Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 31

“Khụ! Khụ! Khụ! Khụ!”

Cố Trầm đang uống canh, nghe Chung Ly Toại nói xong suýt bị một ngụm canh đậu phụ Bình Kiều sặc chết. Chung Ly Toại thấy thế vội vươn tay vỗ nhẹ sau lưng Cố Trầm, thân thiết hỏi: “Không sao chứ?”

“Anh dọa người ít thôi thì tôi sẽ không sao.” Cố Trầm đặt bát canh xuống, vẫn không nhịn được mà châm chọc một câu.

Chung Ly Toại rất vô tội: “Tôi dọa người khi nào? Tôi thành tâm thành ý cảm ơn cậu mà.”

“Không cần đâu.” Cố Trầm lắc đầu: “Tôi cũng đâu làm gì.”

“Cậu giúp Thiên Toại, giúp tôi tiết kiệm 750 triệu đô la Mỹ. Còn giải quyết nguy cơ ảnh hưởng danh dự rất có khả năng xảy đến với Thiên Toại nữa. Đại ân đại đức đâu phải một căn hộ này có thể báo đáp được.”

Lời này của Chung Ly Toại là lời chân thật từ đáy lòng, cũng không hề quá lời chút nào.

Công ty đầu tư Thiên Toại có thể trở thành một con ngựa ô vươn lên trong ngành tài chính quốc tế này chỉ trong vài năm ngắn ngủi là vì trong hai năm này, quyết sách đầu tư của công ty chưa từng xảy ra sai lầm. Mỗi hạng mục do Công ty vốn Thiên Toại đầu tư làm chủ, xác suất thu hồi vốn và lãi đều cao vô cùng. Hơn nữa, danh tiếng của công ty trong các lĩnh vực đều khá tốt, chiếm được sự tin cậy của các khách hàng lớn.

Từ lúc thành lập công ty đến nay, Công ty đầu tư Thiên Toại phát triển có thể nói là xuôi buồm thuận gió. Cái nhìn đầu tư của Chung Ly Toại và năng lực quản lý luôn được người khác khen không dứt miệng. Vô số dự án do công ty chịu trách nhiệm đều được lên thẳng bảng đen đào tạo chuyên ngành làm ví dụ kinh điển. Có thể nói, Công ty đầu tư Thiên Toại có thể đạt được địa vị và sức ảnh hưởng như ngày hôm nay, có liên quan rất lớn với chính sách đầu tư toàn vẹn không sai lầm của bọn họ.

Nhưng nếu trong dự án thu mua Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương lần này, Công ty đầu tư Thiên Toại thật sự dùng giá 8,6 tỷ đô la Mỹ để ký hợp đồng với Phan Hạo Dương. Với tính cách của Phan Hạo Dương thì ký tên xong chắc chắn sẽ tuyên dương khắp nơi. Đến lúc đó rất có khả năng khiến cho đa số khách hàng lớn nghi ngờ tính chuyên nghiệp trong đánh giá về giá trị dự án của Công ty vốn Thiên Toại. Tiến tới nảy sinh nghi ngờ với tất cả các dự án mà Thiên Toại từng đầu tư trước kia.

Từ trước đến giờ, rất nhiều công ty cùng ngành trong nước đều có ý kiến khác nhau với việc Thiên Toại luôn ra giá cao trong quá trình sáp nhập công ty. Có một bộ phận cho rằng Thiên Toại cố ý nâng giá thị trường, dùng cách này để chiếm được hảo cảm của giới đầu tư. Sự thật cũng chứng minh, bởi vì Thiên Toại có danh tiếng tốt trong lĩnh vực đầu tư, cho nên rất nhiều dự án đáng giá đầu tư hoặc là những công ty vừa phát triển khi cân nhắc gọi vốn sẽ nghĩ đến Thiên Toại đầu tiên.

Cũng vì vậy, mà tuy rằng thói quen “ra tay hào phóng” của Thiên Toại, hoặc có thể nói là chính bản thân Chung Ly Toại rất bị các công ty cùng ngành phê phán, nhưng hoàn toàn không có ai nghi ngờ cả. Mà trong nội bộ Công ty đầu tư Thiên Toại cũng có không ít khách hàng lớn có nhắc nhở chuyện này với Chung Ly Toại, cho rằng khi Thiên Toại tiến hành đầu tư dự án thì “càng nên chú trọng hơn về ích lợi của nhà đầu tư, lúc làm báo cáo đánh giá nên ép giá xuống thấp hơn một chút”. Nhưng bởi vì lợi nhuận thu lại từ các dự án do Thiên Toại đầu tư trước giờ đều rất cao nên tuy lời ra lời vào, cũng không chiếm được chủ đạo.

