Toàn bộ giới thượng lưu ở Vân Đô, chỉ sợ không có ai là không nghe qua tên tự “Lục Cửu Thành”
Năm 20 tuổi chân chính cầm quyền đế quốc Lục thị, trở thành người giàu nhất Vân Đô thương giới
Cố Thần Diệp cho rằng gia đình hắn là hào môn thế gia?
Nhưng trên thực tế về sau, thúc phụ Cố Thần Diệp về sau ở rể LỤc gia, mượn quyền thế nhà họ Lục mới quật khởi chi phong.
Cái gì mà Triệu gia, Tiền gia, Hạo gia.. mấy gia tộc này đến cái đế giày còn không bằng Lục thị, huống gì đem ra so sánh.
Nhưng Lục Cảnh Thành mới là người khiến người ta chân chính sợ hãi
Vân Đô người người đều biết, Lục gia gia tộc tranh đấu tàn khốc, mỗi một người cầm quyền đều phải sát phạt quyết gϊếŧ người trong gia tộc mới có thể nắm quyền trong tay.
Nhưng luận tâm ngoan, khôg ai có thể so bì được với ma vương Diêm la đoạt mệnh Lục Cửu Thành này.
Năm trước khi Lục gia tranh quyền, hắn một mình tìm đủ mọi tội ác đẩy lên đầu đám người cản đường hắn, tống hết thảy đám người kia vào tù.
Cũng có người dùng mỹ nhân kế, đưa đủ các loại mỹ nhân lên giường hết nhưng kết quả tất cả đều bốc hươi khỏi nhân gian, không thấy bóng dáng đâu. Mà cái kẻ dùng mỹ nhân kế kia cũng đồng dạng khiến người nhà vào tù, lang thang, nhà cửa tan nát.
Đương nhiên, những lời này đại đa số đều là truyền ngôn.
. . .
Số mười hai vậy mà lại là Lục Cửu Thành.
Cô vậy mà uy hϊếp đại ma vương, còn cưỡng hôn người ta, bồi ngủ?!
Hạ Sanh Ca có chút sợ hãi, một cỗ lạnh chạy thẳng toàn thân
Cô liếʍ môi một cái, nhìn về phía Lục Cửu Thành, thật lâu mới tìm về thanh âm của mình: "Cửu Gia, hôm qua. . . Cám ơn anh."
Lục Cửu Thành đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt cô, tròng mắt nói: "Làm sao? Biết là tôi cứu cô? Rất thất vọng?"
"Không phải!" Hạ Sanh Ca vô ý thức lắc đầu.
Nhìn Lục Cửu Thành cặp mắt kia băng lãnh thấu xương, lại thâm sâu không thấy đáy, chỉ cảm thấy toàn thân mình huyết dịch đều muốn bị đông kết.
Nhưng rất nhanh, cô liền trấn định lại, nhìn thẳng Lục Cửu Thành nói: "Ân cứu mạng chính là ân cứu mạng, hôm qua nếu như không phải Cửu Gia, tôi hôm qua không nhất định có thể toàn thân trở ra. Cám ơn anh đã cứu tôi."
Lục Cửu Thành ánh mắt lấp lóe, vươn tay chạm nhẹ vào vết thương trên môi của cô.
Hạ Sanh Ca dọa đến vội vàng lui lại một bước.
Lục Cửu Thành sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống, khóe miệng lại ngược lại câu lên một cái, sâu kín cười, "Sợ tôi?"
Hạ Sanh Ca thành thành thật thật gật đầu, "Rất sợ. Tôi nghe nói, muốn bò lên giường ngài, mặc kệ nam nhân hay là nữ nhân, tất cả đều bốc hơi khỏi nhân gian. Tôi tương đối sợ tôi sẽ là người kế tiếp."
Tần Việt đứng ở bên nghe Hạ Sanh Ca không biết sợ trời sợ đất nói nư vậy thiếu chút nữa thổ huyết ngất tại chỗ, hai chân run rẩy mặt cúi gằm không dám ngẩng lên nhìn biểu cảm của Lục Cửu Thành.
Lạ là khuôn mặt lạnh lùng vừa rồi của Lục Cửu Thành đã giảm đi một nửa, thay vào đó là sự hứng thú “ Cho nên, cô định làm thế nào để không trở thành người tiếp theo bốc hơi khỏi thế giới này?”
Đúng vậy, bây giờ Hạ Sanh Ca cũng chẳng biết bản thân có thể làm gì để thoát khỏi tay của Diêm La trong truyền thuyết này
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô căn bản cũng không có bài xích và chán ghét hắn.
