Thiên Hàn Vãng Khứ

Chương 6: Hành thích!

Trăng khuyết trên cao, tiếng sáo trong đêm, đặc biệt nghe rõ ràng.

Trong đình viện, Mộ Hàn đang cầm sáo ngọc tùy ý thổi một khúc trầm bỗng. Thanh Mai và Lục Sát không biết đã đi đâu. Đưa mắt tùy ý quét quanh một vòng, hắn khẽ nhếch môi tiếp tục tấu khúc của mình. Tiếng sáo lên cao vót cũng là lúc hai nhân ảnh từ xa dừng lại bước chân, đứng yên nhìn hắn. Tiếng sáo độc tấu vẫn tiếp tục vang lên. Phía bên kia con đường dẫn tới đình viện này, cũng có một người nhanh bước chân về phía Mộ Hàn.

Một tiếng "Chát" vang lên thanh thúy cắt đứt tiếng sáo trong màng đêm. Mộ Hàn ngã xuống, đưa tay ôm lấy mặt mình. Trong đình ngay làm tức vang vọng lên một tiếng nữ tử lớn tiếng la mắng, càng mắng càng khó nghe. Hắn vẫn ngồi dưới đất, dường như không nghe thấy tiếng gì, ánh mắt kín kẽ nhìn về phía bóng hình xa xa.

Do dự chốc lát, cuối cùng người đằng xa kia cũng cất bước lại đình. Nhìn thấy dáng người ấy lại gần đây, Mộ Hàn không khỏi cong lên khóe miệng, nhanh chóng cúi đầu ra vẻ nhận lỗi để che đi biểu tình.

Người nọ là một nam tử, mặt trường bào màu trắng bên trên có thêu chỉ bạc. Thân hình thon dài lại hoàn toàn không dính dáng đến hai chữ mềm yếu. Mái tóc đen nhánh xõa dài qua thắt lưng cũng chỉ tùy tiện buộc. Trên khuôn mặt như được tạc từ ngọc kia, đôi mắt hạnh khẽ nhíu. Người đi hơi vội làm trường bào trắng cùng mái tóc mượt mà khẽ tung theo bước chân người đến. Trong đêm, nhìn y như một trích tiên bị lưu dày xuống trần gian này. Trước khi bạt tay thứ hai giáng xuống đã được một bàn tay khác đỡ lấy.

"Cô nương có gì từ từ nói, hà tất phải động thủ?"

Giọng nói thanh thanh lại mang phần ấm áp truyền đến từ trên đỉnh đầu. Mộ Hàn ngước mắt nhìn lên cũng không để ý người đánh mình kia mà tiếp tục đánh giá người mới đến này.

Vị cô nương vừa mới đánh Mộ Hàn, rõ ràng là sửng sốt. Lúc đầu là không ngờ có người đi đến. Lúc sau là nhìn rõ ngươi kia mà hóa đá. Đến khi một cung nữ đi theo bên cạnh người kia lên tiếng thì cô mới hoàn hồn. Nàng lập tức thu tay lại cung kính chào hỏi.

"Tham kiến Bạch công tử. Nô tì là người của Lệ tần nương nương. Lệ tần nương nương đi dạo ngang qua đây nghe được tiếng sáo, sợ làm ồn đến các chủ tử nghỉ ngơi nên cho nô tì qua đây xem xét. Không biết kinh động đến công tử xin công tử tha tội." Nàng ta cúi đầu nhận lỗi, nhưng giọng nói lạ không có vẻ gì là sợ hãi.

"Ta chỉ đi ngang qua đây thôi. Chuyện này cũng không có gì to tát không nhất thiết phải động thủ."

"Vâng. Nô tì ghi nhớ lời dạy bảo của công tử."

"Ngươi về cung của ngươi đi." Người nọ nhẹ gật đầu không có ý định truy cứu.

"Tạ công tử tha tội. Nô tì xin cáo lui."

Người kia đi rồi, Mộ Hàn cũng từ dưới đất tự đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người. Bạch Ý Hiên xoay người nhìn nhìn Mộ Hàn.

"Ngươi không sao chứ?"

"Không sao. Cám ơn công tử đã cứu giúp." Hắn chắp tay, nhàn nhạt nói xem như có lệ cám ơn Bạch Ý Hiên. "Nếu không còn chuyện gì Mộ Hàn xin được phép cáo lui. Ngày sau sẽ đến tìm."