Đa số người vẫn tin vào cái nhìn đầu tư và thủ đoạn đưa vào hoạt động của Thiên Toại, bọn họ nguyện ý an ổn ngồi chờ chia hoa hồng.

Mà nếu lần này hạng mục thu mua Khoa học kỹ thuật Hạo Dương của Thiên Toại thật sự bị hớ, rồi còn bị người có tâm địa xào xáo thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh dự và danh tiếng của Thiên Toại, ảnh hưởng đến sự tin tưởng của khách hàng lớn tới Thiên Toại, dẫn tới ảnh hưởng cổ phiếu của công ty.

Vậy nên Chung Ly Toại thật sự biết ơn Cố Trầm giúp anh giải quyết vấn đề lớn như thế.

Chung Ly Toại ôn hòa nhìn Cố Trầm: “Sao lại từ chối? Chẳng lẽ cậu cảm thấy món quà này còn quá nhẹ à?”

Không chờ Cố Trầm mở miệng, Chung Ly Toại đã nghiêm túc gật gù, tự mình quyết định: “Cũng đúng. 750 triệu đô la Mỹ cùng danh dự của Công ty vốn Thiên Toại mà chỉ đổi lại được một căn hộ trị giá bốn ngàn vạn tệ, đúng là hơi bủn xỉn.”

“Tôi không có ý đó!” Cố Trầm luống cuống: “Tôi cảm thấy mình chỉ thuận miệng nói một câu thôi, anh không cần trịnh trọng cảm ơn tôi như vậy... Cũng không phải ý này... Tóm lại là món quà cảm ơn này của anh quá quý giá, tôi không nhận được.”

“Nhưng cậu đã giúp tôi nhiều như vậy, nếu tôi không làm gì thì cũng sẽ rất băn khoăn.” Chung Ly Toại mỉm cười nhìn Cố Trầm đang hơi hốt hoảng ở bên cạnh.

“Dù sao tôi cũng không nhận được đâu.” Trong cái khó ló cái khôn, trong đàu Cố Trầm chợt lóe lên một ý: “Anh cũng biết Phan Hạo Dương là người thế nào đấy. Anh ta có thù tất báo, không từ thủ đoạn. Nếu anh ta biết tôi nói với anh chuyện giá thấp nhất để thu mua Khoa học kỹ thuật Hạo Dương là 7,8 tỷ đô la, anh nghĩ anh ta sẽ bỏ qua cho tôi sao?”

Chung Ly Toại không ngờ Cố Trầm sẽ từ chối anh bằng cách này.

“Vậy nên tôi thật sự không nhận được đâu.” Cố Trầm cực kỳ kiên quyết nói: “Cứ coi như là bảo vệ sự an toàn cho người nhà của tôi đi. Anh đừng cảm ơn tôi bằng cái gì quá quý giá. Chẳng may Phan Hạo Dương từ chỗ anh tra đến tôi thì phiền lắm.”

Giờ cậu chỉ là một kẻ nghèo hèn thôi, không ngăn được lửa giận của Phan Hạo Dương đâu.

Chung Ly Toại mỉm cười.

Cố Trầm nhìn thẳng vào mắt Chung Ly Toại, vừa nghiêm túc vừa chân thành nhấn mạnh: “Anh hiểu rồi chứ? Nếu anh cảm thấy tôi giúp anh chuyện lớn thì đừng làm ra chuyện lấy oán trả ơn.”

“Sau này đừng nhắc lại chuyện quà cảm ơn nữa.”

Chung Ly Toại cười khẽ: “Ừ. Chúng ta tạm thời đừng nhắc chuyện này.”

Thấy ý cười trong mắt Chung Ly Toại, Cố Trầm bỗng ý thức được thái độ của mình vừa rồi có vẻ cứng nhắc quá. Cậu hơi khựng lại, lên tiếng giải thích: “Không phải tôi chỉ trích anh suy xét không cẩn thận đâu...”

Cố Trầm nói một nửa lại ngượng ngùng câm miệng, cảm thấy mình nói thế nào cũng không ổn lắm.

