của cậu ta, hình như tên Kiều An Na thì phải! Cô bé ghét cay ghét đắng hành vi đi cửa sau của Cố Tú. Hơn nữa, trên người Cố Tú như có một loại tính chất đặc thù khiến giới nữ ghét bỏ. Quá trình dạy học của hai người ban đầu có thể nói là đối đầu như địch, mùi thuốc súng rất nồng nặc.

Điểm bộc phát chính là Kiều An Na cho Cố Tú một tát khi cậu ta đang giảng bài. Tuy rằng Cố Tú chỉ là con nuôi nhà họ Cố, nhưng từ nhỏ đến lớn đều được đối xử tương đương với con trai ruột là Cố Trầm. Ba Cố và mẹ Cố cũng chưa từng động đến một ngón tay của Cố Tú, Cố Tú đương nhiên không chịu nổi sự nhục nhã như vậy. Cậu ta về đến trường học đã chạy đi tìm Cố Trầm oán giận, đòi Cố Trầm trút giận cho mình.

Sau đó Cố Trầm thật sự cùng Cố Tú đến nhà họ Kiều lý luận. Kết quả là bị ba người nhà họ Kiều nhục mạ một hồi, sau đó đuổi khỏi cửa, còn bị Kiều An Na hắt nước đầy mặt. Lúc ấy cô nhóc kia vênh váo tự đắc tỏ vẻ: “Tôi cứ thế đấy! Nếu em trai anh không chịu nổi thì đừng có làm nữa. Đằng nào cũng là đi cửa sau đến. Tôi còn khinh anh ta ấy!”

Cố Trầm nhớ rõ chuyện này làm lớn đến cùng, sau đó vẫn là Hoắc Minh Chương ra mặt bình giải. Ba mẹ Kiều An Na có lẽ cũng nể mặt Hoắc Minh Chương, lén lút dặn dò con gái của mình. Rồi từ đó về sau, không nghe nói Kiều An Na lại có hành vi gì quá khích nữa.

Nhưng sau đó không lâu, tin đồn Kiều An Na thích Hoắc Minh Chương lan khắp phố lớn ngõ nhỏ chỉ trong một đêm. Có người còn nói Kiều An Na cố ý làm khó Cố Tú, khiến cho Cố Tú gặp tai bay vạ gió. Hoắc Minh Chương còn vì chuyện này mà cố ý đến nhận lỗi với Cố Tú.

“... Anh, em có hơi sợ. Ngày mai anh đi cùng em được không?”

Cố Trầm đang nhớ lại nội dung vở kịch thì Cố Tú chợt nắm lấy ống tay áo của cậu.

Cố Tú nhẹ nhàng lắc ống tay áo Cố Trầm: “Kiều An Na kia đanh đá lắm. Em thật sự không muốn làm gia sư cho nó nữa.”

“Vậy thì đừng có làm.” Cố Trầm thuận miệng trả lời.

Cố Tú khϊếp sợ nhìn Cố Trầm: “Sao có thể làm như thế? Ba mẹ đã dạy chúng ta làm việc gì cũng phải kiên trì bền bỉ, không thể bỏ dở giữa chừng cơ mà! Đã thế công việc này mỗi tiếng được đến hai trăm tệ đấy! Em cũng chỉ muốn kiếm thêm ít tiền, giảm bớt gánh nặng cho ba mẹ thôi mà.”

“Anh, giúp em lần này thôi! Sáng mai anh đi cùng em được không?” Cố Tú năn nỉ.

“Chín giờ sáng mai anh còn phải đi làm!” Cố Trầm nói: “Muốn đi thì đi sớm một chút, đừng làm anh muộn giờ làm.”

Cố Tú nghe Cố Trầm nói xong câu đầu thì còn tưởng bị từ chối rồi. Không ngờ Cố Trầm vừa chuyển lời lại đồng ý đi cùng cậu ta. Cố Tú vui sướиɠ gật đầu liên tục: “Anh yên tâm. Giờ vào học của bọn em là tám giờ sáng, bảy rưỡi chúng ta qua đó là được, sẽ không muộn giờ làm của anh đâu.”

Khựng lại một thoáng, Cố Tú khó nén mừng thầm nói: “Anh, em biết ngay mà. Anh vẫn rất quan tâm em đúng không?”

Cố Trầm mặt không biểu cảm, gỡ tay Cố Tú ra. Cậu chỉ quan tâm tới nội dung cốt truyện thôi.

