Thiên Hàn Vãng Khứ

Chương 10: Thế thân!

Trước mặt Đường Ngạo Thiên bây giờ là một thanh niên, thân vận thanh sam, tóc đen buộc cao, trên vai có đeo một hòm thuốc. Đường Ngạo Thiên quét mắt đánh giá nam tử. Sau khi nhìn tổng thể, y lên tiếng.

“ Tháo buộc tóc xuống.”

Người nọ lập tức nghe lời tháo mái tóc đuôi ngựa xõa xuống. Từ thiếu niên anh khí, gọn gàng giờ lại có phần tùy hứng. Đường Ngạo Thiên nhìn lại thanh niên một lần nữa thật khẽ nhíu mày. Y vẫn có cảm giác không đúng lắm. Thanh niên trước mặt kia nếu nhìn qua sẽ phát hiện khuôn mặt, vóc người giống Mộ Hàn đến sáu bảy phần, nếu cẩn thận dịch dung người không thân cận hắn có thể không phân biệt ra được. Nhưng không biết tại sao Đường Ngạo Thiên vẫn không ưng ý người này.

“ Hiệu?”

Dưới trướng của Đường Ngạo Thiên có Thất Thiên Ám gồm: Vệ, Ảnh, Kỹ, Vũ, Y, Sát, Hình. Bảy người mỗi người một chuyên môn khác nhau vốn là ám vệ của Đường Ngạo Thiên, là lực lượng tồn tại mà ít ai biết đến. Bảy người trong vạn người được chọn, đều lấy thứ tự làm họ, nhiệm vụ làm tên.

Nhất Vệ hành xử ổn trọng, suy nghĩ thấu đáo là thủ lĩnh của Thất Thiên Ám, chủ yếu phụ trách bảo vệ Đường Ngạo Thiên và quản lý Thất Thiên Ám.

Nhị Ảnh kinh công hơn người, giỏi ẩn mình lẩn trốn phụ trách thu thập, truyền báo tin tức.

Tam Kỹ, tuy võ công thấp nhất trong bảy người nhưng được Đường Ngạo Thiên nhìn trúng một tay kỹ thuật rèn đúc. Nên phụ trách chế tạo nghiêng cứu binh khí.

Tam Vũ hiện đang nắm giữ danh hiệu “ Giang hồ đệ nhất mỹ nhân.” Đừng nhìn cô nương vô hại mà lầm. Các kỹ viện trong tay nàng không biết có bao nhiêu nữ sát thủ được đào tạo.

Ngũ Y am hiểu y dược, độc dược chức danh như đại phụ nhưng lúc cần vẫn là sát thủ. Thiếu nữ như hoa, nhưng lại là hoa độc.

Lục Sát (nay có tên mới là Tiểu Lục Tử) tính cách lạnh lùng, gϊếŧ người mặt không đổi sắc. Chính là quân tiên phong trong các cuộc sát phạt hay ám sát. ( Giờ thì trồng cây nuôi gà! J )

Thất Hình chưởng quản Hình Đường nơi xử phạt và tra khảo tội đồ, tù nhân. Thủ đoạn thì khỏi phải nói, tính tình vị Thất Hình này lại có chút vặn vẹo. Người dù muốn chết cũng không muốn vào tay hắn.

Tóm lại Thất Thiên Ám này chẳng ai là người bình thường cả.

Những người dưới trướng họ lại được phân hiệu, lấy tên thủ lĩnh làm họ, thứ tự làm tên. Chỉ cần nói hiệu là biết được thân phận người đến, rõ ràng ngắn gọn, không nhầm lẫn.

Thấy Đường Ngạo Thiên hỏi, thanh niên liền cúi đầu cung kính nói. Có trời mới biết từ lúc gặp chủ tử đến giờ hắn đã toát bao nhiêu mồ hôi lạnh.

“ Thưa chủ tử ta là Y Thập Lục!” Y Thập Lục là người của Y Đường dưới trướng của Ngũ Y, đứng hàng thứ mười sáu. Người của Y Đường thường có hiểu biết về dược liệu, am hiểu sử dụng độc.