“Tôi hiểu mà.” Chung Ly Toại gật đầu, cười nói: “Chúng ta ăn cơm trước đi.”

Chung Ly Toại lại dùng đũa chung gắp thêm cho Cố Trầm một đũa lươn chiên giòn: “Vừa rồi quên gọi món chính. Cậu muốn ăn món chính gì? Tiểu long bao và mỳ chỉ bạc cốt gà ở đây đều rất ngon.”

“Vậy ăn tiểu long bao đi. Tôi thích ăn bánh bao.” Cố Trầm tiếp lời, tựa như đang cố gắng giảm bớt sự xấu hổ.

“Tôi cũng vậy.” Chung Ly Toại cười nói: “Tôi phát hiện khẩu vị của hai chúng ta rất giống nhau đấy. Đều thích chua ngọt, thích bánh bao có nhân, thật ra tôi không giỏi ăn cay lắm.”

“Tôi cũng vậy.” Cố Trầm gật đầu: “Dạ dày tôi không tốt. Ăn cay quá sẽ khó chịu.”

“Vậy lúc ăn lẩu thì cậu thích vị nước dùng gì?” Chung Ly Toại hỏi: “Tôi thích lẩu cà chua, hoặc nước dùng nấm tươi cũng ngon nữa.”

“Tôi cũng na ná vậy.” Cố Trầm dừng một lát, lại bổ sung: “Thật ra tôi rất thích ăn lẩu nhúng. Là lẩu kiểu cũ nồi đồng ngày xưa ấy. Nếu ăn sườn cừu thì hơi cay một chút cũng được.”

“Cậu có biết gần CBD* có một tiệm xiên dê không? Tên là Phúc Hưng Tường, là một cửa tiệm gia truyền trăm năm. Xiên dê nhà bọn họ ăn rất ngon. Thịt vừa tươi vừa mềm, đặc biệt không mùi.”

(*: Khu vực trung tâm hành chính và thương mại của một thành phố)

“Tôi có biết.” Cố Trầm đang định nói mình thường xuyên đi ăn thì lại chợt nhớ ra, từ lúc sống lại cậu chưa từng nếm thử. Đành phải cứng nhắc sửa miệng: “... Tôi nghe bạn học nhắc qua rồi. Rất nổi tiếng.”

“Ngay dưới công ty chúng tôi.” Chung Ly Toại hăng hái mời: “Tối mai chúng ta đi ăn được không? Tiện thể dẫn cậu đi thăm công ty của tôi một chút luôn.”

Cố Trầm: “...”

Chung Ly Toại cười nói: “Không phải lúc trước cậu nói đã từng nghiên cứu tất cả dự án đầu tư trước đây của Thiên Toại à? Tôi đoán cậu chắc chắn rất hứng thú với tổng bộ Thiên Toại. Có phải còn nghĩ sau khi tốt nghiệp nộp hồ sơ vào công ty tôi xin việc không?”

Cố Trầm: “...” Cậu không hề có ý nghĩ này.

“Thế nào? Cậu vừa mới nói một câu đã giúp Thiên Toại tiết kiệm 750 triệu đô la tiền đầu tư rồi. Bây giờ người sáng lập đích thân mời cậu đến tổng bộ thăm quan.” Chung Ly Toại cười ôn hòa trêu chọc: “Không biết ân nhân có cho chúng tôi vinh dự này không?”

Chung Ly Toại đã nói đến mức này rồi, Cố Trầm không có lý do gì để từ chối. Hơn nữa, đúng là cậu rất tò mò với tổng bộ của Công ty đầu tư Thiên Toại.

“Cứ quyết định vậy đi.” Chung Ly Toại cười tủm tỉm: “Sáu giờ tối mai tôi đến đón cậu tan làm. Sau đó chúng ta cùng đi ăn xiên thịt dê, ăn xong xiên thịt dê lại dẫn cậu đi thăm công ty tôi. Sau đó tôi đưa cậu về trường.”

“Ngày mai là chủ nhật, công ty không làm việc, sẽ không có nhiều người biết tôi dẫn cậu đến đâu.” Dừng một chút, Chung Ly Toại lại bổ sung: “Cho dù có người biết cũng không sao. Mong cậu tin tưởng tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu và người thân an toàn.”

Cố Trầm hơi ngượng nghịu: “Không phải tôi không tin anh.”

