Thiên Hàn Vãng Khứ

Chương 11: Thả dây, câu cá!

Ngày trước, tin tức Đường Ngạo Thiên trúng kịch độc được ép xuống. Vì khi đó, tính mạng y quả thật như chỉ mành treo chuông, không biết khi nào sẽ đứt. Tình thế lúc ấy, chỉ cần tin y trúng độc không thể trị vừa truyền ra, nhân tâm ắt loạn. Dù y có cao cường đến mấy cũng không thể nắm chắc cục diện trong tay.

Gần như mọi trù tính của Đường Ngạo Thiên, trong một lần thất thủ ngã từ trên cây xuống dường như thay đổi toàn bộ. Độc trong người y có thể giải, bây giờ y hoàn toàn có đủ thời gian chờ cá cắn câu. Bách độc tầm ti, thế gian chỉ hai người giải được. Một người đã chết, một người muốn gϊếŧ chết y.

Người kia chắc hẳn rất tự tin vào độc Đường Ngạo Thiên đã trúng. Sau khi y bị trúng độc, người kia liền lẳng lặng chờ, ngay đến cả sát thủ cũng chỉ là phái đến thăm dò. Tận bây giờ còn chưa nháo ra động tĩnh nào lớn để y bắt được thóp. Mà nay, lại suất hiện thêm người thứ ba có thể giải độc cho y, hẳn người kia cũng không cách nào ngồi yên được.

Đường Ngạo Thiên biết nếu chỉ tung tin đồn thì cá chưa chắc đã mắc câu, dù gì thì Độc Tằm Châm không phải là thứ ai cũng có thể giải. Muốn người khác tin phải có một phần sự thật, đơn thuốc kia như một miếng mồi ngon giúp y câu cá. Mà nói không chừng y còn câu được một mẻ cá lớn.

Đường Ngạo Thiên cho Trạch Dương đứng ra không phải là nghi ngờ hắn mà do tính tình của hắn lỗ mãng, không suy nghĩ sâu xa, địa vị trong phái lại không tầm thường, hơn nữa còn xuất hiện đúng lúc y cần dùng. Muốn lan truyền chuyện này đến thật trăm phần thì Trạch Dương là một sự lựa chọn tốt.

Phía bên này, Trạch Dương cũng không phụ lòng mong đợi của Đương Ngạo Thiên. Hắn cầm đơn thuốc náo loạn gần như toàn bộ các tiệm dược của kinh thành. Tuy không nói ra đây là muốn tìm cho ai, nhưng những tin đồn gần đây cộng với hành động đợt này của hắn. Người hữu tâm chắc chắn sẽ để ý.

“ Không có? Tại sao lại không có?” Trạch Dương nổi giận đùng đùng, tay nện lên quầy thuốc chất vấn. Đây đã là hiệu thuốc thứ 15 y đến rồi, kiên nhẫn của y cũng sắp bị mài mòn hết.

Người trong dược đường sợ hãi đẩy chưởng quầy ra chịu trận. Chưởng quầy tuổi tác cũng không còn trẻ, tay chân run run không biết do tuổi cao hay sợ hãi cười lấy lòng Trạch Dương, trong lầm lại âm thầm chửi rủa mấy tên chết bầm dám mang ông ra đỡ đạn.

“Vị đại hiệp này, không phải là bổn tiệm không muốn bán cho ngài. Mà thật sự, những thứ trong đơn thuốc này không phải tùy tiện tìm là thấy. Có những vị còn là cống phẩm e là chỉ trong hoàng cung mới có. Đừng nói hiệu thuốc nhỏ nhoi này của ta, cho dù ngài có đi hết tất cả các hiệu thuốc trong kinh thành cũng chưa chắc tìm được.” Chưởng quầy càng nói càng nhỏ, nhìn mặt vị hung thần kia ngày càng trầm xuống.

Lão nói không sai, quả thật hắn tìm cả một ngày trời vẫn không gom đủ đơn thuốc. Trạch Dương cũng không hiểu gì về thảo dược, cùng lắm hắn chỉ biết một vài cây cầm máu khi bị thương. Nhưng không tìm đủ thì môn chủ của hắn làm sao bây giờ? Mày Trạch Dương nhíu càng chặt.

Chưởng quầy đổ mồ hôi lạnh nhìn Trạch dương rồi nhìn đơn thuốc quái dị trong tay, lo sợ một phút nữa thôi người trước mặt sẽ đại khai sát giới. Dù gì nhìn hắn cũng rất giống người ma giáo a, chưởng quầy thầm nghĩ.