Sau khi nghe trả lời, mày của Đường Ngạo thiên khẽ nhăn một chút rồi lại dãn ra. Đây cũng không phải người đầu tiên được phái tới làm nhiệm vụ. Ban đầu, y chỉ định tìm đại một người là mồi nhử gọi rắn ra khỏi hang. Không biết, trời xui đất khiến thế nào mà y nhìn người nọ một chút cũng không vừa lòng. Đến lượt Y thập Lục đây đã là người thứ chín, cũng xem là người vừa ý y nhất. Nhìn khuôn mặt và dáng vóc thì cũng tạm được, nhưng khí chất lại khác với vị kia một trời một vực. Mà nói đi cũng phải nói lại, làm gì có người thứ hai dám làm càn trước mặt y như thế. Nếu có cũng không còn lành lặng mà sống đến bây giờ. Không hiểu sao tâm trạng lại nhẹ nhàng đi không ít, thôi tạm chấp nhận người này vậy.

“ Đi đến chỗ Nhất Vệ nhận nhiệm vụ đi. Việc này không được để lộ ra ngoài, hậu quả ngươi tự hiểu.”

“ Vâng, thưa chủ tử!” Nói rồi hắn vội vàng lui xuống, đến chỗ Vệ đại nhân lãnh mệnh. Trong lòng còn cảm thấy may mắn, cuối cùng cũng kết thúc. Nếu đứng đây thêm một lúc nữa không biết hắn còn đứng nổi không. Chủ tử thật đáng sợ a.

Chờ Y Thập Lục đi mất từ trong góc tối một hắc y nhân xuất hiện cung kính đưa một mảnh giấy cho Đường Ngạo Thiên rồi lại nhanh chóng lùi vào trong bóng tối. Đường Ngạo Thiên cầm lấy mảnh giấy trong lòng còn thầm nghĩ ngươi kia lại bày trò quái quỷ gì?

Kinh thành sáng sớm phồn hoa, người người tấp nập, không ai hay biết có một bóng người từ thượng phòng tầng bốn của kỹ viện lớn nhất nhì kinh thành rời đi.

Quay lại phân đường của Thiên Long Môn, Trạch Dương hai mắt mở lớn như chuông đồng, tay ôm đại đao, thân hình to lớn, sừng sững như tượng thần giữ cửa.

Đã qua một đêm mà vị này vẫn còn đứng nguyên chỗ ấy, ngay cả bữa sáng cũng không dùng. Trên dưới phân đường thầm cảm thán sự trung tâm của vị phó môn chủ này. Một vài tin đồn vô tình được kiểm chứng. Nói xem, môn chủ bị bệnh nặng đến mức nào? Mà đường đường là phó môn chủ của Thiên Long Môn phải mất ăn, mất ngủ, lo lắng canh giữ ngày đêm trước cửa phòng môn chủ? Tin đồn ngày một đi xa. Thế là mọi người từ trên xuống dưới thống nhất với nhau phải canh gác xung quanh viện tử này thật cẩn thận. Không thể làm phiền Trạch phó môn chủ đang lo lắng và môn chủ cần được nghỉ ngơi.

Lúc này đây, trước cửa phòng không người lui tới, môn chủ -bệnh đến không thể dậy nổi, đang đứng trước mặt Trạch phó môn chủ đang lo lắng đến mất ăn mất ngủ.

Đường Ngạo Thiên nhướng mày nhìn phó môn chủ Trạch Dương còn cao hơn y nữa cái đầu. Tầm mắt Trạch Dương nhìn thẳng, vẫn đứng yên bất động. Đường Ngạo Thiên nhẹ dời bước ra sau Trạch Dương, không khách khí tặng cho hắn một cú đá. Thân hình như pho tượng lập tức đổ xụp, mặt vị thần giữ cửa kia liền tiếp xúc thân mật với đất.

Thân hình to lớn lập tức vùng dậy, vung đao chém về phía sau miệng la lớn.

“ Thích...” khách!!! Chỉ là chưa kịp la xong câu thì đã bị một chuôi kiếm điểm huyệt, toàn thân Trạch Dương cứng đơ, miệng mở lớn, ánh mắt hung ác nhìn về phía đối thủ. Khi nhìn rõ người đến là ai, gấu lớn bỗng chốc biến thành gấu con. Ánh mắt nhìn về phía môn chủ cầu xin tha thứ. Mộ bộ đáng thương hề hề, con ngươi chạy lên chạy xuống, xin y giải huyệt cho mình. Đường Ngạo Thiên nhếch khóe miệng với Trạch Dương rồi vô tình xoay người bước vào phòng.

