Đừng Cười! Đây Là Phim Kinh Dị!

Chương 10: Bức tranh

Dù sao hắn và cô cũng không ăn, nói cái gì cũng không cần kiêng kỵ. Phó Lam Dữ đạp lên mặt đất đầy vết máu, đi vào cầm hai cái bánh bao, đi ra đưa cho Hiểu Tuệ một cái.

Ăn bánh bao khá tốt, ít nhất không cần giống người nguyên thủy.

Hiểu Tuệ cắn một ngụm bánh bao, vừa sợ hãi vừa tò mò: “Bên trong rốt cuộc có cái gì? Thật sự là đầu người sao?”

“Tôi khuyên cô đừng hỏi, cũng đừng nhìn, nếu không thì ngay cả bánh bao cô cũng không dám ăn.”

“……”

Nghe người ta nói sẽ có cơm ăn, Hiểu Tuệ rất tín nhiệm Phó Lam Dữ ở phương diện này, huống chi chính mắt cô nhìn thấy Kỳ Kỳ và đôi tình nhân kia nôn mửa như vậy, cô sẽ không tự mình đi tìm rắc rối.

Nhưng cũng có người không kìm nén được lòng hiếu kỳ, giống như Vương Hâm.

Hắn thấy Phó Lam Dữ và Kiều Vân Tranh xem xong đều bình thản ung dung, cho rằng không có gì ghê gớm, vì thế cũng đi vào nhìn. Ba giây sau, hắn la to, ôm đầu chui vào WC.

Kiều Vân Tranh thở dài, quay đầu cười tủm tỉm nói với Phó Lam Dữ: “Cô nói xem, tại sao anh ta lại tự tìm chết như thế?”

“Ai mà biết.”

Phó Lam Dữ đóng cửa phòng bếp lại, tránh việc đi ngang qua nhìn thấy cảnh máu me này lại chướng mắt.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời không gay gắt nữa, cả tòa trấn nhỏ đều bị bao phủ trong sương mù âm u, khiến mọi người cảm thấy vô cùng áp lực.

Phó Lam Dữ hỏi Hiểu Tuệ muốn cùng cô ra ngoài xem xét một vòng hay không, từng giây phút trong trò chơi đều có khả năng xuất hiện những manh mối mới, cho nên lúc nào cũng phải cảnh giác.

Nhưng Hiểu Tuệ lại do dự, rõ ràng là không muốn đi.

“Phó tiểu thư, thật ra tôi đi theo cũng không giúp gì được cho cô, ngược lại còn mang thêm rắc rối đến cho cô.”

“Xem ra cô thực sự rất hiểu bản thân.”

“……”

“Nhưng tôi không muốn cô đến giúp đỡ, mà là giúp cô thích ứng hoàn cảnh.”

Phó Lam Dữ nói: “Tôi không thể luôn mang theo cô để vượt ải, về sau cô phải tự mình xuyên qua, chẳng lẽ cô muốn ở trong phòng chờ chết?”

Hiểu Tuệ nhất thời nghẹn lời: “Vì sao không thể luôn mang theo tôi?”

“Thứ nhất, khi cấp bậc của cô càng cao, các thế giới cô xuyên qua cũng sẽ tăng dần độ khó, ai dám mạo hiểm mang theo cô? Thứ hai, nếu thực sự có người đồng ý mang theo cô, cô cũng không trả nổi tiền kia chứ đừng nói đến việc mặc cả bọn họ.”

“……”

Hiểu Tuệ ôm đầu ngã lên giường, khóc thương cho con đường tương lai mù mịt phía trước.

Phó Lam Dữ cũng không thuyết phục, xưa nay cô không bao giờ miễn cưỡng người khác. Hơn nữa, hai người chỉ có quan hệ khách hàng bình thường, sau khi cuộc giao dịch này kết thúc, bọn họ sẽ đi con đường riêng của mình, cô cũng không phải là người bồi dưỡng nhân tài quốc gia.

Phó Lam Dữ đi ra khỏi phòng, kết quả vừa xuống lầu liền gặp Kiều Vân Tranh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Kiều Vân Tranh cười sung sướиɠ: “Tiểu cô nương, muốn đi ra ngoài sao?”