“ Đại hiệp, bây giờ ngài ở đây nổi nóng cũng không có kết quả. Hay là... hay là ngài ra bảng thông cáo treo thưởng, nói không chừng sẽ kiếm được đủ tất cả dược liệu ở đây.” Lão cố kìm lại sự run rẩy, khép nép mở lời.

Nghe xong Trạch Dương đập tay một tiếng vang dội, đứng lên. Trong lúc, chưởng quầy nghĩ hậu sự của mình thì trong lòng được ném vào một nén bạc. Trạch Dương đứng dậy dời đi.

Sao ta lại không nghĩ tới nhỉ? Thiên Long Môn nhiều người như vậy, huy động tất cả môn nhân cùng treo thưởng không phải dễ tìm hơn sao? Cùng lắm không thấy thì ta lại dẫn người vào cung chộm. Trạch Dương thầm nghĩ rồi thông báo môn nhân đi làm việc.

Khi Đường Ngạo Thiên cầm được thông cáo cũng nhướng mày. Hắn thế mà rất biết cách gây ra sự chú ý. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Đường Ngạo Thiên. Ở nơi khác, có một người cũng cầm tờ thông cáo treo thưởng cùng dược phương lại không bình tĩnh được như y.

Gần đây, chất độc trong người Đường Ngạo Thiên chuyển biến rất tốt, các cơn phát độc gần như không xuất hiện. Nhẩm tính thời gian thời hạn năm mươi ngày mà Mộ Hàn đưa ra cũng chỉ còn ba ngày. Nghĩ tới hắn, Đường Ngạo Thiên bất giác nhếch một nụ cười nhẹ mà chính y cũng không hay biết.

Trước tiệm bánh nổi tiếng nhất kinh thành, một vị hiệp khách một thân y phục đen tuyền, kiểu dáng đơn giản chất vải lại thưởng thừa, đầu đội đấu lạp che kín gương mặt nhưng làm như thế nào cũng không dấu được khí chất khiến người chú ý.

“ Khách quan ngài muốn mua gì?” Chủ tiệm là một đôi vợ chồng đôn hậu, cười cười nhìn vị khách lạ hỏi.

“ Mỗi thứ một phần, gói lại cho ta.” Giọng nói lạnh lùng, nghiêm túc vang lên sau chiếc đấu lạp.

Ông chủ nghe xong đờ người một lúc rồi lại cười cười, vừa nói vừa giúp lão bà gói bánh.

“ Đây là muốn mua về dỗ ngọt nương tử giận dỗi sao?”

“ Không phải.” Giọng nói rất nhanh đáp lại.

“ Có muốn mua thêm một chút mứt trái cây không? Mứt của chúng ta cũng rất nổi tiếng a.” Bà chủ nghe vậy cũng tươi cười chào hàng.

“ Cứ gọi lại hết.” Y cũng không suy nghĩ gì đáp lại.

Hai vợ chồng lão bản đưa đồ đã gói lại kỹ càng cho y nhận về một thỏi bạc. Trong lúc đang còn lay hoay đi tìm tiền trả lại thì bóng đen kia đã không thấy đâu. Bà chủ quay sang nhìn ông chủ giọng đầy tiếc hận.

“ Ông xem tướng công nhà người ta kìa!”

“....” Ông chủ nằm không cũng trúng đạn.

Cầm một chồng gói giấy, hắc y nam tử tìm đến một góc khuất của tử cấm thành, thành thạo dùng kinh công đột nhập hoàng cung. Một đường thông thuận bước vào Tử Hàn Viện, đấu lạp trên đầu không biết đã vứt đi từ bao giờ. Đường Ngạo Thiên quen đường thuộc xá đi đến sau hậu viện.

Tử Hàn Viện hôm nay vắng lặng hơn ngày thường. Đường Ngạo Thiên chỉ thấy Thanh Mai lay hoay một mình trong bếp, hình như đang chuẩn bị bữa tối. Y vào viện cũng rất nhẹ nhàng, nàng vẫn chưa phát hiện. Tử viện này cũng không lớn, đưa mắt nhìn xung quanh một chút là hết. Từ nảy đến giờ y vẫn chưa thấy ai khác ngoài Thanh Mai. Đến khi Thanh Mai vì hết củi mà ra khỏi phòng bếp, thì cảnh đầu tiên nàng thấy là một nam nhân tuấn đãng, cao ngạo ngồi bên bàn đá tự rót cho mình một chén trà lạnh.

“ Đường công tử.” Thanh Mai điềm dạm chào hỏi. Đường Ngạo Thiên nhẹ gật đầu xem như đáp lễ.

“ Hôm nay Đường công tử đến sớm, công tử nhà ta vẫn đang còn ở Ý Quân Cung cũng không biết bao giờ mới chịu về.” Thanh Mai dừng lại công việc, đi đến định đổi cho Đường Ngạo Thiên một ấm trà mới.