“Thế thì tốt.” Chung Ly Toại cười nói: “Biết cậu tin tưởng tôi là tôi an tâm rồi.”

Cố Trầm: “...”

Cố Trầm há miệng, không biết nên nói tiếp như thế nào nữa. Đang nghĩ ngợi tìm từ ngữ thì Chung Ly Toại lại múc cho cậu một bát canh: “Đồ ăn sắp nguội rồi, mau ăn đi. Ăn xong chúng ta cùng xem bản thiết kế.”

Cố Trầm hoàn hồn, lúc này mới nhớ tới hai người cơm nước xong, rồi còn có việc phải làm nữa.

Cố Trầm chú trọng dưỡng sinh, bình thường mỗi bữa chỉ ăn bảy phần no. Nhưng riêng tối hôm nay, không biết là vì nói chuyện với Chung Ly Toại phân tán lực chú ý hay là đồ ăn của Giang Nam các thật sự quá ngon. Dù sao chờ Cố Trầm khôi phục lại tinh thần thì đã ăn no căng cả bụng rồi.

Cố Trầm xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, cảm thấy không còn lời gì để nói.

Chung Ly Toại cười tủm tỉm đề nghị: “Có cần xuống dưới tản bộ tiêu hóa một chút không?”

“Không cần đâu.” Cố Trầm lắc đầu: “Chúng ta xem bản vẽ trước đi. Chờ tôi về trường học sẽ ra sân thể dục chạy hai vòng là được.”

Chung Ly Toại gật đầu: “Được.”

Hai người về tới tầng 8 của tòa B, Vương Lâm đã gửi bản thiết kế cho Chung Ly Toại rồi.

So với ý định thiết kế đã lên kế hoạch lúc đầu, bản vẽ thiết kế lần này tuy đa số lưu lại phong cách hiện đại, nhưng từ phương diện chi tiết, ví như sô pha phòng khách và thiết kế mặt tường đều dung nhập thêm nhiều sắc ấm hơn. Sô pha màu vàng nghệ phối hợp với sơn tường màu lam xám, còn đủ loại thiết kế tỉ mỉ cẩn thận, vừa dung hợp phong cách thiết kế yêu cầu vẻ thành thục nội liễm, vừa kết hợp vài chi tiết nhỏ rất đời thường thoải mái. Phải công nhận, Vương Lâm không hổ là nhà thiết kế từng đạt thưởng.

“Thoạt nhìn rất thư thái.” Cố Trầm bình luận: “Nhìn cái sô pha này là cảm thấy nằm lên rất dễ chịu.”

“Tôi nhớ cậu đã nói, nhà là nơi ngăn cách với thế giới bên ngoài, là nơi có thể cho người ta hoàn toàn thả lỏng tinh thần, nên lấy sự thoải mái là chủ đạo.” Chung Ly Toại cười nói: “Tôi cảm thấy cậu nói rất đúng. Vậy nên lúc thảo luận phong cách thiết kế với cô Vương đã cố ý nhấn mạnh điểm này. Giờ xem ra thật sự rất tốt.”

“Thiết kế phòng sách cũng đẹp.” Cố Trầm nói.

“Nhưng tôi cảm thấy còn thiếu chút gì đó.” Chung Ly Toại chỉ vào vị trí cửa sổ sát đất: “Nếu chỗ này có thể thiết kế thêm một cái cửa sổ liếp thì tốt rồi. Hôm nào trời mưa có thể tựa vào cạnh cửa sổ, vừa nghe tiếng mưa rơi vừa đọc sách.”

Cố Trầm gật đầu. Cậu cũng có ý tưởng này. Bình thường cậu vẫn luôn thích ngồi cạnh cửa sổ đọc sách. Tuy rằng rất nhiều người đều cảm thấy ánh mặt trời ảnh hưởng xấu đến mắt.

“Phòng ngủ thì sao!” Chung Ly Toại hỏi Cố Trầm: “Có phải bắt sáng không tốt lắm không?”

“Cũng ổn.” Cố Trầm chân thành đưa ra ý kiến của mình: “Phòng ngủ không phải chỉ dùng để ngủ thôi sao?”

“Cũng đúng.” Chung Ly Toại gật đầu.

Tiếp đó, hai người lại xem xét thảo luận từ phòng quần áo, phòng tập thể thao đến phòng bếp vân vân. Cuối cùng đánh dấu nơi cần sửa chữa lên bản vẽ, sau đó gửi lại cho Vương Lâm.