Bốn giờ sáng hôm sau, Cố Trầm đúng giờ tỉnh lại. Sau khi vệ sinh cá nhân, cậu đến phòng sinh hoạt chung đọc sách hai tiếng, vẽ hai sơ đồ tư duy, sau đó canh chuẩn thời gian về tới phòng ngủ.

Cố Tú cũng đã chuẩn bị xong, hai người cùng đến nhà ăn giải quyết bữa sáng, sau đó bắt xe buýt đến khu nhà họ Kiều.

Bởi vì hôm nay là chủ nhật nên cả Tổng giám đốc Kiều và vợ đều ở nhà không đi làm. Thấy Cố Tú dẫn người lạ tới nhà, hai người rất ngạc nhiên.

“Đây là anh cháu ạ.” Cố Tú nhút nhát giới thiệu: “Anh ấy lo cháu dạy thêm gặp chuyện không hay nên cố tình đưa cháu đến.”

“Có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Không đợi ba mẹ Kiều nói gì, Kiều An Na đã cười nhạo: “Không phải hôm qua tôi chỉ tát anh một cái thôi à? Sao nào? Không phục? Tìm anh trai anh đến làm chỗ dựa à? Anh tưởng tôi sẽ sợ chắc?”

“Chuyện này là thế nào?” Ba mẹ Kiều nghe mà không hiểu ra sao, quay sang hỏi Kiều An Na: “Con đánh người ta à?”

“Láo xược! Con gái con đứa sao lại động cái là đánh người!”

Dựa theo cốt truyện, lúc này Cố Trầm nên oán giận Kiều An Na không lễ phép. Câu nói này cũng chọc giận hai vợ chồng Tổng giám đốc Kiều. Bà Kiều sẽ giận mắng Cố Trầm không có tư cách đánh giá sự lễ phép của Kiều An Na: “Con gái tôi thì tự tôi biết đường dạy dỗ, chưa đến lượt người ngoài nhúng tay vào đâu.”

Mà hiện tại Cố Trầm nhác thấy “Tạp chí tài chính kinh tế hàng ngày” trên bàn trà nhà họ Kiều, bỗng nhớ đến sau khi chính sách lợi hảo được công bố, mấy tháng sau đó có mấy cổ phiếu đều tăng vọt khϊếp người. Cố Trầm còn đang lặng lẽ nhớ lại xem rốt cuộc cổ phiếu nào tăng, không may thất thần bỏ lỡ nội dung truyện. Sau đấy chợt nghe thấy tiếng Kiều An Na không phục hét lên: “Là anh ta mắng con trước mà.”

Cố Trầm: “...”

Cố Trầm thở dài, mất bò mới lo làm chuồng: “Vậy cô cũng không nên đánh người chứ! Chẳng may đồn ra bên ngoài sẽ không ai nói Cố Tú không tốt đâu, người ta chỉ nói con gái Tổng giám đốc Kiều ỷ vào gia cảnh bắt nạt gia sư sinh viên. Bọn họ sẽ cảm thấy cô chủ Tập đoàn Kiều Thị không lễ phép.”

Cố Trầm là người tận mắt nhìn thấy thanh danh của Kiều An Na bị hủy hoại thế nào: “Cô đánh người ta một tát chỉ sảng khoái nhất thời, nhưng có lo lắng đến thanh danh của ba mẹ cô không? Có nghĩ đến chuyện Cố Tú là người do Hoắc Minh Chương giới thiệu tới không? Nếu lúc trước gia đình cô đã nể mặt Hoắc Minh Chương rồi thì sao về sau lại đổi ý? Nếu cảm thấy thành tích thi vào đại học của Cố Tú không đủ tư cách dạy con gái cưng của ông bà thì lúc trước cũng đừng đồng ý mới phải. Chuyện này làm lớn lên thì ai cũng không thoải mái.”

Cố Trầm vội vàng đi làm lúc chín giờ, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết cho xong thôi. Hơn nữa, thời gian lâu rồi, cậu cũng không nhớ rõ lúc trước mình từng nói như thế nào, dù sao cứ dựa theo nội dung cốt truyện rồi thêm mắm dặm muối, ý tứ đại khái không sai là được rồi.

