Hắc Động Rơi Xuống

Chương 2: Mới Vào Cấm Thành [2]

chương 2

Một tháng trước Ethan còn mặc tây trang màu xám cắt may vừa người, với mái tóc gọn gàng được cố định bằng keo xịt tóc, trên cổ tay dùng các ký hiệu cơ khí trang trí, đi theo sau cục trưởng Cục Năng Lượng bước vào hành lang tòa nhà Hội nghị tài chính cao lớn tráng lệ. Sinh hoạt của cậu bận rộn mà trật tự, 9 giờ sáng mỗi ngày đến làm thư ký tại Cục Năng Lượng, 5 giờ chiều đúng giờ tan tầm lái xe bay qua trạm không gian sắt thép trong một rừng đô thị. Thích nhất đến nhà hàng Ý ăn bữa tối; sau khi về nhà tập thể hình trong một giờ, đến quán bar hoặc club uống vài ly với đồng nghiệp vào tối thứ sáu. Ngày qua ngày, trừ một số việc vụn vặt phiền toái thì hết thảy đều làm theo từng bước.

Một ngày kia khi cậu được cục trưởng giao cho nhiệm vụ tiếp đãi các vị khách quý đến từ Đệ Tam Đế Quốc, cậu hẳn không bao giờ nghĩ đến, nam nhân với đôi mắt lam xinh đẹp kia dưới ánh mặt trời mỉm cười mị hoặc với cậu, ngay lúc đó đã dệt nên một tấm lưới lớn khiến cậu rơi xuống.

Roland - nhà nghiên cứu khoáng thạch, nam tính Alpha, hình dáng ngũ quan thâm thúy, trên cằm có một tầng râu mỏng, khi cười rộ lên có một loại ý nhị kiêu ngạo không kiềm chế được. Khát vọng về một cuộc sống yên bình trỗi dậy trong lòng khiến Ethan không thể chống đỡ nổi thế công của đối phương.

Ethan nguyên bản cho rằng lúc này mình đã tìm được người trong định mệnh, vốn dĩ sẵn sàng dùng hết toàn lực để yêu người đàn ông kia, nhưng cuối cùng tất cả lời nói dối đều bị Tòa án đạo đức lạnh lùng vạch trần, hết thảy trả giá bằng tình cảm đều hóa thành lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim cậu.

Cùng với tiếng cảnh báo chói tai cậu mở to mắt, lọt vào tầm mắt là trần nhà dơ bẩn bất kham. Rạng sáng 5 giờ ở Cấm Thành là thời khắc toàn bộ Phi nhân rời giường, toàn bộ phía trên Cấm Thành sẽ quanh quẩn loại âm thanh sắc bén đâm vào màng nhĩ này. Ethan hoảng hốt không nghĩ ra mình đang ở nơi nào, đầu óc bị chấn đến phát đau.

“Đi nhanh lên bí thư, nếu không sẽ không kịp ăn cơm.”

Đột nhiên một giọng nói xa lạ truyền đến khiến Ethan lập tức tỉnh táo lại, lập tức bật dậy khỏi giường. Cậu run rẩy lấy tay sờ mắt kính ở trên tủ, đeo kính lên liền nhìn thấy Samuel cầm ly đánh răng, khăn vắt trên vai mở cửa bước ra ngoài. Tiếng người ồn ào, tiếng chửi bậy, tiếng bước chân rối ren trên hành lang hỗn loạn. Ethan có loại xúc động muốn nằm xuống ngủ tiếp, vì có lẽ tỉnh dậy lần nữa sẽ không phải cơn ác mộng trước mặt.

Nghĩ đến mất đi tất cả, nghĩ đến từ nay về sau quãng đời còn lại sẽ vượt qua ở chỗ này, Ethan bỗng hoài nghi chính mình có nên ôm hy vọng xa vời tích đủ 100 điểm sống sót rời khỏi đây hay không.

Mỗi tầng lầu chỉ có một phòng rửa mặt, lại phải cung ứng cho hơn trăm người tới rửa mặt buổi sáng, một lần chỉ có thể vào mười mấy người, tự nhiên chật như nêm cối. Mọi người xếp thành hàng dài bên dưới ban công chật hẹp, phóng mắt nhìn tất cả đều là đàn ông, tuổi từ thiếu niên đến dưới trăm tuổi. Không khí lan tràn mùi vị vẩn đυ.c nào đó, Ethan cúi đầu hòa mình vào đám đông trong lúc nhất thời cũng không thấy, ngẩng đầu nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng Samuel.