Nói rồi cũng không chờ người đồng ý liền cất bước đi. Đi đến bên cạnh Bạch Ý Hiên, hắn cố tình thả chậm cược bộ, nhẹ nói vào tai y một câu.

"Xen vào chuyện người khác, không phải là chuyện tốt đâu." Sau đó cứ thong thả dời đi.

Đi chưa xa, Mộ Hàn vẫn cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình. Nghe tiếng nha hoàn bên cạnh Bạch Ý Hiên tức giận nói.

"Đây là thái độ gì? Chủ tử ngài giúp hắn đúng là uổng công, hắn.." Chưa nói xong đã bị Bạch Ý Hiên giơ tay lên ngăn lại.

"Bỏ đi."

"Ngài cứ tốt như vậy sẽ bị người khác ức hϊếp." Rõ ràng chủ tử nàng tốt bụng như vậy, thiện lương như vậy sao cứ bị người khác ức hϊếp. Đã giúp người còn bị người mắng. Nàng bất bình thay chủ tử.

Nhìn vẻ bất bình của nàng, y nở một nụ cười mà có khi chính y cũng không biết có bao nhiêu miễn cưỡng rời đi.

Mộ Hàn đi được một khoảng đường dài, phía sau hòn giả sơn liền nhảy ra một người, rồi một người cầm l*иg đèn bước ra.

"Công tử."

"Ây da, Thanh Mai."

Hắn lập tức biến trở về bộ dạng cà lơ phất phơ, ôm mặt, trề môi, bộ dạng ủy khuất, rưng rưng nghẹn ngào mà nói.

"Cô nói đi! Cô có thù oán với ta đúng không?"

"Cái này ngài sao lại trách ta? Đây đều không phải tự ngài bảo ta làm sao?" Thanh Mai trợn mắt nhìn hắn. Này không phải ngài tự làm tự chịu ư, còn quay lại trách nàng?

"Cô thế mà hạ thủ không lưu tình. Bảo cô tát ta một cái chứ không bảo cô hủy dung ta!" Mộ Hàn tay bưng mặt lệ cũng sắp rơi tới nơi.

Thanh Mai lập tức tiến lên gỡ tay đang ôm một bên má của hắn ra. Nhìn thấy một mảng hồng hồng cũng không khỏi mềm lòng, không so đo với hắn nữa nàng nhẹ giọng dỗ dành.

"Về ta xoa thuốc cho ngài."

"Nhung nhan ta bị hủy rồi, ta không có mặt mũi nào gặp người nữa!"

"Được, được, được, ngài ở trong phòng ta đây dâng cơm tận cửa."

"Ta muốn ăn bánh quế hoa." Được đằng chân lân đằng đầu là nghề của hắn.

"Được!" Sao nàng cảm thấy giờ nàng giống như gà mẹ thế này?

Lục Sát từ đầu đến giờ đảm nhận việc làm đèn trang trí thấy bọn họ nháo đủ rồi cuối cùng cũng mở miệng.

"Công tử, sao ngài lại bảo Thanh Mai nói là người của Lệ tần?"

Mộ Hàn ra vẻ thần thần bí bí hỏi ngược lại Lục Sát.

"Ngươi đoán xem! Đang yên đang lành ta không ở phòng ngủ cho khỏe, tự nhiên ra đây ăn một cái tát làm gì?"

"Chẳng lẽ chiều nay, Lệ tần bảo ngài làm vậy?"

"Cũng gần vậy. Ngươi xem chúng ta đến đây là làm theo lệnh Lệ tần. Không phải người của nàng thì còn là người của ai?"

"Rốt cuộc Lệ tần muốn ngài làm gì vậy?" Thanh Mai lo lắng lên tiếng.

"Làm sao ngài có thể chắc được người đến là Bạch công tử?" Tinh ý biết Mộ Hàm không muốn trả lời vấn đề của Thanh Mai, Lục Sát tiếp tục ra câu hỏi.

"Hậu cung tranh đấu không đơn giản như những gì các ngươi nghĩ." Đột nhiên hắn nghiêm túc một cách lạ thường làm cho Thanh Mai và Lục Sát sửng người. "Biết nhiều điều không phải là chuyện tốt. Trong cung cũng vậy, đời thường cũng vậy. Ít đi một chuyện càng có lợi cho các ngươi hơn, cũng càng có lợi cho ta."