Vợ chồng Tổng giám đốc Kiều có lẽ không ngờ Cố Trầm sẽ nói như vậy. Hai người đưa mắt nhìn nhau, chỉ lát sau, bà Kiều cười hỏi: “Cậu bạn trẻ nói chuyện sắc bén thật đấy. Vậy cậu nói chuyện này nên làm sao bây giờ?”

“Muốn làm thế nào thì làm thế ấy!” Cố Trầm nói: “Con gái cưng của ông bà thì ông bà tự biết quản chứ. Không tới phiên người ngoài như tôi nhúng tay vào. Tôi cũng không muốn làm quan tòa phân xử cho Cố Tú và con gái của ông bà. Dù sao cũng chỉ là hai đứa nhỏ tranh chấp mồm miệng với nhau thôi. Con gái ông bà nói là Cố Tú mắng người trước. Nhưng trong nhà của ông bà cũng không lắp camera theo dõi, không cách nào phân biệt là ai khơi mào đúng không? Nói miệng không bằng chứng, nhưng trên mặt Cố Tú còn nguyên dấu bàn tay đây này, đây là do cô nhà đánh đúng không?”

Vợ chồng Tổng giám đốc Kiều nhìn nhau, trầm mặc không nói gì. Kiều An Na có vẻ cũng bị khí thế của Cố Trầm làm giật mình, không phản ứng lại.

Cố Trầm nhìn đồng hồ, nóng ruột muốn rời đi, cũng không chờ Kiều An Na kịp phản ứng đã trực tiếp chỉ mặt gọi tên: “Có phải cô nên cầm lấy chén nước trên bàn kia hắt lên mặt tôi không?”

“Hả?” Kiều An Na không ngờ Cố Trầm lại đưa ra yêu cầu kì quái như vậy với mình, càng thêm ngây ngẩn cả người: “Sao tôi phải hắt nước lên mặt anh?”

Cố Trầm còn không trả lời. Tổng giám đốc Kiều và bà Kiều lại nhanh chóng phản ứng lại đây, lập tức cười nói: “Sáng sớm ngày ra mà đùa cái gì vậy chứ. Người tới là khách, tuy rằng cậu không mời mà đến, nhưng nhà họ Kiều chúng tôi cũng không có quy củ nào nói phải hắt nước lên mặt khách, đuổi khách ra ngoài cả.”

Vợ chồng Tổng giám đốc Kiều coi như nhìn ra rồi. Dáng vẻ này của Cố Trầm rõ ràng là đến trút giận cho em trai mình. Luôn miệng nói nhà họ Kiều ỷ thế hϊếp người thì chớ, còn nói cho dù chuyện này rốt cuộc là lỗi của ai thì con gái hai người cũng chỉ nói miệng không bằng chứng mà thôi. Nhưng chuyện Kiều An Na ra tay đánh người lại là điều không thể chối cãi, bởi vì đây là chuyện Kiều An Na chính miệng thừa nhận, lại thêm dấu bàn tay trên mặt Cố Tú cũng có thể làm chứng cứ.

Nếu đến lúc này rồi mà còn hắt nước lên mặt Cố Trầm, đuổi người ta ra ngoài nữa thì còn không phải khẳng định chắc chắn lời nói nhà họ Kiều ỷ thế hϊếp người hay sao? Đến lúc đó hai anh em nhà này không màng gì cả, làm ầm lên cho mọi người đều biết thì cũng chỉ Kiều An Na nhà bọn họ chịu thiệt mà thôi. Đã vậy ở giữa còn dính đến thể diện của Hoắc Minh Chương thì càng nói không rõ nổi.

Như Cố Trầm đã nói, nếu nhà họ Kiều thật sự xem thường thành tích thi đại học của Cố Tú thì ngay từ đầu đừng đồng ý để Cố Tú đến nhà làm gia sư. Đồng ý rồi lại xem thường người ta, trong giờ học vừa mắng vừa đánh. Nếu thật sự bị Hoắc Minh Chương nghe được thì chỉ sợ chẳng những không cho người ta ân tình mà còn đắc tội người ta.

Tóm lại, cho dù thế nào, chỉ cần chuyện này bị làm lớn lên thì nhà họ Kiều sẽ chịu nhục nhã.

Ba mẹ Kiều ngẫm lại là thấy đau đầu. Không hiểu sao rõ ràng anh trai Cố Tú cũng vừa lên năm nhất đại học thôi mà tâm tư gian xảo đến thế!