Trên vách tường phòng tắm đơn sơ nơi nơi là nấm mốc màu đen cùng vết nước ố vàng, tất cả Phi nhân giống như trâu điên lao vào buồng vệ sinh; chưa rửa mặt thì nhanh chóng rửa mặt, trong vòng một phút phải sửa sang xong. Liền tính là số 1 cũng không được vượt quá ba phút, sửa sang xong phải nhường vị trí cho người sau, nếu không những người xếp hàng phía sau sẽ bắt đầu chửi má nó. Trước đây Ethan sửa sang lại dáng vẻ cũng phải tiêu tốn 15 phút đến 20 phút, hiện tại cậu vừa mới đánh răng được một nửa thì phía sau đã có người bắt đầu hùng hùng hổ hổ. Cậu cuống quít súc kem đánh răng trong miệng, lại bị đẩy ra ngoài phòng tắm.

Thời điểm 5h30 sáng tất cả Phi nhân phải đến nhà ăn gần nhất lĩnh đồ ăn buổi sáng và buổi trưa, qua thời gian thì sẽ không còn. Toàn bộ thành thị tối tăm nơi đây chợt thức dậy, rời đi tiểu lâu cư trú chỉ thấy trên đường phố chật hẹp dơ bẩn là một đội ngũ thật dài, tất cả Phi nhân đều rời khỏi nơi cư trú đi về một hướng nào đó, hàng ngũ ngay ngắn trật tự.

Nơi nơi trên đường phố là người máy cảnh sát trong trạng thái say ngủ, bề ngoài nhìn như vô hại thậm chí có chút vụng về, nhưng trên thực tế được trang bị vũ khí laser, người bị tia laser bắn vào cơ thể sẽ hóa thành năng lượng cao trong vài giây. Nhất cử nhất động của đám Phi nhân đều được màn hình giám sát phát ra hồng quang kia giám thị. Bởi vì có những cỗ máy gϊếŧ chóc ở khắp mọi nơi, cho nên các phần tử được xã hội loài người phán định là rất nguy hiểm này mới không thể không tuân theo quy tắc, mặc đồng phục thống nhất đi theo đội ngũ chậm rãi tiến về phía trước, tựa như từng hàng kiến thợ.

Từ sáng tới giờ Ethan luôn ở trong trạng trái mờ mịt, không biết tiếp theo phải làm gì chỉ biết mù quáng làm theo người khác. Cảm giác này khiến cậu phi thường vô thố, chóp mũi đổ mồ hôi vì căng thẳng. Cậu cẩn thận đánh giá bốn phía, phát hiện ở bên ngoài nam tính nữ tính không hề tách ra, liếc mắt một cái rất khó phân biệt Alpha, Beta cùng Omega. Nhưng để ý kỹ hơn, thường thường phía sau một số Alpha cao lớn cường tráng là một Omega nhỏ gầy, mà vô luận nam hay nữ Omega tuyến thể trên cổ đều có dấu cắn máu bầm rõ ràng, thậm chí đang rướm máu, hiển nhiên là bị Alpha phía trước đánh dấu.

Ethan nhớ tới bóng dáng cao lớn của Samuel, căn bản nhìn không ra tuyến thể thuần túy trên cổ hắn. Một khi thân phận của hắn bị lộ, chỉ sợ sẽ trở thành mục tiêu vô số Alpha tranh đoạt... Khó thể tưởng tượng Samuel sinh tồn như thế nào trong hoàn cảnh như vậy.

Có thể xuất phát từ thiên tính Beta muốn bảo hộ Omega, cậu sinh ra lòng đồng tình thật sâu với Samuel.

Nhưng nghĩ lại bản thân mình bây giờ còn khó bảo toàn, thế mà còn có tâm đồng tình người khác...

Nhà ăn là một tòa nhà một tầng màu xám trên mặt đất, vô số đội ngũ từ bốn phía hội tụ trước hình hộp chữ nhật giống bia mộ này. Trong sảnh là một hàng bàn dài đặt đồ ăn thừa tản ra mùi vị dầu mỡ phát ngấy. Mọi người xếp hàng dài trước hàng loạt điểm phát lương thực để nhận đồ ăn. Bữa sáng là một khối bánh mì và sữa bò áp súc dinh dưỡng, bánh mì cứng như đá, sữa bò có vị béo ngậy, nhưng dinh dưỡng và calo đủ dùng cho nửa ngày; phần còn lại của bữa trưa là một ấm đun nước nóng, cũng là thực phẩm áp súc.

