Buổi tối, Lâm Thiên Hoan vẫn còn chưa tỉnh lại. Một bóng dáng cao to đến bên giường, anh dùng ngón tay với từng khớp xương rõ nét vén màn lên, nhìn Lâm Thiên Hoan nằm ở trên giường, khẽ cười thành tiếng “ Không hổ là người vợ mà cậu Lộ trả giá cao để cưới về, thật đúng là một người đẹp".
Anh trai Lâm Thiên Hoan - Lâm Cáp đứng bên cạnh, ân cần cẩn thận nói với người đàn ông này “ Anh Úc , anh xem, em đã làm theo những gì anh phân phó”.
Úc Hàn chắp tay ra sau lưng, lạnh lùng hỏi “Khi nào cô ấy mới tỉnh?" Lâm Cáp đưa thuốc giải ra, đáp “ Uống cái này vào khoảng nửa tiếng nữa là có thể tỉnh".
Úc Hàn quay lại hỏi thuộc hạ “ Lộ Nhân đâu? ”
Thuộc hạ cung kính nói “ Đã bị tiêm thuốc giãn cơ, trói ở sát vách, tuyệt đối không chạy được”.
Úc Hàn nhếch môi “ Rất tốt ”
Anh ngồi xuốnh mép giường, đỡ người đẹp vẫn còn đang mặc váy cưới dậy, đút cô uống thuốc giải.
Môi Lâm Thiên Hoan mềm mại, vừa chạm vào đã khiến anh yêu thích không nỡ buông tay. Úc Hàn nhịn không được liền chạm vào môi cô hai lần nữa, rồi nhét ngón tay vào, chơi đùa với đầu lưỡi mềm mại ướt át trong miệng.
“ Anh Úc, anh xem ... ” Lâm Cáp ở bên cạnh xoa xoa tay, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Úc Hàn hất cằm ý bảo thuộc hạ đưa thẻ phòng cho hắn, mỉm cười nói “ Người cậu cần đang ở đây, tôi đã cố ý dặn dò hắn phục vụ cậu, cậu yên tâm qua đó đi ”
Lâm Cáp vui mừng, liên tục nói cảm ơn Úc Hàn, Sau đó hắn định rời đi thì Úc Hàn gọi hắn lại. Bàn tay Úc Hàn vuốt ve dọc theo đường cong cơ thể của Lâm Thiên Hoan, anh sờ vào bộ ngực lớn mềm của cô, rồi luồn vào bên dưới váy cưới trêu chọc tiểu huyệt mềm mại, giọng anh khàn khàn nói với Lâm Cáp “Cậu còn phải diễn một vở kịch nữa với tôi ”
Úc Hàn hôn lên gương mặt trắng hồng nõn nà của Lâm Thiên Hoan, cười xấu xa “ Một vở kịch hay”