“Bạn học Cố đúng không nhỉ?” Bà Kiều cười trấn an: “Cậu đừng sốt ruột mà! Tôi biết cậu đến đây để bênh vực em trai mình. Có chuyện gì thì chúng ta ngồi xuống từ từ rồi nói. Chúng tôi cũng thật sự không biết chuyện này. Có lẽ An Na chỉ xúc động nhất thời thôi. Cậu đừng để ý. Tôi sẽ bảo An Na xin lỗi Cố Tú.”

“Hả?” Cố Trầm ngây ngẩn cả người, đờ người ra nhìn bà Kiều.

Chuyện quái gì vậy chứ, trong truyện không viết như thế đâu? Không phải chứ, hai NPC nhà ông bà còn dám tùy tiện bóp méo nội dung cốt truyện đấy à?

Chín giờ Cố Trầm phải đi làm, thấy đã tám giờ hai mươi đến nơi rồi. Cố Trầm sợ còn không đi sẽ muộn mất. Cậu không yên lòng nói: “Tôi... tôi không ngồi được không? Hay là mọi người tự thương lượng đi? Tôi còn phải đi làm nữa.”

“Cậu không phải sinh viên à?” Tổng giám đốc Kiều nhíu mày: “Mà hôm nay là cuối tuần, cậu đi làm chỗ nào chứ?”

Tổng giám đốc Kiều hừ lạnh. Hai anh em họ Cố này cố ý đến chọc chuyện đúng không? Cũng không biết là bị ai sai sử, còn dám phá hủy danh dự của An Na.

“Tôi làm việc ở bất động sản mới của Đại Chu Thiên Hạ.” Cố Trầm nói xong lại hơi nheo mắt lại, nghi ngờ nhìn Tổng giám đốc Kiều: “Chắc không phải Tổng giám đốc Kiều muốn gây khó dễ cho tôi đấy chứ?”

Tổng giám đốc Kiều: “...”

Tổng giám đốc Kiều có hơi uất nghẹn, hít sâu một hơi: “Tôi không rỗi hơi như thế đâu!”

Cố Trầm cũng không để ý đối phương có rỗi hơi hay không. Dù sao ở kiếp trước nhà họ Kiều cũng không ít lần làm khó cậu. Binh đến thì tướng chặn thôi. So với chuyện này thì Cố Trầm càng quan tâm đến tin tức vừa thấy trên “Tạp chí tài chính và kinh tế hàng ngày” kia. Cậu định chờ tối nay tan tầm sẽ nghiêm túc sưu tầm một chút tài liệu có liên quan.

Không chừng còn có thể kiểm chút ít!

Cố Trầm liếc qua Kiều An Na, chỉ vào chén nước trên bàn: “Còn định hắt nữa không?”

“...” Kiều An Na ngây ngốc nhìn về phía ba mẹ mình.

Bà Kiều bất đắc dĩ vô cùng: “Bạn học Cố đừng nói đùa. Hắt nước lên mặt khách không phải đạo đãi khách nhà họ Kiều chúng tôi. Tôi biết giờ cậu đang nóng giận. Có chuyện gì chúng ta ngồi xuống chậm rãi nói được không?”

Xì! Tôi tin bà mới là lạ!

Thân là người đời trước bị Kiều An Na hắt nước vào mặt, còn bị bà Kiều gọi bảo vệ khu nhà đuổi ra ngoài, Cố Trầm nghe bà Kiều khách sáo thì chỉ cười khẩy: “Không hắt thì thôi. Tôi vội lắm, tôi đi trước.”

Cố Trầm cảm thấy mình đã nhiều lần cầu xin nhân vật đi theo đúng hướng cốt truyện rồi. Là tự nhân vật không chịu nghe theo, vậy nên cho dù cốt truyện có sai lệch cũng không nên tính đến trên đầu cậu đúng không?

Ba người nhà họ Kiều nhìn Cố Trầm tiếc nuối rời đi, không nhịn được mà quay sang nhìn nhau.

Một lúc lâu sau, Kiều An Na hỏi Cố Tú: “Anh ấy là anh của anh thật à?”

Cố Tú cũng không ngờ Cố Trầm sẽ làm như vậy, ngây ngốc gật đầu.

“Anh em hai người khác nhau thật đấy. Nhưng cũng phải thôi, dù sao cũng không phải ruột thịt.” Kiều An Na cảm khái một câu, lại không nhịn được hỏi: “Lúc trước không phải anh nói anh trai anh cũng là sinh viên đại học A à? Điểm thi vào của anh ấy là bao nhiêu?”