Lục Sát cũng biết Mộ Hàn nói đúng. Hắn từ nhỏ đã được huấn luyện làm một ám vệ, không nghe không hỏi chuyện của chủ tử chính là nguyên tắc cơ bản. Mấy ngày nay sống chung với họ dường như làm hắn quên mất thân phận thật sự của mình. Một con đường dài về tới Tử Hàn Viện cũng không ai nói điều gì nữa, bầu không khí thoáng chốc trở nên nặng nề.

Mặt trời đã lên cao, Thanh Mai vẫn chưa thấy Mộ Hàn dậy bèn đi gọi hắn.

"Công tử, đã giữa trưa rồi ngài còn không chịu dậy sao?"

Thanh Mai gõ cửa không thấy ai trả lời, đành đẩy cửa bước vào. Người trên gường vẫn đang còn ngủ, nghe thấy tiếng động khẽ nhíu nhíu mày, xoay lưng vào trong, kéo chăn lên che mặt ngủ tiếp.

"Công tử, ngài ngủ bù cũng đủ rồi đó, ngài còn không chịu dậy nữa thì bữa sáng cùng quế hoa cao đành phải cho Tiểu Lục ăn rồi."

Người trên gường rốt cuộc cũng có động tĩnh, không tình không nguyện ngồi dậy. Vết hồng hôm qua do được bôi thuốc sáng nay cũng đã biến mất. Người trên gường còn ngáp dài, ngáp ngắn, quần áo không chỉnh tề, đầu tóc còn rối xù đầy một vẻ biếng nhác. Thanh Mai nhìn cũng chỉ biết lắc đầu, bưng nước lại giúp hắn rửa mặt, chải đầu.

"Ta phát hiện từ khi Tiểu Lục đến ngài càng lười nhác thì phải?"

"Sao có thể trách ta, rõ ràng các ngươi đang tạo điều kiện cho ta lười."

Vừa lau mặt vừa nói. Nói xong còn chỉ chỉ tay ra ngoài cửa với Thanh Mai đang giúp hắn chải đầu.

"Cô nhìn ra ngoài xem, ta còn có thể làm được gì nữa?"

Phía đầu ngón tay đang chỉ kia, Lục Sát vừa mới chẻ xong ít củi sáng, đang ngồi dưới gốc cây tưới nước bón phân cho từng gốc thảo mộc. Mộ Hàn đúng tình hợp lý mà lên tiếng.

"Nhìn hắn cận thận tỉ mỉ chưa kìa, chăm sóc chúng còn tốt hơn ta. Ta đây đυ.ng vào còn sợ phá hoại công sức của hắn."

"Ta thấy đây là ngài đang ăn hϊếp người ta." Thanh Mai phản bác lại.

"Đau lòng rồi sao? Haiz, đúng là gái lớn không thể giữ được mà!" Hắn ra vẻ tiếc hận.

"Vậy ta đây liền mang quế hoa cao cho hắn, cũng không cho ngài ăn nữa."

"A hôm qua vừa mới đánh ta, hôm này còn đòi mang bánh của ta cho người khác. Số ta thật khổ mà!" Mộ Hàn bắt đầu lê hoa đái vũ.

Tử Hàn Viện lại nhốn nhốn nháo nháo, giống như hôm qua chưa xảy ra chuyện gì. Nhưng không phải chỗ nào cũng được như vậy.

Đường Ngạo Thiên đang ngồi trên ghế chủ tọa, nhíu nhíu mày.

"Chết rồi!"

"Vâng. Vốn sợ chúng tự sát nên thuộc hạ đã cho người lấy hết vũ khí cùng độc dược, cũng đã lấy độc giấu trong kẽ răng ra. Theo khám nghiệm dường như chúng đã uống thuốc độc trước khi làm nhiệm vụ. Là thuộc hạ sơ sót." Người quỳ dưới đất cúi đầu bẩm báo.

"Bỏ đi. Có thể đây cùng nhóm người lần trước là cùng một bọn, phái đến để thăm dò ta mà thôi. Bọn hắn võ công tuy không thấp, nhưng chỉ có mấy người như vậy mà đòi ám sát ta. Căn bản là tìm đường chết." Nhấp một ngụm trà y tiếp tục giọng nói không nghe ra nóng lạnh.

