Hạ Sanh Ca có cảm giác linh hồn và thân thể không còn là của mình nữa, thân thể chìm nổi bất thường, khó chịu vô cùng
Khi thì như bị liệt hỏa thiêu đốt, khi thì lại giống bị sương lạnh băng phong.
Thống khổ khó chịu trong cơ thể cùng tìm tới một lúc, cơ thể giống như là bị đẩy về địa ngục kiếp trước.
Cô đau quá, thực sự rất đau
Vì cái gì mà hết lần này lần khác người bị tra tấn đều là cô? Rổ cũ cô đã làm sai điều gì.
Sau đó, cũng không biết cho đến khi nào, cô cảm giác được ai đó ôm vào trong ngực, không nói lời nào nhẹ nhàng dỗ dành, vỗ nhẹ lưng cô
Hạ Sanh Ca chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một căn phòng xa hoa
Bên tai thoáng truyền lại tiếng nước chảy. Đây rốt cuộc là đâu?
Cô đỡ đầu ngồi dậy, chỉ thấy sau tấm bình phong, truyền tới một giọng nói ôn hòa: "Hạ tiểu thư, cô đã tỉnh?"
Hạ Sanh Ca trừng mắt nhìn, nhìn thanh niên trước mắt, lộ ra một vẻ mặt mờ mịt.
Người đàn ông này ước chừng khoảng 27, 28 tuổi, da trắng non, khuôn mặt nhã nhặn, trên sống mũi còn đeo một cái kính mắt.
"Anh là. . . ?"
Người đàn ông đó mỉm cười nói: "Hạ tiểu thư, tôi tên Tần Việt, cô có thể gọi tôi là trợ lý Tần”
Tần. . . . . ?
Tên này dường như cô đã ở đâu nghe qua, bỗng trong đầu lóe lên một suy nghĩ, cô đột nhiên nhớ tới....
Vào ngày này kiếp trước, cô mặc dù không trốn thoát khỏi tay hai tên khốn Tiền Hạo và Triệu Văn Bác kia, chỉ bị đám người kia có những hành động bất nhã, buồn nôn không chịu được; nhưng có một điều kì lạ là bữa tiệc kia không biết vì nguyên nhân gì mà bị cảnh sát bắt đi, đám người trong bữa tiệc hôm đó đều bị thân bại danh liệt, duy chỉ có Tiền Hạo và Triệu Văn Bác với gia thế hùng hậu mới có thể được bảo lãnh ra. Hạ Sanh Ca cũng mãi về sau mới biết được nguyên nhân là do có người báo cảnh sát.
Mà người báo cảnh sát kai chính là Tần Việt.
Vậy cho nên đến kiếp này người cứu được cô cũng vẫn là Tần Việt?
Hạ Sanh Ca trên mặt xa cách đề phòng, ngập ngừng hỏi: “Cho nên Tần tiên sinh chính là cái người thần bí số 12 đó sao?”
Tần Việt khẽ giật mình, mờ mịt nói: "Cái gì số mười hai?"
Hạ Sanh Ca há to miệng muốn nói chuyện, đột nhiên xẹt qua trong trí nhớ những hình ảnh còn sót lại đêm qua
Ngã vào ghế sô pha, cô dám đem người kéo qua đến, trực tiếp cưỡng hôn, còn. . . Còn lột y phục của người ta.
Cũng khó trách Tần Việt không muốn thừa nhận hắn là cái kia số mười hai.
Hạ Sanh Ca mặt lập tức đỏ lên, thấp giọng nói: "Tần tiên sinh, hôm qua cám ơn anh đã cứu tôi. Đúng rồi, anh làm thế nào đem tôi từ nơi đó mang đi? Những người kia không có làm khó anh chứ?"
Tần Việt trên mặt càng phát ra mờ mịt, vô ý thức đáp: "Hạ tiểu thư xin yên tâm, những người kia phạm pháp làm loạn kỷ cương, đã bị cảnh sát mang đi, cô không cần lo lắng bọn hắn lại tới tìm gây phiền phức. Bất quá. . ."
Hắn lời còn chưa nói hết, chỉ thấy cô bé trước mắt nở ra nụ cười xán lạn.
Khuôn mặt ban đầu có chút tái nhợt, cũng bởi vì nụ cười này lại trở nên vô cùng kiều diễm, câu hồn đoạt phách.
Tần Việt thanh âm nhất thời có chút tạm ngừng.
Chỉ nghe Hạ Sanh Ca vô cùng chân thành nói: "Tần tiên sinh, thật cám ơn anh, cám ơn anh đã cứu tôi. Thật may mắn, số mười hai kia là anh."
"Không , chờ một chút, Hạ tiểu thư, cô có phải hay không hiểu lầm cái gì rồi?"
