Tề Mậu về đến nhà, Tiểu Tiểu đã dọn bữa tối lên rồi, cô gái rõ ràng vừa mới tắm xong, tóc nửa khô nửa ẩm ướt xõa ra sau vai, làn da trắng nõn như trứng gà bóc, giống như chỉ cần bóp nhẹ một cái là sẽ tan chảy.
Vật nhỏ không sao rồi?
Hôm qua làm chuyện thân mật như thế với anh, không rõ là mệt mỏi hay là ngượng ngùng, hôm nay làm xong bữa sáng để trong bếp thì khóa chặt cửa phòng, không lộ mặt ra, có gọi cô cũng không lên tiếng.
Nhìn thấy món lươn xào, canh cá diếc đậu hũ và rau diếp tươi xanh xắt nhỏ vừa được cho thêm vài giọt dầu mè bày ra trên bàn ăn, Tề Mậu nhếch miệng cười.
Anh đã biết tiểu nha đầu rất thích mình từ lâu, nếu không sao có thể chủ động ôm hôn anh, cho anh bú √υ', ngoan ngoãn nằm xuống cho anh thao chứ?
Cũng còn có chút lương tâm, biết tối qua anh ra sức hầu hạ cô, hôm nay liền vội vàng làm mấy món ngon này cho anh bồi bổ.
“Em cũng nếm thử đi.” Người đàn ông cầm đũa lên gắp một miếng lươn đút cho cô.
Tiểu Tiểu lắc đầu, hôm nay cô không bắt được nhiều lươn, chỉ xào có vài con, số còn lại thì để trong thùng chuẩn bị sáng mai mang ra nhà hàng bán.
Tề tiên sinh là người từ thành phố lớn đến, ăn uống rất chú trọng, cũng từng thưởng thức nhiều món ăn ngon, nếu anh cảm thấy không tệ thì chắc chắn là mọi người đều thích.
Hôm qua nghe thấy Lý lão nhị và ông chủ Vương giao dịch, trong đầu cô liền nghĩ, mò cá bắt cua bắt lươn chạch đối với cô mà nói quả thật là quen việc dễ làm, bình thường chỉ cảm thấy rất vui, hóa ra còn có thể bán được nhiều tiền như vậy!
Tiểu Tiểu tính toán rất nhanh giấc mơ làm giàu trong đầu mình, một cân 30 tệ, một ngày bắt 3 cân là 90 tệ, một tháng 30 ngày, chẳng phải là có 2700 tệ rồi sao?
Đây quả là một khoản tiền không nhỏ!
Tưởng tượng ra nhiều tiền như vậy vây quanh mình, tâm trạng cô gái lập tức tốt lên không ít, phiền não về chuyện làm sao để chung sống với Tề Mậu cũng thành hư không.
Dọn cơm lên, Tiểu Tiểu ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, tràn đầy mong đợi nhìn anh, hỏi: “Anh Tề, lươn này thế nào? Ăn ngon không?”
Tề Mậu ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, cảm thấy mình lại sắp đắm chìm vào đôi mắt tràn đầy ánh sao kia rồi, làm gì còn tâm trạng tiếp tục ăn cơm.
“Lại đây.”
Bàn tay to kéo cô ngồi lên đùi mình, ngửi mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ, anh không nhịn được hôn cô, thấp giọng hỏi: “Phía dưới còn đau không?”
Tuy rằng hôm qua chưa hoàn toàn đâm sâu vào trong, nhưng hai cánh âm thần phấn nộn nhiều nước sớm đã bị dươиɠ ѵậŧ ma sát đến mức sưng tấy lên, dáng vẻ đi lại của cô rất không tự nhiên.
Đúng là một tiểu bức non nớt, chẳng trách một sợi lông cũng không có!
Tiểu Tiểu bĩu môi không nghĩ muốn nói lại chuyện này với Tề Mậu, rõ ràng cô đang hỏi về lươn, đang yên đang lành sao anh lại nói chuyện này?
Cố gắng xóa đi những hình ảnh xấu hổ đó ra khỏi đầu óc, cô vặn vẹo cơ thể muốn cách xa người đàn ông một chút, xẵng giọng: “Trước tiên anh nói xem lươn có ngon hay không đã.”
“Ngon.”
Vật nhỏ này, làm chút việc nhỏ cũng muốn người ta khích lệ, gần đây cô phục vụ anh cũng không tệ, cũng nên khen thưởng một chút vậy.
“Ngày mai anh phải về thành phố Z làm việc, sẽ mất vài ngày, em có muốn cái gì không?” Người đàn ông hỏi.
“Thật sao?”
Chỉ mới nghe nửa câu đầu, Tiểu Tiểu vui vẻ đến mức suýt khoa tay múa chân, hôm nay cô tìm được cách kiếm tiền, Tề Mậu lại sắp rời trấn Vân Khê, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Người đàn ông rõ ràng đã hiểu sai ý, cho rằng cô muốn anh mang quà về cho cô, mấy ngày nay anh âm thầm quan sát, tiểu nha đầu chưa từng chủ động tìm anh đòi cái gì, đúng là tuổi nhỏ thì tâm tư cũng đơn thuần ít tính toán, những phụ nữ khác vây quanh anh không vì tiền thì cũng vì lợi ích, tiền thì anh có rất nhiều, nhưng cho hay không còn phải do anh định đoạt.
Tề Mậu đứng dậy rút từ trong ví ra một xấp tiền dày toàn tờ 100 tệ đưa qua, mấy ngày anh không ở đây, định đưa một ít phí đền bù cho cô, anh cũng không muốn đến thành phố Z lại nhận được điện thoại hỏi khi nào về của cô.
“Em không cần.” Tiểu Tiểu vội vàng đẩy ra, cô còn muốn trả tiền cho Tề tiên sinh, sao còn dám nhận tiền của anh nữa?
“Em về phòng học bài đây.”
Nhìn thấy cô nhóc chạy đi như tên bắn, Tề Mậu lắc đầu cười cười, những người phụ nữ khác đều tìm đủ mọi cách để lấy được thứ gì đó từ anh, chỉ có vật nhỏ này, coi tiền của anh giống như độc xà mãnh thú, sợ tới mức chạy trốn, vốn định ăn xong còn chuẩn bị kéo cô lại thân mật một chút, thôi bỏ đi, hôm nay nghỉ ngơi sớm chút vậy, sáng mai xe của bên khai thác mỏ sẽ đến đón anh.
Lần này Tề Mậu đến thành phố Z là do mấy tờ giấy cho phép thăm dò khu vực khai thác mỏ mà công ty chi nhánh của tập đoàn mới trúng thầu được đưa xuống, cần anh đến ký tên một số văn kiện pháp luật, bận cả ngày trời, thật vất vả mới có thể nhẹ nhàng thở ra, trợ lý văn phòng đi vào báo cáo:
“Anh Tề bên ngoài có cô Trần tìm anh.”