"Có tìm được manh mối gì trên người bọn chúng không."

Bọn người này võ công hỗn tạp, binh khí sử dụng cũng là các loại thông thường không có gì đặt biệt. Xét người cùng y phục cũng không có kí hiệu nào. Thuộc hạ đã cho phác họa chân dung của bọn chúng để phái người điều tra. Xem ra bọn chúng cũng đã chuẩn bị kĩ lưỡng rồi mới đến. Có cho người điều tra cũng chưa chắc tra được gì.

"Vậy.. Chủ tử, bây giờ phải làm gì?"

"Không phải bọn chúng muốn biết ta chết chưa sao? Ngày mai ngươi lan truyền tin tức ta bị trúng độc ra ngoài. Tìm một người trong nhóm ảnh vệ biết chút y thuật. Võ công cao nhưng trông dễ gϊếŧ một chút, đưa đơn thuốc này cho hắn. Bảo hắn giả làm một y giả đến tìm ta. Thông báo ra ngoài nhóm thích khách bị Trạch Dương gϊếŧ."

"Trạch phó môn chủ?" Hắn có chút khó hiểu lập lại.

"Đúng lúc hắn đang ở đây!"

"Vâng. Vậy thuộc hạ xin cáo lui."

"Những thứ ta hôm qua ta bảo ngươi chuẩn bị, đưa đến đây."

"Vâng." Dứt lời hắc y nhân kia liền biến mất.

Tối qua, sau khi từ Hàn Tử Viện về, Đường Ngạo Thiên như thường lệ xử lý một vài việc cần thiết. Phân phó công việc xong, y đang ngồi lau thanh Huyền Long Kiếm, thì cửa phòng truyền đến tiếng gõ.

"Môn chủ, ta là Trạch Dương ngài có trong phòng chứ."

"Vào đi." Cũng không cần ngẩn mặt lên, y lạnh lùng đáp.

Trạch Dương mở cửa bước vào rồi cẩn thận đóng cửa lại, bước đến phía Đường Ngạo Thiên vái chào.

"Môn chủ."

"Sao ngươi lại đến đây?"

"Môn chủ, ba tháng nữa là đại hội võ lâm sẽ được tổ chức để lựa chọn lại minh chủ võ lâm, Tiểu Minh đưa thiệp mời đến. Hỏi xem ngài có tính toán gì? Lần này vẫn cho Tiểu Minh thi đấu?"

La Tiểu Minh chính là minh chủ võ lâm hiện tại. Đại hội võ lâm cứ ba năm tổ chức một lần, cử hành thi tài, luận võ để tìm ra người dẫn đầu và bàn bạc những chuyện được xem là đại sự. Cũng có một số bảng xếp hạng giang hồ cũng được xuất ra từ đây.

Đương Ngạo Thiên đã từng tham gia vào sáu năm trước. Nhẹ nhàng đánh bại người cuối cùng, hắn liền vứt một câu "Không hứng thú" rồi phủi áo ra đi. Từ đó hắn cũng không tham gia nữa, nhưng võ công của hắn vẫn được giang hồ công nhận là thiên hạ đệ nhất.

Sau khi Đường Ngạo Thiên đi rồi La Tiểu Minh được đưa lên làm minh chủ võ lâm. Ba năm trước cũng là hắn đường đường chính chính giành được ngôi vị này. La Tiểu Minh này võ công cao cường, làm việc hòa nhã lại năng suất, được lòng không ít người. Nhưng ít người biết rằng, minh chủ võ lâm này là lại một trong bốn vị hộ pháp của Thiên Long môn. Hắn, chính là người của Đường Ngạo Thiên phái đi thâu tóm địa vị minh chủ này.

Tra bảo kiếm đen tuyền vào bao, Đường Ngạo Thiên nhận thiệp mời, mở ra xem.

"Bảo hắn cứ làm việc của mình đi. Đại hội lần này ta sẽ tham dự, có một số chuyện ta cần xác nhận."

"Vậy ta sẽ báo cho Tiểu Minh biết. Môn chủ định khi nào về phái?"

"Ta còn một số chuyện phải làm, mọi chuyện trong phái mấy người các ngươi làm chủ là được. Gần đây không phát sinh chuyện gì chứ?"