Tần Việt đột nhiên từ bên trong kinh diễm lấy lại tinh thần, nghĩ đến cái gì, mặt mũi trắng bệch mấy phần, vội vàng lắp bắp nói.
Chỉ là hắn lời còn chưa nói hết, tiếng nước phòng tắm liền ngừng.
Cửa thủy tinh mở ra, bên trong hơi nước ẩm ướt, một thân ảnh cao lớn chậm rãi đi tới.
Hạ Sanh Ca vô thức quay người nhìn lại, thời điểm nhìn rõ khuôn mặt gười đàn ông, chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên nhảy một cái.
Người đàn ông này tướng mạo thực sự quá xuất sắc.
Cố Thần Diệp dung mạo cũng coi là tuấn mỹ suất khí đi?
Nhưng cùng người đàn ông ở trước mắt so ánh, lại giống như cá mắt so với trân châu, gạch ngói vụn so với mỹ ngọc.
Nói ngắn gọn chính là hoàn toàn không so được.
Người đàn ông trước mặt ước chừng 25, 26 tuổi nhưng dung mạo của hắn lại có sự đan xen của thiếu niên ngạo nghễ, cũng có sự thành thục của một người đàn ông trưởng thành
Nhất là cặp mắt kia, tương tự hoa đào, đuôi mắt có chút thượng thiêu (mình cũng không biết nó có ý nghĩa gì), mang tới cảm giác bức bách người đối diện, khiến người ta da đầu tê dại
Hạ Sanh Ca kiếp trước cũng được chứng kiến đám người gϊếŧ người không chớp mắt, nhưng không ai có thể giống người đàn ông ở trước mắt, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, liền có thể mang cho cô gần như cảm giác ngạt thở áp bách.
Người này. . . Là ai?
Hạ Sanh Ca vẫn đang hoảng hốt thì Tần Việt bên cạnh đã thận trọng lên tiếng "Hạ tiểu thư, hôm qua cứu cô trở về người là Boss chúng ta, báo cảnh sát đem đám người trong bữa tiệc bắt lại cũng là Boss."
Hạ Sanh Ca vô ý quay đầu hỏi: “Boss? Ai?"
Vừa nói xong, cô liền liếc tới cái cổ trần trụi của người đàn ông kia. Trong đại não xẹt qua một vài hình ảnh, thân thể không ngừng rung động.
Cô nhớ lại, hôm qua chính cô là người cầm mảnh kiếng bể, đặt lên động mạch cổ của tên số 12 thần bí kia, uy hϊếp hắn mang mình rời đi.
Vị trí vết thương kia cùng với vết thương trên cổ của người đàn ông kia lại hoàn toàn ăn khớp
Chỉ là bên cạnh vết thương do mảnh thủy tinh cứa vào thì lại là những vết thương do bị cắn
Chờ chút!
Cắn bị thương?
Hạ Sanh Ca vốn là có chút phiếm hồng mặt lập tức đỏ lên.
Vốn là đã xấu hổ từ trước, giờ phút này toàn bộ hình ảnh đêm qua tràn vào đầu
Chẳng lẽ tối hôm qua cái người bị cô cưỡng hôn không phải Tần Việt, mà là người đàn ông đáng sợ đang đứng trước mặt này?
Hạ Sanh Ca hoảng hốt quay đầu, nhìn về phía Tần Việt, mang theo vài phần chờ mong nói: "Hôm qua người cứu tôi thật không phải là anh? Báo cảnh cũng không phải anh? Số mười hai cũng không phải anh?"
Tần Việt mặt mũi tràn đầy mờ mịt, đang muốn trả lời.
Thì một âm thanh cao lãnh vang lên: “Cô đối với trợ lý của tôi đặc biệt có hứng thú?”
Tần Việt toàn thân giật mình một cái, cơ hồ bắn liên thanh giống như mà nói: "Hạ tiểu thư, hôm qua thật là Boss cứu cô, cũng là ngài ấy báo cảnh, tôi chỉ là nghe ngài ấy phân phó, cho người đưa quần áo tới. Đúng, Hạ tiểu thư cô không biết Boss sao? Ngài. . . Ngài ấy gọi Lục Cửu Thành, năm nay hai mươi lăm tuổi, chưa lập gia đình, hiện tại. . ."
Tần Việt quả thực là moi ruột gan, đã dùng hết bản lĩnh văn học của mình, giới thiệu đối tượng hẹn hò cho ông chủ, đem boss của mình giới thiệu kỹ càng.
Nhưng mà Hạ Sanh Ca nghe đến ba chữ “Lục Cửu Thành”, đại não cũng ầm một tiếng, triệt để mất đi năng lực suy tính.