Trong ánh mắt bi ai của Trạch Dương, một thỏi bạc vụng bay ra giải huyệt đạo cho hắn. Vui mừng vì được hoạt động tự do, Trạch Dương thầm nghĩ môn chủ mới mấy tháng không gặp sao tính tình lại lạ lạ. Nhưng lạ ở đâu hắn hiện giờ chưa nghĩ ra. Trạch Dương gãi gãi đầu bước vào phòng, mở miệng chào buổi sáng.

“ Môn chủ, sớm a!” Bị bắt tại trận rồi hắn còn có thể nói gì được nữa?

“ Đi lấy bữa trưa đi.” Nhìn mặt trơi bây giờ đã đến trưa, Đường Ngạo Thiên cũng không vạch trần vẻ ấp úng của hắn.

Nhận được lệnh như nhận được khoan hồng, Trạch Dương mau chống chạy tới trù phòng lấy đồ ăn sáng cho môn chủ nhà y mà không hề chú ý đến vô số ánh mắt kỳ quái đang nhìn hắn. Hắn không biết bên ngoài bây giờ đang bát nháo chuyện ly kỳ đến thế nào.

Từ trong nội phòng bước ra, Đường Ngạo Thiên thoải mái dùng bữa cơm đích thân phó môn chủ Thiên Long Môn chuẩn bị. Chén ngọc, đũa bạc cầm trong tay, y chậm rãi ăn từng đũa. Không hiểu sao cả bàn toàn sơn hào hải vị trong miệng y lại trở nên nhạt nhẽo, y nhớ đến bữa cơm kia. Đường Ngạo Thiên khẽ chau mày.

Một tiếng “ Ọt~~~!” dài phá lệ nghe lớn trong không khí yên tĩnh. Trạch phó môn chủ oai phong lẫm lẫm như tàn hình kế bên cuối cùng cũng được chú ý. Trạch Dương cười cười nhìn y. Cái này không trách hắn được a!

Hôm qua, khi nghe tin môn chủ bị ám sát ngay cả cơm chiều còn chưa kịp dùng thì đã chạy vội đến tiểu viện này canh trừng rồi. Tới sáng nay thì... à việc này không cần nhắc lại. Tóm lại từ qua đến giớ dạ dày hắn chưa được bỏ cái gì vào, nhìn một bàn mỹ thực như vậy làm sao hắn khống chế được?

Chưa kịp mở miệng thì tiếng gõ cửa đã giúp hắn phá tan bầu không khí đáng xấu hổ này.

“ Môn chủ.” Môn nhân gõ cửa nhẹ giọng gọi.

Trách Dương nhanh chóng ra mở cửa, ánh mắt nhìn môn nhân kia thầm khen ngợi “ Làm tốt lắm!” nhưng mở miệng lại hỏi:

“ Có chuyện gì?”

Hắn đã nghe kể chuyện về phó môn chủ vì môn chủ canh gách không ăn không ngủ. Chắc hẳn môn chủ phải bệnh nặng lắm, phó môn chủ phải đích thân chăm sóc ngài, nên phó môn chủ mở cửa cũng không phải chuyện gì lạ. Thậm trí não bộ của hắn còn tự động bổ ra cốt truyện, phó môn chủ trung tâm, tận tụy chăm sóc môn chủ bệnh nặng không rời giường được nữa kìa. Ánh mắt nhìn Trạch Dương càng thêm sùng bái. Hắn quyết tâm rồi! Hắn phải noi gương theo phó môn chủ, trung thành với môn chủ.

“ Phó môn chủ, bên ngoài có đại phụ xin được vào chuẩn trị.”

“ Đại phu?” Đại phu thì đến đây làm gì? Có ai cần khám bệnh sao?

Chưa chờ Trạch Dương suy nghĩ thông suốt bên trong phòng đã phát ra tiếng nói khàn đυ.c yếu ớt.

“ Cho vào đi.”

“ Môn chủ?” giọng nói hoang mang của Trạch Dương vô thức vang lên. Vào tai môn nhân lại là vô vạn phần lo lắng. Hắn cũng không ở lại nữa mau chóng chạy ra ngoài cửa rước người vào, cho người vào nhanh hắn còn phải đi kể chuyện này cho đồng môn biết chứ!

