"Môn chủ! Nghe nói hôm qua, ngài bị ám sát? Bọn người nào dám to gan vậy?"
Vốn sáng nay định về tổng đàn Thiên Long môn, lại nghe người của phân đường chạy đến báo chuyện môn chủ hôm qua bị ám sát. Trạch Dương vội chạy đến đây, nhìn người đang ngồi ở chính đường, chân chưa kịp bước qua ngạch cửa đã tức giận lên tiếng hỏi. Cái tính hấp tấp này của hắn vẫn không thay đổi được.
"Môn chủ, đã bắt được kẻ chủ mưu chưa?" Ta đây muốn đi băm thây hắn.
"Ngươi vội cái gì?" Đường Ngạo Thiên đứng lên nhẹ phủi vạt áo.
"Hắn còn chưa chịu khai sao? Để ta đi bức cung, dựa vào thủ đoạn của lão Trạch ta không sợ hắn không khai." Trạch Dương xắn tay áo mộ bộ muốn chạy đến nhà lao.
"Không cần." Đường Ngạo Thiên lên tiếng tiếng dừng lại động tác của Trạch Dương, theo bản năng hỏi lại. "Sao?"
"Hắn chết rồi." Đường Ngạo Thiên mặt không biểu cảm trả lời đổi lấy khuôn mặt kích động của Trạch Dương.
"Chết? Vậy.. phải làm sao đây?" Trạch Dương một bộ nôn nóng muốn chết, dù biết mấy tên thích khách cỏn con này không so được với môn chủ thần công cái thế, nhưng giờ không như xưa. Địch tối ta sáng, khó lòng bị. Một ngày chưa bắt được kẻ đứng sau tấm màng này ngày đó hắn không thể yên tâm được.
"Đúng lúc có việc cần người làm!" Đường Ngạo Thiên nhìn hắn với ánh mắt đầy thâm ý.
"Môn chủ cứ việc phân phó, lên núi đao hay xuống biển lửa ta nhất định sẽ hoàn thành."
Thế là người trong phân đường Thiên Long môn được nhìn thấy cảnh. Trạch phó môn chủ, trung khí mười phần, tay cầm bảo đao đứng gác trước cửa phòng môn chủ. Đa số người trong môn phái không biết rõ nội tình ngày hôm qua, chỉ nghe phong phanh được vài điều. Một số lời bàn tán bắt đầu được lan truyền.
"Các ngươi nghe nói gì chưa?" Trong phòng ăn của môn hạ Thiên Long môn, một người vừa mới ngồi vào bàn ăn đã mở miệng.
"Có chuyện gì?" Lập tức có người lao xao hỏi đến.
"Hôm qua môn chủ bị tập kích, hiện giờ đang ở phân đường của chúng ta đấy."
"Chuyện này ta cũng biết. Tối hôm qua đến lượt ta trực đêm liền thấy môn chủ vác một hắc y nhân mang về, trên người còn dính đầy máu kẻ thù. Trong rất là uy vũ đó."
"Đúng vậy, đúng vậy! Ta còn nghe nói môn chủ một mình đại chiến với hơn hai mươi cao thủ tập kích ngài ấy. Vậy mà trong vòng ba chiêu, không còn người nào còn sống. Ngươi được cử đi thu dọn nói, hiện trường chân tay tɧác ɭoạи, máu chảy thấm ướt hết sàn phòng còn nhiễu xuống cả lầu dưới nữa cơ."
Mọi người đang muốn hít một ngụm khí lạnh thì tên đệ tử vừa mới khơi chuyện lên tiếng phản bác.
"Ngươi thì biết cái gì? Ta nghe từ phía trên tổng đàn nói. Tháng trước, môn chủ mới bị ám hại, trúng phải độc không thuốc nào giải được. May trên người môn chủ không thiếu bảo vật giữ mệnh nên mới nhặt về một mạng. Đêm trước bị tập kịch, môn chủ bị độc áp chế võ công vật vả lắm mới kìm chân được chúng. Ngươi thấy máu trên người môn chủ xem chừng không ít là của môn chủ đâu."
"Sao ngươi biết được chứ? Nếu những người đó không phải môn chủ gϊếŧ vậy ai gϊếŧ?" Có người đưa ra nghi vấn.
"Ta có một biểu ca là môn hạ phía trên tổng đàn. Người ở khách điếm đấy theo ta thấy là do Trạch phó môn chủ gϊếŧ. Nghe nói hôm qua, phó môn chủ đến tìm môn chủ thì thấy hắc y nhân vây kín môn chủ. Nên mở đường máu cho môn chủ đi trước. Sau đó, phó môn chủ một mình gϊếŧ hết dám người đó, rồi truy đuổi theo những kẻ bỏ trốn. Sáng nay quay về, Trạch phó môn chủ liền hấp tấp đến xem thương thế của môn chủ đó."
