Nguyên lai phu quân tên là Chu Trừng, lên núi 7 ngày, trước mùa đông dự định lê núi săn con mồi gì đó, lên thị trấn bán đổi tiền mua dầu muối. Gia đình họ chỉ có 5 mẫu được họ mua chúng trong vài năm qua.
Chu Trừng là đứa con thứ tư ở trong nhà, hai anh trai và chị gái lần lượt kết hôn, dần gia đình trống trải, nhà nghèo không có cả một cái nồi, anh đi nhập ngũ khi 15 tuổi. Và khi anh ta 24 tuổi đã trở lại với một vết sẹo trên trán, trẻ con trong làng sợ hãi, người anh cao lớn còn mang vẻ khiến người khác ngộp thở, tất cả thôn dân trong làng không dám tới gần.
Sau khi Chu Trừng trở về, cha mẹ anh cảm thấy rất xấu hổ vì anh, hai mươi bốn tuổi mà vẫn chưa kết hôn, vì thế họ lập tức đi tìm bà mai trong thôn.
Tuy nhiên, không ai dám kết hôn với anh, vì những vết sẹo hung tợn trên mặt anh và tà khí trên người. Về sau, anh lại muốn kết hôn với nguyên chủ.
Thẩm Hoa nghĩ lại thì thấy lo lắng, có thêm ba đứa con trai thì cũng không sao, nghĩ ra cách nào thì cũng có thể cho con ăn, nhưng đối phó với người chồng như thế nào thì không phải chuyện đũa lệch, và làm vợ chồng nếu không có nền tảng tình cảm. Và ở đây là cổ đại, không được phép ly hôn.
Nghỉ về điều đó, cô cảm thấy đau đầu và chỉ có bước từng bước một.
Chu Trừng trong trí nhớ tuy rằng lầm lì ít nói, nhưng đối với nguyên chủ và nhi tử vô cùng hòa nhã.
Cô chỉ nghỉ đến đó và đi ngủ, cơ thể cô quá yếu, suy nghĩ nhiều khiến cơ thêr cô đau đớn, cô nằm xuống bỗng có một cơn gió lạnh thổi vào.
Cánh cở nhẹ nhàng bị đẩy ra một khe hở, Đại Mao thấy mẹ vẫn đang nhắm mắt ngủ, hắn khẽ kéo cửa lại, cầm con bọ quấn lá, đi cho gà ăn.
Đứng ở chuồng gà, Tam Mao ôm hai quả trứng, hắn vui vẻ hét :"Đại ca, hôm nay hai con gà đẻ trứng, tối nay chúng ta dùng để bồi bổ cho mẹ."
Trong chuồng gà có bốn con gà mái và một con gà trống,. Lúc này mọi người còn chưa đủ ăn, đừng nói đến đàn gà, nếu một trong bốn con gà đẻ trứng mỗi ngày thì thật tuyệt.
Đại Mao vội vàng chạy lại lấy quả trứng vào bếp nấu cho mẹ khi mẹ vừa tỉnh lại.
Thấy trời đã tối nên cậu bắt tay nấu bữa tối, ngày thường cậu chỉ ăn hai bữa một ngày, thường lạ sáng sớm, hôm nay mẹ cho bọn họ một quả trứng, nên cậu nấu hơi muộn: cháo rau.
Đầu tiên, Đại Mao đặt một bát bên cạnh,đợi mẹ tỉnh lại sẽ đút cho mẹ ăn.
Trong nồi không có mấy hạt gạo, sau khi múc ra một bát cho mẹ cậu không thể phân biệt gạo ở đâu. Đại Mao thêm một muỗng nước,đậy nắp lại, đun sôi, rồi cho rau vào nồi, thêm chút muối, đun một chút nữa cho chín.
Đứng ở cửa phòng, Thẩm Hoa thầm thở dài trong lòng khi thấy thao tác điêu luyện của đứa trẻ, điều kiện trong nhà quả thật quá kém, chỉ còn biết đợi bố đứa trẻ về xem có bắt được con mồi gì không rồi trao đổi một số thức ăn.
Đại Mao lấy ra một cái bát to để cháo rau, để cuổi nấu cháo cho mẹ, định vào nhà chính trước, quay lại thấy mẹ đang đứng dựa vào cửa phòng, không biết đang suy nghĩ, cậu hét lên:"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?Dậy đi."
Tam Mao vội vàng đi tới, ôm lấy đùi Thẩm Hoa:"Mẹ người không sao chưa? Tam Mao thật sợ hãi."
Thẩm Hoa sờ đầu Tam Mao:"Mẹ không . Mẹ vừa bị túng gió nên mới bị ngã. Bây giờ mẹ không sao, chỉ cần vài ngày nữa là mẹ sẽ khỏe lại."
Đại Mao đem cháo rau tiến vào nhà chính liền chại ra ngoài, ôm lấy cánh tay Thẩm Hoa:"Mẹ ta giúp người trở về phòng nằm nghỉ đi?"
"Không có, ta vừa tỉnh dậy muốn đi dạo một vòng, đỡ ta vào phòng chính."
Nhà chính ở giữa, hướng ra lối vào sân, có ba gian nhà cạnh nhau, bên trái là phòng của vợ chồng Chu Trừng , bên phải là phòng của ba đưa con , phía tây là phóng bếp, phòng chứa củi và nông cụ. Ở phía đông là chuồng. Dầu muối trong nhà được thu nhập từ những con gà này.
Nguyên thân là người sống rất tiết kiệm, tức là sống không quá tốt, miễn cưỡng ăn, miễn cưỡng mặc, chắt chiu tiết kiệm, ngay cả một xu cũng không nỡ bỏ ra.
Thực ra trong nhà vẫn còn nhiều tiền, thà trữ đông, đói còn hơn tiêu hết.
Bọn nhỏ đã rất lâu không được ăn trứng, con mồi của Chu Trừng sau khi đổi thành tiền mặt thì dành dụm, cả nhà chưa từng ăn một miếng.
Thẩm Hoa một lần nữa thở dài sau khi suy nghĩ lại, lũ trẻ thì gầy guộc vàng vọt, sao các bà mẹ lại độc ác như vậy, cô không nớ đối xử với mấy đứa trẻ như này.
Cô thầm nghĩ khi bệnh tình đỡ hơn sẽ lên trấn mua gì đó, cô không muốn trải qua mùa đông lạnh, nghe nói mùa đông ở đây só thể âm đến 20 , 30 độ.
Trong nhà chính, có một cái bàn và bốn chiếc ghế đẩu dài bằng gỗ, Đại Mao bưng bát cháo đến trước mặt Thẩm Hoa:"Mẹ, mau ăn đi, ăn thì sẽ khỏe hơn."
"Thôi, các người cũng ăn." Thẩm Hoa nhìn ba đứa nhỏ đang húp cháo, bây giờ quan trọng nhất là giữ sức khỏe thật tốt, ở cổ đại y thuật còn hạn chế, nếu bị bệnh thì thôi...thật là đau đầu.
[Mọi người thấy truyện hay thì hãy để lại bình luận cho mình thêm động lực nhé!]