“Đúng vậy, đi ra ngoài giải sầu.”

“Ừ.”

Hắn thản nhiên gật đầu: “Đi vào căn nhà có dấu tay máu kia để giải sầu đi.”

Phó Lam Dữ nghe hắn nói như vậy cũng không hề bất ngờ, đây là một cửa ải cấp thấp, những tay già đời có kinh nghiệm phong phú như bọn họ đều có thể tìm manh mối tương đối dễ dàng.

Hai người đều là hồ ly ngàn năm, cũng không cần phải chơi trò Liêu trai chí dị.

“Nếu anh cũng đã phát hiện, vậy thì cùng nhau đi xem?”

“Được thôi.”

Hai người sóng vai đi trên con đường trống trải, lá khô bên chân bị gió thổi tán loạn xung quanh, có một chiếc lá bay đến trước mặt Phó Lam Dữ. Kiều Vân Tranh vươn tay ra, giúp cô lấy chiếc lá trên vai xuống. Động tác này vô cùng tự nhiên, cứ như là thói quen, đến hắn cũng không khỏi ngẩn người.

Phó Lam Dữ nghiêng mắt nhìn hắn: “Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Cô dừng chân trước cửa lớn của căn nhà kia, quả nhiên, dấu tay máu ngày hôm qua đã bị cô lau đi, hôm nay lại xuất hiện.

Cô nắm lấy then cửa, thử dùng lực, một tiếng “cùm cụp” nho nhỏ vang lên, cánh cửa hôm qua vốn bị đóng chặt như thế, như hôm nay lại có thể mở rất dễ dàng.

Cô và Kiều Vân Tranh liếc nhau, đồng thời bước nhanh trong, nhanh chóng đóng cánh cửa lại.

“Có người đi theo.”

Cô nói: “Có thể thấy được năng lực trinh sát của bọn họ không tốt, chỉ số thông minh đều dùng để yêu đương rồi.”

Không thể nghi ngờ, người đang theo dõi bọn họ chính là đôi tình nhân kia.

Kiều Vân Tranh cười gật đầu: “Cho nên tôi không muốn kết đồng minh với bọn họ, tôi rất ghét nhìn người ta yêu đương.”

“…… Anh rất có cá tính.”

Diện tích căn nhà nhà này không lớn, lối hành lang vào cửa rất hẹp, đi vài bước là tới gian phòng khách tối tăm, bên trong có một chiến bàn gỗ, hai cái ghế dựa, còn có một chiếc TV kiểu cũ ở bên cạnh. TV đang mở, trên màn hình là những bông tuyết bay lả tả không có tín hiệu, phát ra tiếng động xèo xèo.

Đi thêm hai bước là tới phòng ngủ, rất kỳ quái, cửa phòng ngủ không khóa mà được mở tung ra. Trên sàn nhà những vết bẩn loang lổ màu đen giống như nhựa đường đang ngưng kết, có thể kết luận, đó chắc hẳn là những vết máu lâu ngày.

Bố cục trong phòng ngủ rất đơn giản, cái gì cũng không có, chỉ có một chiếc giường ở giữa phòng, bên trên là chăn đệm thêu mẫu đơn, gối đầu cũng được thêu uyên ương, đây chính là giường tân hôn.

Không phù hợp với khung cảnh này chính là hai khung ảnh đặt ở bên giường.

Mỗi khung ảnh đều là ảnh chụp của một cô gái trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp có nụ cười hiền hòa.

Điều khác biệt chính là ở bức ảnh bên trái, cô gái mặc váy cưới màu trắng như tuyết, trên đầu đội vòng hoa kết bằng cành ô liu; mà tấm ảnh bên phải, cô gái mặc váy cưới Hán Phục màu đỏ, trên đầu đeo một đóa mẫu đơn bằng vàng.

Phó Lam Dữ ngẩng đầu, phát hiện vách tường phía trên giường có hai cái đinh màu đen.

“Đây là muốn chúng ta chọn một bức ảnh rồi treo lên.”

Kiều Vân Tranh mỉm cười: “Vậy chúng ta nên chọn bức nào đây đây?”

Tác giả có lời muốn nói: Nên chọn bức nào đây?