“ Hắn rất hay đi qua đó?” Đường Ngạo Thiên thuận miệng hỏi.

“ Đúng vậy, gần đây công tử rất thích đi qua Ý Quân Cung. Mà nói ra vị bên Ý Quân Cung kia quả thật rất đẹp lại còn thiện lương như vậy. Muốn người ta không yêu thích cũng khó.” Thanh Mai cũng không dấu diếm nói. Cũng tại công tử nhà nàng không biết tự nhiên lại bầy cái trò gì lại bảo nàng diễn kịch như vậy. Người đẹp như vị kia a, nàng cũng muốn đi gặp thường xuyên.

Khi Thanh Mai đổi cho Đường Ngạo Thiên một bình trà nóng, thì ngoài cửa viện cũng truyền đến tiếng bước chân.

“ Công tử về sớm vậy.” Rót cho Đường Ngạo Thiên một chén trà. Thanh Mai ngẩn đầu nhìn người đang đi về phía này.

“ Đang còn muốn cọ một bữa cơm, thế mà trời lại không chiều ý người, làm hại ta đi lâu như vậy.” Mộ Hàn ngồi xuống, thò tay cầm luôn chén trà vừa mới rót uống một ngụm.

“ Chủ tử.” Lúc Sát đi theo phía sau lên tiếng chào hỏi Đường Ngạo Thiên. Mà y không để ý tới hắn, mắt nhìn theo chén trà được nâng lên.

“ Ta nói cho ngươi nghe, ta mới nếm thử một miến bánh nghe nói là cống phẩm của nước gì gì đó. Ta còn chưa kịp cắn miếng thứ hai đã nghe tin tên hoàng đế kia muốn đến đó dùng bữa liền phải đi. Miếng bánh kia thật sự rất ngon a!” Mộ Hàn làm ra vẻ mất hết cả cuộc sống, nằm trườn dài trên bàn.

“ A cái gì đây?”

“ Là của Đường công tử.” Thanh mai trả lời.

Mộ Hàn lập tức vồ lấy gói giấy, hắn ngửi thấy mùi đồ ăn ngon rồi nha! Chỉ là chưa kịp mở ra đã bị Đường Ngạo Thiên cướp về.

“Không phải cho ngươi.” Tự nhiên y không muốn cho hắn ăn nữa. Đồ ăn Ý Quân Cung ngon lắm sao? Có giỏi đừng ăn đồ y mang tới.

“ Cho nàng!” Đường Ngạo Thiên cầm lấy gói bánh đưa qua cho Thanh Mai.

“ Quỷ hẹp hòi.” Bị cướp miếng ăn đã vào tay, Mộ Hàn trừng mắt mắng Đường Ngạo Thiên. Sau đó lập tưc bỉu môi dán qua bên Thanh Mai.

“ Thanh Mai tốt, chỉ có ngươi là thương ta nhất sẽ không như đồ keo kiệt kia đúng không?” Mộ Hàn vừa nói vừa liếc nhìn sắc mặt Đường Ngạo Thiên trầm xuống.

Đã quá quen với cảnh này, Thanh Mai lên tiếng.

“ Để ta mang xuống bếp làm thêm một vài món nữa. Đường công tử đến đây sớm vậy chắc còn chưa dùng bữa tối vậy cùng dùng luôn đi.”

Đường Ngạo Thiên nhìn nàng nhẹ gật đầu. Thanh Mai ôm theo gói giấy đi vào phòng bếp, khi đi qua người Lục Sát còn nháy mắt ra hiệu.

“ Tiểu Lục Tử giúp ta lấy bó củi trong phòng bếp hết củi rồi.”

Lục Sát nhìn Thanh Mai rồi lại nhìn chủ tử, mang theo bó củi đi vào bếp giúp Thanh Mai làm việc.

Thù cướp đồ ăn không đội trời chung. Mặc dù không phải hắn mua nhưng đã vào tay hắn là của hắn, dám cướp đồ ăn trên tay hắn là không thể tha thứ. Ánh mặt thù hằn nhìn chằm chằm Đường Ngạo Thiên.

Đường Ngạo Thiên không chịu thua kém nhìn lại hắn. Muốn ăn đồ của y còn tỏ thái độ với y? Đã thế còn dám mắng y là đồ keo kiệt, quỷ hẹp hòi? Lý nào là vậy? Đường Ngạo Thiên y từ khi sinh ra đã không có ai dám đối xử với y như thế rồi. Hắn thì dựa vào đâu???

Lục Sát nhìn cảnh bên ngoài qua khung cửa, nhớ lại bữa ăn lần trước lưng đột nhiên đổ một trận mồ hôi lạnh.