Bởi vì cô có thể cảm nhận được Lục Cửu Thành không có bất cứ ác ý gì với mình. Nếu thực sự có ác ý thì tại sao hôm qua lại cứu cô, thật nghĩ không ra. Có lẽ Lục Cửu Thành truyền ngôn Diêm la cũng không có đáng sợ như vậy
Sau khi hỏi xong câu này, Lục Cửu Thành cũng không có ý đợi câu trả lời của cô mà chậm rãi trở lại phòng tắm thay quần áo
............
Tây trang màu đen đơn giản nhưng mặc trên người Lục Cửu Thành lại đem đến cảm giác thành thục trầm ổn, cảm giác ung dung cao quý.
Khi nhìn thấy Lục Cửu Thành như vậy Hạ Sanh Ca liền nghĩ về kiếp trước.
Kiếp trước cô và Lục Cửu Thành cũng chẳng có quen biết gì. Lục Cửu Thành vốn là con của trời, cao cao tại thượng; một đứa con gái xuất thân thấp kém như cô sao có thể với tới.
Chỉ là qua miệng của Cố Thần Diệp mà biết tới cái tên này. Qua những lời của Cố Thần Diệp cô cũng biết được hắn có bao nhiêu ghen ghét với Lục Cửu Thành
Kiếp trước Hạ Sanh Ca yêu Cố Thần Diệp vì thế nghe hắn nói như vậy tự nhiên cũng sinh cả cảm giác chán ghét tột độ với cái tên Lục Cửu Thành này. Vè sau cô bị nhầm thành Hạ Nhược Linh bị người ta bắt cóc đưa vào chỗ địa ngục kia bị hành hạ 3 năm liền, khi quay trở lại liền nghe tin Lục Cửu Thành vậy mà lại chết, hơn nữa là bị ám sát mà chết.
Mà cha con Cố Diệp Thần lúc đó chân chính chiếm được Lục gia, trở thành người có quyền nhất Vân Đô
"Nghĩ xong câu trả lời chưa?" Âm thanh của Lục Cửu Thành như kéo cô quay trở lại thực tại.
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng về phía hắn, người đàn ông thật sự rất đẹp, dáng người khuôn mặt tuấn mỹ, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy.
Cô nghĩ giữa lời đồn và sự thật có bao nhiêu chênh lệch, chẳng lẽ lại có người rõ hơn cô sao.
"Cửu Gia, tôi muốn cùng anh làm một vụ giao dịch."
Lục Cửu Thành nhíu mày, ra hiệu cô nói tiếp.
Hạ Sanh Ca liếʍ liếʍ môi, ngón tay bởi vì khẩn trương mà siết thành nắm đấm, "Không biết anh có nghe nói qua hay không về 200 mẫu đất trống ở phía Đông Vân Đô”
Tần Việt có chút ngạc nhiên trợn to mắt.
Đông giao Vân Đô, sao cô lại biết đến?
Đây chính là khu đất phong thủy bảo địa, ai có được trong tay liền giống như có một mỏ vàng. Thế nhưng muốn mua lại khu đất đó vô cùng khó khăn bởi không ai biết đến cùng ai là chủ nhân của khu đất đó.
Hạ Sanh Ca tiếp tục nói: "Mảnh đất kia thực chất chính là của tôi, nếu vụ giao dịch này thành công tôi sẽ nguyện ý đưa quyền sử dụng đất này cho Cửu gia."
Không chỉ mảnh đất này mà còn có “Công ty giải trí Sanh Ca”, đều là gia gia còn sống để lại cho cô.
Cũng may là thế gian này vẫn còn thứ chân chính thuộc về cô. Tiếc là kiếp trước cô quá ngu ngốc, không thể giữ lại những thứ này
Lục Cửu Thành hững hờ cười cười, đưa tay bắt lấy cằm của cô, bách cô ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của hắn đang cười, nhưng đáy mắt lại không có một ý cười nào "Định dùng mảnh đất này đến đổi lấy mạng của cô?”
"Không phải." Hạ Sanh Ca cắn răng nói, "Tôi ngày mai muốn tại “ Hoàng Kim” tổ chức một lễ đính hôn, còn thiếu một vị hôn phu. Cửu gia, người có nguyện ý đến đó là vị hôn phu của tôi."
Dù là Lục Cửu Thành nghe cô nói như thế, khuôn mặt tuấn tú bên trên cũng lộ ra mấy phần kinh ngạc.
Nửa ngày, hắn mới có chút nheo lại mắt, thanh âm nặng nề nói: "Cô muốn. . . Cùng tôi đính hôn?"
Hạ Sanh Ca nhẹ gật đầu, trong mắt lóe ra tia sắc băng lãnh.
Hạ Sanh Ca ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một chút, tiếp tục nói: "Một mảnh đất, đổi lấy anh tham gia lễ đính hôn, lại thêm tin tức hai chúng ta đính hôn, chỉ cần duy trì một năm là đủ rồi. Cửu Gia, cuộc giao dịch này đối với anh tới cùng cũng không hẳn là lỗ a?"