Mặt Cố Tú thoáng xụ xuống, lại thấy ba người nhà họ Kiều đều tò mò nhìn mình thì lí nhí đáp: “703.”

“Anh ấy thi hơn bảy trăm điểm á?” Kiều An Na trợn tròn cả hai mắt: “Thế sao không phải anh ấy đến làm gia sư cho tôi? Chị Hiểu Đình làm gì thế chứ! Cứ phải tìm người thi hơn sáu trăm điểm đến chọc tức tôi mới chịu!”

Nghe Kiều An Na nói như vậy, Cố Tú chỉ cảm thấy đáy lòng cực kỳ khó chịu. Từ bé đến lớn, tất cả mọi người xung quanh đều như vậy! Ai cũng chỉ có thể nhìn thấy Cố Trầm tốt, toàn bộ đều chỉ khen ngợi Cố Trầm. Nhưng rõ ràng cậu ta dễ nhìn hơn Cố Trầm, cũng càng nghe lời, ngoan ngoãn hơn Cố Trầm cơ mà?

Cố Tú lặng lẽ siết chặt nắm tay, dịu giọng giải thích: “... Đàn chị Chu có đề nghị với anh tôi, nhưng anh ấy cảm thấy làm gia sư kiếm được quá ít tiền nên làm một giao dịch với chị Chu, muốn đến Đại Chu Thiên Hạ làm môi giới bán nhà.”

“Giao dịch gì?” Kiều An Na hưng phấn truy hỏi.

Cố Tú đáp: “Anh tôi chơi bóng rổ rất tốt. Đàn chị Chu muốn mời anh ấy gia nhập đội bóng rổ. Anh ấy vốn không muốn nhưng đàn chị Chu nói nếu anh ấy đồng ý thì sẽ giới thiệu anh ấy đến bất động sản Đại Chu Thiên Hạ làm việc.”

Cố Tú thấy vẻ mặt của Kiều An Na thì hơi khựng lại, sau đó bổ sung: “Hình như đàn chị Chu rất thích anh tôi. Nghe bạn học khác nói công việc làm thêm mà đàn chị Chu giới thiệu cho anh ấy là việc trước nay chưa từng có. Bởi vì bất động sản Đại Chu Thiên Hạ vốn không nhận thực tập sinh không có kinh nghiệm.”

“Sao anh nói chuyện dong dài quá vậy!” Kiều An Na cau mày, không vui hỏi tiếp: “Anh nói anh trai anh chơi bóng rổ rất tốt. Thế so với tên quỷ tự đại Hoắc Minh Chương kia thì ai chơi tốt hơn?”

Cố Tú yên lặng một lát mới đáp: “Đều chơi hay giống nhau.”

Kiều An Na nhìn vẻ mặt Cố Tú thì nhướng mày: “Nghĩa là anh trai anh rất giỏi!”

Cố Tú không nói lời nào.

Tròng mắt Kiều An Na thoáng xoay chuyển. Từ bé đến giờ cô còn chưa từng chịu ấm ức như thế bao giờ, anh trai Cố Tú lại dám chơi xấu uy hϊếp cô.

Kiều An Na nhìn về phía ba mẹ: “Không phải anh trai anh ta thi được hơn bảy trăm điểm à? Con muốn anh trai anh ta đến dạy con, nếu không là con không học đâu.”

Vợ chồng Tổng giám đốc Kiều không ngờ anh trai Cố Tú đến náo loạn một hồi còn mang đến niềm vui ngoài ý muốn như thế này: “Con nói thật chứ?”

“Đương nhiên rồi!” Kiều An Na thề son sắt.

Thật mới là lạ đấy! Đáy lòng Kiều An Na âm thầm nảy sinh ý định ác độc. Chờ anh trai Cố Tú đến làm gia sư cho cô, cô mà không đùa chết Cố Trầm thì cô khong còn là họ Kiều nữa!

Nghĩ đến đây, Kiều An Na bỗng nhớ tới anh trai Cố Tú đến nhà mình náo loạn như vậy mà cô còn chưa biết đối phương tên họ là gì. Cô lập tức nhìn về phía Cố Tú: “Anh của anh tên gì?”