Xoay người về lại phòng, Trạch Dương nhìn môn chủ vẫn thản nhiên dùng bữa của mình, hắn nghĩ chắc chắn hồi nảy mình nghe nhầm.

Người được đưa tới, thanh y phiêu dật, mái tóc xõa dài một nữa được cố định, một nữa buông xã, vai đeo thùng thuốc. Nhìn qua có vài phần phong phạm y sư.

Y Thập Lục sau khi rời khỏi thanh lâu liền đến Vệ Đường của Nhất vệ nhận nhiệm vụ. Sau khi nghe nhiệm vụ liền biết nhiệm vụ này quan trọng. Y Thập Lục cũng không dám hỏi nhiều liền để Ngũ Y dịch dung cho mình giống đến tám chín phần người trong tranh. Rồi lập tức tiến hành theo kế hoạch chủ tử đưa ra.

Y Thập Lục giả thành một vị đại phu ngưỡng mộ môn chủ Thiên Long Môn đã lâu, nay nghe nói môn chủ bị bệnh nên xin được đến xem bệnh. Bước vào phòng Y Thập Lục thấy chủ tử ngồi trên ghế không khỏi đổ một trận mồ hôi lạnh. Nhìn vẻ ung dung của vị này xem, nói y bị trúng độc có ai tin hắn không??? Thêm một vị vai hùng lưng gấu đứng nhìn hắn chằm chằm kia, hắn từ bỏ nhiệm vụ lần này còn kip không???

“ Vị này chắc hẳn là Đường môn chủ?” Đã leo lên lưng hổ hắn đành cắn răng diễn tiếp.

“ Đúng vậy!”

Đường Ngạo Thiên bình bình đạm đạm trả lời làm Y Thập Lục khóc không ra nước mắt. “Chủ tử à ngài có thể khoan hồng độ lượng cho tiểu nhân một con đường sống không.” Nội tâm Y Thập Lục thét gào, trước mắt lại gắng gượng trấn định.

“ Nhìn ngài có vẻ đã trúng độc từ rất lâu đi, ta có thể bắt mạch để chuẩn trị cho ngài được không.” Hôm nay thời tiết hơi nóng thì phải, lưng hắn càng ngày càng đổ nhiều mồ hôi.

“ Được.” Đường Ngạo Thiên trả lời.

Nghe Y Thập Lục nói, Trạch Dương lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ. Việc môn chủ trúng độc y cũng biết, nhưng không phải đã hết rồi sao? Bây giờ lại là thế nào.

Bắt lấy cổ tay Đường Ngạo Thiên, sắc mặt Y Thập Lục cũng không khá hơn là bao nhiêu. Vì hắn phát hiện trong người chủ tử thế nhưng thật có độc, mà độc này đừng nói đến hắn ngay cả thủ lĩnh của hắn Ngũ Y e rằng cũng phải bó tay. Hai ánh mắt kinh hoàng bắn thẳng Đường Ngạo Thiên.

Y nhẹ xoay đầu cho Y Thập Lục một ánh nhìn cảnh cáo. Y Thập Lục vội rút tay đang nằm trên miến sắt nóng lại, nhớ lại nhiệm vụ chủ tử giao phó.

“ Độc này thấm vào người đã lâu, may mà nội công ngài có thể chống đỡ đến giờ. Nhưng đây cũng đã là cực hạn của ngài, nếu bây giờ ngài sử dụng công lực, chất độc sẽ mất khống chế mà ăn mòn lục phủ ngũ tạng. Tính mạng ngài xem như không còn.”

“ Vậy bây giờ phải làm sao?” Trạch Dương lập tức kích động lên tiếng.

Lấy từ trong hòm thuốc ra một tờ thuốc đã chuẩn bị sẵn đưa cho Trạch Dương, Thập Lục đáp.

“ Cũng may chỗ ta đây có một đơn thuốc có thể áp chế độc tính, ngài hãy sai người tìm đầy đủ dược liệu trong đây.”

“ Được được! Ta lập tức đi tìm.” Trạch Dương vội vàng cầm đơn thuốc chạy ra ngoài.

Y Thập Lục thầm lau mồ hôi trên trán, cuối cùng vụ này cũng trót lọt.