Làm Em Thật Là Sướng!

Chương 3

Lúc Lâm Thiên Hoan tỉnh lại, cô nghe được một giọng nói dịu dàng mà xa lạ “Tỉnh rồi sao? Có chỗ nào khó chịu không?" Giọng nói ấy vô cùng từ tính , còn văng vẳng bên tai cô, Lâm Thiên Hoan ngây người trong giây lát, mới nhận ra mình đang được một người đàn ông ôm vào lòng, hai má cô lập tức đỏ bừng.

Cô vùng vằng muốn tránh qua một bên, lại nghe thấy tiếng anh trai nói “Thiên Thiên, đây là chồng em, em xấu hổ cái gì vậy?”

Chồng? Anh là Lộ Nhân ư?

“ Đừng sợ Thiên Thiên, bác sĩ nói vì em không nghỉ ngơi tốt nên mới ngất đi, sau này anh sẽ chăm sóc em thật tốt, sẽ không để chuyện này xảy ra nữa”. Giọng nói từ tính, dịu dàng ấy lại vang lên lần nữa. Lâm Thiên Hoan khẽ mím môi không nói gì, song cô cũng không tránh né nữa.

Anh trai cô - Lâm Cáp liền dạy dỗ cô một trận, nói cô không hiểu chuyện, ngay cả chồng cũng không kêu một tiếng, người nào không biết còn tưởng rằng cô bị câm ... Người xa lạ ấy lại lạnh lùng trách cứ anh trai cô, còn ôm cô vào lòng dịu dàng dỗ dành, thái độ và giọng điệu hết sức yêu thương che chở. Lâm Thiên Hoan mê man suy nghĩ, vẻ mặt vẫn có chút ngây thơ, ngốc ngốc.

Lâm Cáp nhanh chóng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Lâm Thiên Hoan và Úc Hàn. Úc Hàn nắm tay Lâm Thiên Hoan, ra vẻ ân cần “Có còn sợ không?”

Lâm Thiên Hoan lắc đầu. Úc Hàn cười hỏi “ Vậy sao em còn run?"

" Em, em không run mà.”

Lâm Thiên Hoan hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại. Người chồng này rất khác trong tưởng tượng của cô, anh không hề hung hăng, không hề vội vàng đẩy ngã cô xuống ăn tươi nuốt sống, mà luôn dịu dàng săn sóc, cùng cô ăn tối, đưa cô đi tắm, chờ cô đi ra lại ôm cô, sấy tóc cho cô. Anh rất dịu dàng với cô, mùi hương trên người anh cũng rất dễ chịu.

Trước khi lấy chồng, mẹ có nói rất nhiều chuyện nam nữ cho cô nghe, nhưng cho đến khi lên giường ngủ, người đàn ông này cũng không làm gì cả, cuối cùng Lâm Thiên Hoan ngây thơ lấy làm khó hiểu chủ động hỏi “Chúng ta không làm chuyện đó sao?”

Lâm Thiên Hoan nghe người đàn ông cười khẽ, bờ môi lạnh lập tức hôn xuống trán cô, anh hỏi “Thân thể em chịu nổi không? ”

Lâm Thiên Hoan không biết rằng mình đã bị giọng nói ấy thôi miên mê hoặc hay bị sự dịu dàng ngắn ngủi của anh dành cho cô, cô khẽ khàng gật đầu.