Xong xuôi thì đã là hơn chín giờ tối. Chung Ly Toại xem đồng hồ, cười tủm tỉm nói cảm ơn: “Cảm ơn cậu giúp tôi xem bản thiết kế hôm nay, đề nghị của cậu giúp tôi rất nhiều.”

“Tôi cũng không giúp đỡ được gì. Ngược lại còn được ăn chực một bữa.” Cố Trầm ăn ngay nói thật. Cơ bản đều là bản thân Chung Ly Toại đưa ra ý kiến. Cậu chỉ là người ngoài, đương nhiên không quá mức khoa tay múa chân chỉ đạo để thiết kế nhà của người ta.

Chung Ly Toại cười đáp: “Muộn rồi, tôi đưa cậu về trường nhé. Cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Được.” Cố Trầm gật đầu, lại nghĩ đến một chuyện khác: “Xe của anh bị trợ lý Lâm lái đi rồi mà?”

“Cậu ấy làm xong việc đã lái xe về rồi.” Chung Ly Toại cười nói.

Chung Ly Toại đưa Cố Trầm về trường, nhìn theo bóng lưng Cố Trầm vào đến cổng trường mới khởi động xe rời đi.

Về đến công ty, trợ lý Lâm còn chưa về nhà, mà đối tác Khương Minh Phàm lúc trước phụ trách dự án thu mua Khoa học kỹ thuật Hạo Dương cũng ở đây.

Thấy Chung Ly Toại về tới, Khương Minh Phàm ngả ngớn huýt sáo: “Sao rồi? Mời ân nhân nhà chúng ta ăn cơm, có thăm dò được gì không?”

Chung Ly Toại hơi bất đắc dĩ: “Có cái gì mà thăm dò chứ. Chỉ là đơn thuần mời cậu ấy ăn bữa cơm thôi.”

“Thật sao?” Khương Minh Phàm không quá tin tưởng: “Thời gian của cậu quý giá như vậy cơ mà, sẽ vô duyên vô cớ mời người ta ăn cơm thôi à? Thế cậu ta có nhận chi phiếu 30 triệu tệ kia không?”

Chung Ly Toại lắc đầu: “Chẳng những không nhận mà còn mắng ngược lại tôi một trận.”

Nói xong, Chung Ly Toại ngắn gọn tóm tắt lại những lời Cố Trầm nói lúc trước.

“Cậu nhóc này thật đúng là khôn khéo.” Khương Minh Phàm cười nói: “Cũng đúng, 30 triệu tệ tính là cái gì đâu? Nếu là tôi thì tôi cũng không thèm. Còn ân tình của Chung Ly Toại thì đáng giá biết bao!”

“Cậu ấy không nghĩ như vậy.” Chung Ly Toại nói: “Cố Trầm không phải người như thế.”

Khương Minh Phàm không đáp lại lời này, sau đấy tiếp tục hỏi Chung Ly Toại: “Cậu không hỏi cậu ta biết được tin tức này từ chỗ nào à?”

Tin tức bí mật như vậy, chính bọn họ còn bỏ sót cơ mà. Khương Minh Phàm thật sự tò mò, Cố Trầm chỉ là một sinh viên năm nhất, đã vậy còn là từ tỉnh khác thi tới, rốt cuộc biết tin này từ đâu chứ? Đã vậy còn biết rành mạch rõ ràng?

“Không cần hỏi.” Chung Ly Toại cởϊ áσ khoác vest ra, nới lỏng cà vạt: “Ai mà chẳng có bí mật. Cậu ấy đã không muốn nói thì tôi cần gì phải hỏi. Tóm lại, người được lợi chính là Thiên Toại.”

“Thì thế mới quái ấy.” Khương Minh Phàm nhíu mày: “Lần đầu tiên gặp mặt, thậm chí chưa nói với nhau mấy câu mà cậu ta đã lộ ra tin tức nặng như vậy rồi. Sau đó còn không cầu báo đáp. Cậu không cảm thấy rất kỳ quái à?”

“Trên đời này chuyện kỳ quái nhiều lắm, đâu phải chuyện nào cũng cần tra ra đến cùng.” Chung Ly Toại cười an ủi ông bạn học cũ: “Cậu cũng đừng lo lắng quá. Thuận theo tự nhiên không tốt hay sao?”

“Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc ai tặng quân cờ này đến thôi.” Khương Minh Phàm hừ lạnh một tiếng: “Đúng là việc lạ trên đời rất nhiều, tôi cũng không cảm thấy chuyện nào cũng cần tra đến cùng. Nhưng việc lạ đã xảy ra ngay dưới mí mắt mình rồi, cậu không tra cho rõ, không sợ ảnh hưởng đến chính mình hay sao?”

“Đúng là bị ảnh hưởng đấy.” Chung Ly Toại cười khẽ: “Tiết kiệm 750 triệu đô la Mỹ, còn giải quyết được một nguy cơ ảnh hưởng tới danh dự. Không tốt sao?”

Khương Minh Phàm á khẩu không trả lời được.

Chung Ly Toại nói: “Cậu cũng đừng lậm thuyết âm mưu quá. Biết đâu ông trời không nỡ nhìn người thành thật như tôi bị lừa bịp, phái Cố Trầm đến nhắc nhở tôi thì sao!”

Khương Minh Phàm bị ba chữ “người thành thật” của Chung Ly Toại làm cho suýt nôn mửa: “Nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, đừng kể chuyện ma quỷ có được không hả?”

Người ngoài không biết chuyện có lẽ còn bị vẻ ngoài giả dối của Chung Ly Toại lừa, chứ anh ta và Chung Ly Toại quen biết nhau từ thủa mặc quần yếm, đức hạnh của Chung Ly Toại thế nào anh ta còn không biết hay sao?

Lại còn người thành thật! Cho dù có ngày tận thế đến, toàn bộ thế giới chỉ còn một người là Chung Ly Toại chăng nữa thì người này cũng không chút dính dáng gì đến hai chữ “thành thật” cả.

“Đừng đùa nữa! Không phải bảo cậu mời cậu ta qua Thiên Toại thực tập à? Cậu ta nghĩ thế nào?”

Suy nghĩ của Khương Minh Phàm rất đơn giản. Cho dù Cố Trầm là ai, có mục đích gì, đang giấu diếm bí mật gì chăng nữa, chỉ cần đặt người dưới mi mắt, hôm nào cũng cẩn thận trông chừng thì sớm muộn gì cũng có một ngày đợi được Cố Trầm lòi đuôi ra.

“Tôi vẫn chưa nhắc tới.” Chung Ly Toại cười nói: “Tối mai tôi mời cậu ấy đến tiệm thịt dê xiên dưới lầu ăn cơm. Ăn xong lại mời cậu ấy thăm quan công ty. Đến lúc ấy hẵng nói.”

“Vậy hôm nay cậu tìm cậu ta làm gì?” Khương Minh Phàm không còn gì để nói: “Có chút chuyện như vậy mà còn phải dông dài ra hai ngày để xử lý à? Thời gian không đáng giá tiền hay sao?”

“Không phải tôi đã nói rồi sao! Hôm nay là đặc biệt cảm ơn cậu ấy, thuận tiện mời cậu ấy xem giúp bản thiết kế trang hoàng nhà.” Chung Ly Toại giải thích.

“Đấy không phải cái cớ thôi à?” Khương Minh Phàm ngớ người: “Mà cậu trang hoàng nhà thì bảo cậu ta xem bản vẽ thiết kế làm gì?”

“Sếp không chỉ để Cố Trầm xem bản thiết kế, anh ấy còn mời Cố Trầm giúp mình giám sát việc lắp đặt thiết bị nữa.” Trợ lý Lâm vẫn yên lặng nãy giờ chợt mở miệng.

“Cậu làm cái trò khỉ gì thế?” Khương Minh Phàm cau mày. Đang định châm chọc thì có cái gì trong đầu lóe lên. Anh ta hỏi: “Cố Trầm kia có phải rất đẹp trai không?”

Trợ lý Lâm đẩy gọng kính: “Bề ngoài thế nào thì tôi không đánh giá. Nhưng khí chất đúng là rất tốt.”

Khựng lại một chút, trợ lý đặc biệt Lâm lại bổ sung: “Giống viên ngọc thô chưa được mài giũa.”

Được lắm!

Khương Minh Phàm lập tức hiểu rõ. Quay đầu nhìn Chung Ly Toại, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ: “Mấy người định “chơi ngọc” à? Tâm tư bẩn thỉu!”

Chung Ly Toại vẻ mặt vô tội: “?”