Trạch Dương này tính tình tuy hấp tấp nhưng võ lực lại kinh người. Trong Thiên Long môn, hắn được xếp là cao thủ đứng hàng thứ hai, chỉ sau Đường Ngạo Thiên. Hắn làm vị trí phó môn chủ này có thể nói là dựa vào giá trị vũ lực, không phục hắn đánh cho đến khi phục. Bởi vậy nói Trạch Dương gϊếŧ đám người đó cũng không mấy ai nghi ngờ.
"Đúng rồi. Trưa nay ta đi đưa cơm còn thấy phó môn chủ đứng gác ngoài cổng. Nói xem, môn chủ không bị thương thì phó môn chủ cần gì phải làm vậy?"
Lập tức có người phụ họa theo, tin đồn cứ thế được lan ra.
Nhận đồ được ám vệ đưa đến, Đường Ngạo Thiên vừa mở ra kiểm tra vừa nghe ám vệ kia báo cáo. Người được cử đi theo sát Mộ gia vừa gửi tin về, hai ngày trước có một đám người cũng đến theo dõi Mộ gia. Kỳ lạ là đám ngươi đó hình như theo hai phe khác nhau. Hiện còn đang giằng co với nhau, vẫn chưa làm ra động tĩnh gì. Một nhóm chỉ là theo dõi hành động người Mộ gia, một nhóm thì hình như đang điều tra chuyện gì đó. Ám vệ kể rõ tình hình cho Đường Ngạo Thiên nghe, rồi cúi đầu cung kính xin chỉ thị.
"Người của chúng ta vẫn chưa bị phát hiện, chủ tử nên xử lý đám người này thế nào?"
"Khoan bứt dây động rừng, cử thêm người bảo vệ người của Mộ gia. Âm thầm theo dõi hành động của bọn người đó."
"Vâng chủ tử. Trong cung báo về. Hôm qua, Mộ công tử đã đi gặp Bạch Ý Hiên."
"Không xảy ra việc gì chứ?"
"Thưa không. Mộ công tử chỉ gặp mặt liền rời đi."
"Xem ra hắn thật không đơn giản." Mộ Hàn này ngày càng làm y cảm thấy hứng thú rồi đấy.
Thu dọn lại những thứ cần đem đi vào bao, Đường Ngạo Thiên mở cửa sổ. Chuẩn bị tiếp tục sự nghiệp trèo tường hoàng cung của mình.
Lúc y đến vừa vặn đến giờ cơm chiều ở Tử Hàn Viện. Nhìn bộ dáng mắt sáng chờ cơm của hắn. Không hiểu sao lại có chút buồn cười.
Gần tháng nay tiếp xúc với hắn, Đường Ngạo Thiên cũng ngẫu nhiên phát hiện ra vài chuyện thú vị. Mộ Hàn, chính là miệng mồm vô địch thủ, nói chuyện với hắn không nghiêm túc qua nổi ba câu. Cũng may hắn đây là ở trong hậu cung an phận, nếu hắn mà ở trong triều làm quan, đám quan văn kia không tức chết cũng mất nữa cái mạng. Nếu võ lâm có bảng xếp hạng nhân vật có thể gϊếŧ người không cần đao kiếm, hắn chắc chắn có thể nắm giữ một trong mười vị trí đầu. Con người hắn căn bản là không chịu thiệt. Duy chỉ chịu thiệt trước đồ ăn. Ra giang hồ mà gặp hắn. Mau mau mang món ngon, vật lạ đến trước mặt hắn mà bảo toàn mạng sống.
"Đồ ngươi cần đây." Đường Ngạo Thiên quăng cái bao vào lòng Mộ Hàn.
"Mang vào phòng đi." Mộ Hàn chuẩn xác ném trả lại.
Lục Sát bưng đồ ăn ra liền thấy cảnh ấy. Ngày đầu, hắn còn cho rằng mình nhìn nhầm, đờ người một lúc. Bây giờ, tập riết cũng thành quen. Chủ tử nhà hắn, leo tường, vượt rào, làm việc vặt hay đấu khẩu với Mộ công tử ở Mộ Hàn Viện đã là chuyện tất yếu không đáng để ngạc nhiên nữa. Hắn lưu loát chào Đường Ngạo Thiên một cái rồi bày thức ăn lên bàn.
"Mang cái này vào phòng cho hắn." Đường Ngạo Thiên vứt cái bao qua cho Lục Sát.
"Vâng." Nhận lấy cái bao nhanh chóng mang vào phòng Mộ Hàn.
