Thẩm Hoa quay lại nhà sau khi ăn cháo và dặn ba đứa nhỏ :"Các ngươi ra ngoài chơi, đừng ra bờ sông, đừng đánh nhau với các bạn, củi thì các con lên núi nhặt là được, nhặt vừa thôi đừng gắng sức quá. Đại Mao là anh nên con phải trông coi các em của mình."
"Dạ mẹ!"Đại Mao đáp lại.
"Mẹ, chúng con sẽ nghe lời đại ca." Nhị Mao cũng nói.
"Mẹ ta đi rồi trở lại."Tam Mao cũng không bị tụt lại phía sau.
Thấy ba anh em chạy ra ngoài, Thẩm Hoa đỡ tường bước chầm chậm vào bếp, xem trong bếp còn bao nhiêu đồ ăn, có thiếu thứ gì không, để hai ngày sau cô sẽ lên trấn mua lại.
Thẩm Hoa nhìn bình dầu đã thấy trong bếp, không còn nước tương và giấm, hũ gạo đầy và hai quả trứng nằm trong rổ. Thôi, khỏi phải nhìn nữa, trừ gạo ra thì cái gì cũng cần phải mua hết.
Vừa mới thu hoạch xong, trong nhà không thiếu gạo, nhưng mấy đứa nhỏ nấu cháo thật loãng, đề do nguyên chủ dạy.
Giờ nông nhàn, ngày chỉ ăn hai bữa, thức ăn còn khan hiếm, đói thì bỏ mớ rau vào nấu cháo rau.
Không phải chỉ có nguyên chủ sống như vậy mà hầu hết người dân trong thôn đều sống như vậy.
Hạt gạo thu hochj được vào mùa thu năm nay sẽ được ăn cho đến khi thu hoạch mùa thu năm . Đừng lo lắng về việc ăn uống không đủ, vào mùa xuân người ta chỉ thường ăn rau rừng.
Từ trong bếp đi ra, nhìn sang phòng của mấy đứa con bên cạnh, mở cửa ra, phòng cũng giống hệt phòng của Thẩm Hoa, các thành viên trong gia đình đề giống nhau, bốn bức tường, chỉ có cái kháng, cái bàn và đuôi kháng thì có cái rương.
Thẩm Hoa muốn xem quần áo mùa đông của bọn trẻ, và khi cô mở rương ra, tất cả đều là quần áo loang lổ và đẫ ngã màu.
Ba chiếc áo khoác chần bông lớn, vừ và nhỏ, cô không biết cái áo này đã được làm từ khi nào, bông đã rất cứng. Cô thật sự không hiểu bọn trẻ đã làm cách nào để trải qua nhiều mùa đông như vậy. Hai ông bố bà mẹ nay hoàn toàn không bận tâm.
Thẩm Hoa quay trở lại, nghĩ đến những thứ mà gia đình này cần phải mua, thật sự thiếu thốn rất nhiều, nên vội vàng tìm hũ tiền mà nguyên chủ cất giấu, tính xem có thể tiêu được bao nhiêu tiền.
Đổ hũ tiền ra, có mấy cục bạc bị đứt, mấy chục xâu đồng, vài xâu một trăm đồng, mười xâu đồng tương đương một lượng bạc, bạc thì không nói và cũng không biết bao nhiêu. Vì vậy dường như có khoảng ba đến bốn mươi lượng bạc.
Ở thời này, một xu có thể mua được hai quả trứng, tất nhiên đây chỉ là giá của thị trấn.
Trong nhiều năm như vậy, quả thật nguyên chủ đã tiết kiệm được rất nhiều tiền, nhưng đã đối xử với bản thân và gia đình quá tệ, cô nghĩ nên tiêu tiền để cuộc sống của gia đình tốt hơn. Nếu như bây giờ bị bệnh thì phải chi như thế nào cho đủ? Thà ăn ngon mặt đẹp, có lợi cho sức khỏe.
Bây giờ người đã mất, còn tiền thì để lại cho mình tiêu xài, Thẩm Hoa nghĩ điều này thật đáng xấu hổ.
Nằm trên kháng, Thẩm Hoa nghĩ về những thứ cần phải mua trong hai ngày tới và chìm vào giấc ngủ. Cơ thể cô vẫn còn yếu và cần ngủ sâu để chúng phục hồi.
Khi Thẩm Hoa thức dậy thì mặt đã lặn, sau khi xuống kháng cô không cảm thấy nặng nề như hồi sáng. Cơ thể nhanh nhẹn hơn . Đi tới bàn rót một ly nước, nghe thấy tiếng động bên nhà chính, nghĩ là ba đứa con đã trở về.
Vừa mở cửa, thì có một giọng tầm thấp truyền ra:"Ăn nhanh rồi đi gọi mẹ dậy ăn cơm."
Thẩm Hoa hơi bối rối, cô không nghĩ người chồng không trở về sớm như vậy, cô chưa sắn sàng để đối mặt vơi người chồng hiện tại của cô.
Đại Mao chạy ra, thấy mẹ đứng ở phòng liền hét vào nhà chính:"Cha, mẹ tỉnh rồi. Mẹ ơi, con giúp mẹ ăn cơm. Chiều nay cha về, mang nhiều con mồi lắm."
Cô theo Đại Mao vào nhà chính ăn cơm, vừa ngồi xuống bàn thì anh nói:"Bán mấy con mồi thì chừa con chim trĩ lại, hầm lấy nước canh rồi uống bồi bổ đi."
Ngồi trên bàn ăn nhà chính là một người đàn ông khôi ngô với làn da đen rám nắng do làm ruộng thường xuyên, đang mặc bộ quần áo màu xám đen, đầy những mảng vá, dung mạo tuấn tú, góc cạnh sắc như dao, trên mài trái có một vết sẹo, từ trán đến khóe mắt. Cô có thể cảm nhận được vết thương nguy hiểm như thế nào, nếu như chỉ cần xuống một xíu nữa thôi thì bên mắt trái...
Theo cô, vết sẹo này khômh chỉ không làm anh ta xấu đi mà còn làm tăng thêm vẻ quyến rũ, một chàng trai rắn rỏi xương xẩu.
Cô ngồi bên tay trái người đàn ông không lâu thì Đại Mao đã bưng chén cháo đi vào :"Mẹ ăn đi!"
"Đầu còn đau sao? Còn không thoải mái sao? Nếu vậy thì gọi chú Chu đến khám ." Chu Trừng dừng một chút rồi lại nói :"Đừng tiết kiệm số tiền này, đợi đến khi bệnh tình trì hoãn lâu hơn thì đến lúc đó tiêu tiền còn nhiều hơn bậy giờ."
Thẩm Hoa đáp:"Ừ, để mai Đại Mao lại nhà chú Chu xem có cần mua thuốc thêm không."
Thẩm Hoa suy nghĩ một chút rồi hỏi Nhị Mao:" Nhị Mao hôm mẹ có nhờ chú Chu đến băng bó cho mẹ khi bị ngã. Con đã trả tiền thuốc chưa?"