“Anh tôi tên là Cố Trầm. Trầm trong trầm mặc. Nhưng anh tôi sẽ không đến làm gia sư cho cô đâu. Anh ấy cảm thấy làm gia sư kiếm được ít tiền.” Cố Tú cảm thấy hơi hoảng hốt, không nhịn được nói ra: “Bây giờ anh tôi làm thêm ở bên bán nhà kiếm được nhiều lắm.”

“Tiền không phải là vấn đề. Chỉ cần An Na nhà chúng tôi chịu học tập thì tiêu bao nhiêu tiền cũng được.” Bà Kiều cười tủm tỉm nói: “Một tiếng hai trăm tệ thấy ít thì năm trăm tệ là được rồi chứ. Năm trăm tệ vẫn không hài lòng thì một nghìn tệ đã ổn chưa? Cùng lắm thì tôi trả cậu ta mười vạn tệ một tháng. Chỉ cần cậu ta có thể giúp An Na nâng thành tích lên 60% là được.”

Cố Tú siết chặt nắm tay, bình thản nói: “Anh cháu làm thêm ở bất động sản chưa đến một tháng, đến nay đã kiếm được gần ba mươi vạn tệ rồi.”

Tổng giám đốc Kiều: “...”

Bà Kiều: “...”

Kiều An Na: “...”

Cố Tú bổ sung: “Hơn nữa, anh cháu còn nói anh ấy bán nhà ở bên bất động sản có thể tiếp xúc với nhiều người, khách hàng lớn đều rất thích anh ấy. Có người chủ động tặng di động cho anh ấy, còn có người đưa anh ấy về trường buổi tối nữa. Anh cháu nói đây đều là mạng lưới quan hệ, sau này có thể mượn đó tìm được công việc tốt.”

Nói bóng nói gió chính là từ bỏ công việc ở bên bất động sản đến làm gia sư cho Kiều An Na sẽ không phù hợp quy hoạch công việc của Cố Trầm. Chuyện này không phải dùng tiền là giải quyết được.

Cố Tú uất nghẹn vô cùng. Thật ra mấy lời này không phải Cố Trầm đích thân nói với cậu ta. Mà là lúc Chu Hiểu Đình nói chuyện phiếm với Hoắc Minh Chương bị Cố Tú ở bên cạnh nghe lén. Chu Hiểu Đình còn khen năng lực nghiệp vụ của Cố Trầm rất tốt, nói nếu không phải Cố Trầm vừa lên năm nhất, không thể đi làm toàn thời gian, chỉ có thể kiêm chức hai ngày cuối tuần thì cô ấy đã giúp Cố Trầm làm thủ tục chuyển thành nhân viên chính thức rồi. Còn nói Cố Trầm rất có tiềm lực làm Sales.

Thật đúng là khen Cố Trầm ra hoa đến nơi.

Nhưng cũng không sao, vừa lúc dùng lý do này khiến người nhà họ Kiều từ bỏ ý định trong đầu.

Nghe được Cố Tú nói xong, ba mẹ Kiều quả nhiên nhìn nhau mà không nói gì. Cũng không biết đang cảm khái Cố Trầm còn nhỏ tuổi lại giỏi giang như vậy hay cảm khái cậu còn nhỏ tuổi mà tâm cơ thâm trầm. Nhưng bọn họ cũng đều nhìn ra rồi, muốn để Cố Trầm đến làm gia sư cho Kiều An Na là điều rất khó.

Kiều An Na hừ một tiếng, quay sang nổi cáu với ba mẹ mình: “Nhìn xem ba mẹ tìm gia sư kiểu gì cho con này? Có tốt thì không tìm, tìm một người chỉ giỏi nói xấu người khác. Cũng chỉ có ba mẹ mới lấy tương lai của con gái mình ra làm nhân tình thôi đấy.”

Kiều An Na càng nói càng tức, hờn dỗi nói: “Con không ăn nữa! Tức đến no bụng luôn rồi!”

Vợ chồng Tổng giám đốc Kiều nhìn con gái chạy bình bịch lên tầng, không nhịn được mà lắc đầu.

Bà Kiều còn phải bớt thời gian an ủi Cố Tú: “Cậu đừng để ý. Thật ra không phải lỗi của cậu đâu. Dù gì cậu cũng là do Minh Chương giới thiệu đến, chúng tôi tin Minh Chương.”

Cố Tú gật đầu, cẩn thận nói: “Cháu sẽ cố gắng hơn ạ.”