Đừng Cười! Đây Là Phim Kinh Dị!

Chương 11: Đáp án chính là..?

Mười phút sau, Phó Lam Dữ và Kiều Vân Tranh lần lượt rời khỏi nhà.

Xét theo nét mặt của bọn họ, cả hai đều không có tâm trạng tốt, đặc biệt là Phó Lam Dữ.

“Lúc nãy tôi nói chọn Tú Hòa phục, sao anh lại không tin tôi?”

Sắc mặt Phó Lam Dữ âm trầm, cô nói: “Anh đã quên bài hát mỗi tối có câu ‘mẹ hết lòng xem trọng thân giá y (váy cưới màu đỏ)’, nhắc rõ ràng đến như vậy, đương nhiên muốn chọn màu đỏ!”

Kiều Vân Tranh đi theo phía sau cô, bộ dáng kiên nhẫn xin lỗi: “Tôi cũng không nghĩ kỹ, may mà không có tình huống nguy hiểm.”

“Nhưng chúng ta đã lãng phí một cơ nội! Nhiệm vụ ở căn nhà này mỗi ngày chỉ có một lần. Nếu phạm sai lầm thì chỉ có thể quay lại vào ngày mai thôi! Lỡ như ngày mai có người khác giành trước thì sao?”

“Không.” Kiều Vân Tranh an ủi, “Ở đây không tìm được ai thông minh hơn cô đâu.”

“… Tôi không nên lập đội với anh!”

Phó Lam Dữ tức giận xua tay, “Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!”

Hai người lôi lôi kéo kéo nhau đi xa.

Khi hai bóng người khuất hẳn trong màn sương mù bao phủ khắp thị trấn, một đôi nam nữ trẻ tuổi bước ra từ sau gốc cây ở góc phố.

“Em cứ tưởng cái tên họ Kiều này mạnh lắm, hóa ra cũng chỉ là tên ngu ngốc thôi.”

Bối Bối hừ lạnh, “Cũng may là chúng ta không liên minh với anh ta, liên minh cũng vô dụng.”

Lý Thần Quang cười nham hiểm: “Hắn vẫn có chút tác dụng, ít nhất hắn đã vô tình cho hai chúng ta nhặt được món hời.

“Đúng vậy.”

Hai người tay trong tay vào nhà, vừa vào phòng ngủ đã lập tức nhìn thấy hai khung ảnh ở mép giường.

Quả nhiên là một khung ảnh váy cưới trắng và khung ảnh Tú Hoà phục.

Lý Thần Quang ngẩng đầu: “Ồ, phải treo một khung ảnh lên trên tường.”

“Lúc nãy em có nghe con nhỏ kia nói rằng đáng lẽ nên treo Tú Hoà phục, nhưng hai người bọn họ đã treo nhầm.”

Bối Bối cẩn thận nhớ lại: “Quả thật, em nhớ bài hát đêm hôm đó có nhắc, bộ quần áo cưới màu đỏ, cái gì mà [...áo cưới là màu đỏ, độc dược là màu trắng…], đây không phải là manh mối rõ ràng sao?"

“Không sai.”

Lý Thần Quang và cô ta đều nghĩ giống nhau: “Cứ treo cái màu đỏ đi, cảm ơn hai tên ngốc đó đã thử trước chúng ta.”

Thế là cả hai vui vẻ cầm khung ảnh Tú Hoà phục màu đỏ lên, trèo lên giường rồi treo lên tường.

…… Ai ngờ đợi nửa ngày, khung ảnh kia yên lặng, vẫn không có phản ứng gì.

Lý Thần Quang chờ đợi một lúc, sau đó có chút nôn nao: “Sao lại thế nào, chúng ta đã chọn đúng đáp án cũng không có tí manh mối về phần thưởng sao?”

“E là phải đợi đến tối chăng?”

Bối Bối đoán: “Hay là phần thưởng trực tiếp được phân phát đến phòng chúng ta? Chuyện này cũng đã từng xảy ra ở các thế giới khác."

“Vậy thì chúng ta đi về trước?”

“Được.”

Bối Bối được Lý Thần Quang đỡ từ trên giường nhảy xuống. Khi tiếp đất, cô mơ hồ cảm thấy có cái gì hơi dính nhớp dưới chân mình. Cô ta cúi đầu xuống, nhận ra có vết nước đang từ từ rỉ ra từ các khe nứt dưới sàn nhà từ lúc nào không biết.

…… Không, kia không phải nước, hình như là máu.

Máu vẫn loang ra từ bốn phía, nhuộm đỏ viền giày thể thao trắng bên cạnh cô ta.

“A!”

Cô ta hét lên, nắm lấy tay Lý Thần Quang chạy về phía cửa: “Nơi này nguy hiểm, mau chạy đi!”

Hai người nhanh chóng chạy ra khỏi nơi đó, cũng không dám lại quay đầu lại nhìn thêm một lần nào.

….

….

Phó Lam Dữ ở thế giới này làm việc và nghỉ ngơi ở thế giới này rất có quy luật. Sáng sớm ăn bánh bao, giữa trưa ăn bánh bao, ra ngoài đi dạo vào buổi chiều, trở về nghỉ ngơi và tiếp tục ăn bánh bao hấp vào buổi tối.

Tuy ngoài miệng chê thức ăn không ngon, nhưng cô vẫn ăn hết sạch bánh bao.

Hiểu Tuệ ngưỡng mộ tinh thần thoải mái thích ứng với hoàn cảnh của cô gái này, thầm nghĩ rằng bản thân cho dù ở tiêu tốn bảy năm nữa cũng sẽ không bao giờ đạt đến trình độ như vậy. Huống chi, cô cũng chưa chắc có thể sống sót trong cái hệ thống này quá bảy năm.

Khi màn đêm buông xuống, mùi thịt hầm nồng nặc lại tỏa ra từ gian bếp trên tầng một

Phó Lam Dữ đi nhìn thoáng qua, thi thể lúc trước quả thực không còn nữa, mà chỉ một cái nồi sắt lớn được đặt trên bếp.

Chà, có lẽ lần này sẽ đến lượt người đàn ông đeo kính. Tên đeo kính khá gầy, nên nồi thịt hầm trông khá ít.

Phó Lam Dữ suy nghĩ một lúc, sau đó mới cầm bánh bao lên lầu với vẻ mặt thất thần.

Lúc này đây, không còn có ai dám động đến nồi thịt kia.

“Cô Phó, tôi vẫn muốn biết, cô đã nhìn thấy gì vào buổi sáng?”

“Không có gì đâu, đó là xác của một người đàn ông to lớn ngu ngốc trong đêm đầu tiên, máu me be bét, nội tạng bị moi hết ra ngoài – tối hôm qua bọn họ có thể ăn không ít bánh bao.”

Đột nhiên Hiểu Tuệ che miệng: “Oẹ ——”

Phó Lam Dữ đẩy Hiểu Tuệ: “Đi WC mà nôn, đừng phun trên giường, buổi tối tôi còn phải ngủ.”

“……”

Đúng là một cô gái không có lòng thương cảm.