Đường Ngạo Thiên ngồi xuống đối diện Mộ Hàn ngắm ngắm mấy món trước mặt. Cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một món canh một cùng ba món mặn, y không hiểu, những thứ này thì có gì mong chờ?
Thanh Mai bưng bát đũa ra thì thấy Đường Ngạo Thiên đã ngồi vào bàn ăn rồi. Lục Sát vừa đi ra. Mộ Hàn vừa thấy bọn họ liền kêu gào.
"Các ngươi nhanh nhanh nhanh, ta đói chết rồi. Mau mau lại đây ăn cơm thôi."
Thanh Mai nhìn công tử nhà mình đang hí ha hí hửng, lại nhìn bộ dạng cao cao tại thượng của Đường Ngạo Thiên. Không so sánh không có đau thương.
"Đường công tử đã dùng bữa chưa? Để ta đi lấy thêm một bộ bát." Thanh Mai nhìn người tới sớm hỏi.
"Ngươi để ý tới hắn làm gì? Mau vào ăn đi." Mộ Hàn bất mãn nói.
"Ta cũng dùng." Đường Ngạo Thiên lên tiếng cũng không để ý Mộ Hàn phản đối. Hắn càng không muốn cho y ăn, y càng muốn ăn đấy thế nào?
"Để ta đi lấy." Lục Sát rất nhanh chạy vào phòng bếp tìm thêm một bộ bát.
"Có phải ngươi thiếu tiền đâu, còn muốn đến giành ăn với ta." Mộ Hàn bĩu môi nói.
"Thêm một người ăn thôi, Đường công tử cũng không ăn hết của ngài được." Thanh Mai vừa dọn bát lên vừa bất đắt dĩ nói.
"Ta đây không phải tiết kiệm của hồi môn cho ngươi sao? Ngươi xem chúng ta nghèo vậy, giờ còn nuôi thêm một người nữa. Xem ra, ngươi còn phải ở vậy thêm mấy năm nữa rồi."
"Công tử, ngài lại bắt đầu ăn nói lung tung rồi." Thanh Mai đỏ mặt mà trừng mắt với hắn.
Lục Sát mang bát ra bày trước mặt Đường Ngạo Thiên. Sau đó rất quy cũ mà đứng lui về phía sau tùy thời hầu chủ tử. Mộ Hàn thấy vậy mới hướng hắn gọi lại.
"Tiểu Lục Tử, đứng đó làm cái gì? Còn không mau vào đây ăn cơm?"
Ở Tử Hàn Viện nho nhỏ này chỉ có ba người bọn họ. Lúc Lục Sát mới đến cũng quy quy cũ cũ vậy mà đứng. Sau được Mộ Hàn cho phép với sự khuyên nhũ của Thanh Mai thì ba người luôn dùng chung một bàn cơm. Quy cũ ở Mộ Hàn Viện này cũng xắp xỉ về số không rồi.
Đường Ngạo Thiên đến đây. Một là đến sớm xong lại đi, buổi chập tối lại đến ngâm thuốc. Hai là đến một lần vào buổi chiều sau thiện. Nhưng chưa lần nào ở lại dùng cơm. Lục Sát là ám vệ của y, được đào tạo kĩ lưỡng cũng không dám trực tiếp ngồi ngang hàng với chủ tử.
"Ngồi xuống đi." Đường Ngạo Thiên lên tiếng.
"Ngồi đi, để ý hắn làm gì." Mộ Hàn chen vào.
"Này.. Tạ chủ tử." Chần chờ một chút cuối cùng Lục Sát cũng ngồi xuống.
Bữa cơm hôm nay, Lục Sát ăn đến thập phần gian nan. Tình hình xin được phép sơ lược như sau.
Đường Ngạo Thiên cầm bát cơm lên, tay phải cầm đũa ung dung đưa lên, hướng về phía một miếng đậu hũ kho trong dĩa. Một đầu đũa khác xuất hiện, miếng đậu hũ kho biến mất.
Ngước mắt lên nhìn, thấy miếng đậu hũ kia đã rơi vào miệng Mộ Hàn. Y không để ý chuyển đũa gắp miếng khác. Lập tức cây đũa kia lại xuất hiện. Nhìn Mộ Hàn vừa nhai, vừa nhếch mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Khiến y không khỏi nhướng mày. Ngay sau đó, một màng hoa tinh huyết vũ xảy ra trên bàn ăn.
Đường Ngạo Thiên thông thả bỏ chiến lợi phẩm vào miệng. Nhìn người nào đó đang phồng mang trợn má mà chậm rãi nhai. Thanh Mai lắc đầu, gắp thức ăn bỏ vào bát của Lục Sát.