"Toàn những chuyện lông gà vỏ tỏi. Vài ngày trước, có một đám hỗn tạp đến trước cửa tìm môn chủ khiêu chiến, đã bị tiểu Hữu đánh cho bỏ chạy rồi." Trạch Dương chán nản trả lời, mấy tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch cũng đòi khiêu chiến môn chủ đúng là chuyện cười. Ngày ấy mà ta có ở đó, không đánh bọn chúng bò xuống núi ta không phải Trạch Dương.

"Ừm. Ngươi kia.. hắn sao rồi?"

"Hắn..., vẫn vậy. Môn chủ, ta chắc chắn hắn không có ý phản bội chúng ta!" Biểu tình của Trạch Dương bỗng trở nên gấp gáp.

"Không còn việc gì chứ."

"Môn chủ, hắn.."

"Được rồi. Ngươi đi đi."

Trạch Dương định nói cái gì đó thì bị Đường Ngạo Thiên ngắt lời. Trầm ngâm một lát hắn cũng không nói gì nữa, cúi chào rồi đi.

Nữa đêm, Đường Ngạo Thiên đang nằm trên gường thì trong phòng tối khẽ có một mùi hương nhẹ nhẹ phả vào. Thân thể y từ nhỏ đã được tiếp xúc với độc, mê hương này đối với y cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa, y là người luyện võ ngủ giấc cũng không sâu, phát giác mùi hương y liền nằm yên trên giường không động đậy. Không bao lâu sau liền có hai bóng đen cầm đao nhẹ nhành bước vào phòng.

Một người trong số đó cảnh giác bước lên trước, thấy Đường Ngạo Thiên nhắm mắt, bất động liền ra hiệu cho người còn lại. Hắn đi tới vung đao lên thì bất ngờ người trên giường mở mắt. Nhanh như chớp liền một chưởng đánh hắn ngất xỉu. Thấy đồng bọn đã ngất, người còn lại vội vàng vung đao chém Đường Ngạo Thiên. Đường Ngạo Thiên làm tức ngồi dậy từ trên gường, tránh đi lưỡi đao đang vung tới. Bắt lấy Huyền Long kiếm trên kệ làm tức chém tới.

Huyền Long kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm đen tuyền lại có đường đỏ giữa thân lóe lên trong căn phòng tối. Trên chuôi kiếm cũng khảm một viên ngọc lưu ly màu đỏ, phía dưới là hình một đầu rồng được điêu khắc tỉ mỉ. Lưỡi kiếm sắt bén cắt đứt đại đao cũng cắt ngang qua yết hầu người cầm đao. Đôi mắt tên sát thủ nhìn thanh đao bị cắt còn hiện ra vẻ không thể tin được. Thì giây tiếp theo thì hắn đã tậng mắt thấy thân thể mình từ từ ngã xuống.

Tiếng đao gãy vang lên liền dẫn tới thêm hai người lao vào từ cửa. Giơ ngang kiếm đỡ hai thanh đao đang bổ tới trước mặt mình. Đường Ngạo Thiên nghe thấy tiếng cửa sổ bị phá, lại thêm hai người đến đánh lén sau lưng hắn. Y nheo mắt tung một chưởng đánh hai người trước mặt, né đi thanh đao chém vào sau lưng mình. Đường Ngạo Thiên tung kiếm chặt đứt cánh tay tên sát thủ còn lại đang đâm kiếm về phía y. Hai người vừa này bị y đánh bay, cố chống kiếm đứng dậy. Một người lao vào hỗ trợ chiến, người còn lại thấy thế cục không ổn định chuyển hướng chém đồng bọn đang bị ngất kia. Chỉ là chưa kịp ra tay thì đầu đã lìa khỏi cổ.

Chẳng mấy chôc căn phòng lại trở nên yên tĩnh, Đường Ngạo Thiên nhanh chóng lao ra ngoài. Một cây phi tiêu bay ra ngoài, trúng ngay giữa đầu một hắc y nhân đang chạy chốn trên nóc nhà gần đó.

Y quay về phòng, phát tín hiệu. Rất nhanh đã có người đến. Phân phó người trong môn phái đi thu dọn tàn cuộc, Đường Ngạo Thiên gọi ảnh vệ đến vứt người cho bọn họ điều tra, bản thân y dùng khinh công đến phân đường Thiên Long Môn tắm rửa sạch sẽ rồi tiếp tục giấc ngủ.