Mộ Hàn không cam tâm, giơ đũa muốn gắp lấy một miếng thịt xào cay lại bị Đường Ngạo Thiên chặn lại. Hắn liền giơ chân ở dưới bàn, đạp một cước lên đầu gối của Đường Ngạo Thiên. Thừa dịp, gắp liền mấy trái ớt bỏ thẳng vào miệng y. Hắn để ý rồi, Đường Ngạo Thiên có lấy được món này thì cũng bỏ qua bát của Thanh Mai hoặc Lục Sát. Nói trắng ra hắn không ăn được cay!
Thấy Đường Ngạo Thiên nhăn mặt, phun ớt ra sặc sụa họ mấy cái, Mộ Hàn ôm bụng cười đến là đau.
"Hahahaha. Đường đường là nam nhi cao chín thước lại không ăn được cay. Hahahaha. Muốn đấu với ta? Ngươi còn non lắm!"
Một bên Lục Sát múc canh cho Đường Ngạo Thiên mà lạnh sống lưng, vì vẻ mặt thâm trầm của chủ tử. Mà bên kia Mộ Hàn vẫn còn cười chưa ngừng lại được.
"Ngươi chờ đấy." Đường Ngạo Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chờ ngươi ăn được ớt đi rồi lại đến tìm ta. Cẩn thận ta thêm ớt vào thuốc cho ngươi uống hàng ngày. Phụt.. hahaha." Nói xong Mộ Hàn còn đang chìm trong chiến thắng không khách khí cười vào khuôn mặt đang đỏ bừng không biết vì tức hay vì cay kia.
Bữa cơm gian khổ cuối cùng cũng đi qua. Lục Sát cùng Thanh Mai thu dọn lại bát đũa, xong lại chuẩn bị đi nấu thuốc. Đường Ngạo Thiên cùng Mộ Hàn vẫn mắt to trừng mắt nhỏ.
"Mộ gia bên kia có người theo dõi." Xung quanh không còn người Đường Ngạo Thiên lạnh nhạt lên tiếng thử xem phản ứng của Mộ Hàn.
"Là ngươi của Lệ tần." Hắn cũng không hề ngạc nhiên tiếp lời.
"Một phần là vậy."
"Ở hậu cung mà còn có thể điều động được nhân thủ ở cách xa kinh thành như vậy. Thế lực của người này không đơn giản rồi."
"Ngươi biết nhóm người kia?" Y không tin, người như Mộ Hàn lại không hiểu dụng ý nói "một phần" kia. Đã thế không hỏi lại còn cố tình đánh trống lảng. Hiển nhiên hắn biết bọn người kia.
"Biết."
"Là ai?" Khó có một lần hắn lại thẳng thắng như vậy, làm Đường Ngạo Thiên có một chút bất ngờ.
"Chính là đám người của ngươi. Thay ta bảo vệ tốt Mộ gia, ta cũng không tính toán việc ngươi cho người điều tra nữa. Yên tâm đi."
"..."
Hắn là ngu thật hay là giả ngu đây? Còn tưởng hắn thẳng thắng mình đúng thật điên rồi! Nội tâm Đường Ngạo Thiên gào thét vậy thôi, chứ mặt ngoài vẫn sóng yên, bể lặn. Để cho ngươi nhận ra, không phải là làm cho ngươi đắc ý sao?
Chờ thuốc nấu xong, Đường Ngạo Thiên vào phòng ngâm thuốc. Mộ Hàn thì ngồi gian ngoài, mở cái túi được đặt trên bàn ra xem. Bên trong là hai cái hà bao được thêu tỉ mỉ, cũng một số dược liệu lung tung được bọc trong từng bao giấy nhỏ. Ngửi ngửi xác nhận đúng thứ dược liệu cần thiết, hắn lấy từ trên kệ tủ ra một cái cối bắt đầu giã.
"Định dùng mấy thứ này đối phó Lệ tần sao?" Âm thanh vọng ra từ sau bình phong.
"Ít nhiều cũng phải có quà đáp lễ chứ. Ta cũng không phải là người không biết lễ tiết." Tay vẫn không ngừng làm việc.
"Không phải ngươi muốn hạ độc nàng ta thật chứ?" Y thật sự không nắm được trong bình hồ lô của hắn chứa thuốc gì.
"Không, ai lại ác như ngươi? Ngược lại ta đây còn lo nghĩ cho hài tử của nàng ta bị hạ độc nha. Giúp nàng làm một cái túi phòng độc."
"Bảo Lục Sát âm thầm mang sang cung Lệ tần."
"Không cần. Tiểu Lục Tử còn bận nhiều việc lắm. Vẫn là ủy khuất Lệ tần nương nương đến lấy thì hay hơn."
Ở phân đường của Thiên Long môn tại kinh thành, trước phòng của Thiên Long môn chủ Đường Ngạo Thiên, Trạch Dương vẫn ôm đao đứng chờ thích khách.