Ethan xoay người cầm đồ ăn của mình, liền thấy mọi người tự động chia thành nhóm tốp năm tốp ba ngồi xuống ăn cơm. Hiển nhiên đa số Phi nhân đều có vòng tròn của mình, cho dù già không đi nổi cũng có câu lạc bộ người già cho bọn họ, mấy người tụ tập trước bàn dài xa xa.

Cậu không biết phải làm sao để tìm được Samuel. Trong biển người mênh mông nào có bóng dáng của Omega kia, đành tự tìm một cái bàn không người ngồi xuống, xé bánh mì đóng gói cắn một miếng liền ăn không vô, bánh mì này cứng như gỗ, còn có một cổ hương vị như plastic bọt biển. Một tháng trước, cậu vẫn ăn thịt bò tươi cùng rau dưa, uống rượu nho chân chính, thậm chí đôi khi còn cảm thấy phát sầu vì không biết nên ăn gì mới tốt. Chỉ là từ nay về sau, một ngày ba bữa cậu chỉ có thể ăn những thứ này.

Đang lầm bầm, đột nhiên chuông lớn trong nhà ăn vang lên như truyền bá, một giọng nữ lạnh băng cất lên: “Tất cả Phi nhân được đánh số 250, 251, 252 trong mười phút đến tập hợp ở khu đại môn.”

Ethan nhìn thoáng qua phía trên ngực trái bộ quần áo của mình, số 252.

Không ít người sau khi nghe được thông báo liền đứng lên, sôi nổi đi về phía nhà ăn, chắc hẳn là ba con số vừa được nhắc tới. Cậu nhìn thấy một nữ Beta vừa khóc vừa bị một nữ Beta khác kéo ra ngoài, miệng không ngừng hét lên: “Tôi không muốn chết!”

Một cô gái khác lớn tiếng khuyên giải an ủi: “Sẽ không có chuyện gì đâu! Nghe lời! Nếu không chúng ta đều phải chết!”

“Tôi không cần! Tôi không muốn chết! Cứu mạng!”

Tiếng hét chói tai của cô gái làm không khí trong nhà ăn cũng hạ xuống mấy độ, người không bị điểm danh tựa hồ tập mãi thành quen, tiếp tục ăn bữa sáng của mình.

Ethan chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng, miếng bánh mì vừa rồi như mắc kẹt giữa cuống họng khiến cậu hô hấp khó khăn. Cậu muốn đứng lên nhưng lại không thể động đậy.

Những con số đó rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Lúc này cậu chợt cảm thấy cánh tay đau nhức, đột nhiên bị một cổ lực mạnh mẽ kéo lên, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Samuel.

“Sao… làm sao vậy?” Ethan hoảng loạn hỏi.

Samuel đẩy cậu đến cửa ra, sắc mặt nghiêm trọng: “Cũng không biết cậu gặp may mắn hay là xui xẻo, dù sao cơ hội chuộc tội tới rồi.”

“Chuộc tội? Ý anh là những Phi nhân chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm?”

“Bằng không cậu cho rằng chính phủ có lòng tốt vậy sao, phí công nuôi chúng ta, những người rác rưởi không tính là nhân loại?” Samuel cười nhạo một tiếng, trong giọng nói tràn ngập trào phúng: “Chỉ cần cậu có thể sống sót thì cách ngày rời khỏi đây gần hơn một ít. Sống không tốt thì sao, ít nhất sau này không cần ăn thức ăn giống như phân ở nơi này.”

Mũi Ethan đổ mồ hôi, tư duy hỗn độn: “Chỉ là... Chỉ là tôi căn bản chưa tiếp nhận bất kỳ buổi huấn luyện nào mà? Là nhiệm vụ gì? Ngay cả súng tôi cũng chưa cầm qua!”

“Mẹ nó, làm sao tôi biết được. Đừng nhiều lời, người kháng lệnh không đi sẽ bị những cỗ máy gϊếŧ người kia trung hòa.”

Ethan đi theo khoảng 90 người rời nhà ăn, bên ngoài có mấy cảnh vệ cầm súng đang chờ bọn họ, sau khi nhanh chóng kiểm kê nhân số liền đem mọi người nhét vào mấy chiếc xe vận tải quân dụng. Trong bóng đêm Ethan ở chung với mấy người khuôn mặt xa lạ không rõ lay động theo đường xá xóc nảy. Trong không khí áp lực nổi lơ lửng tiếng khóc nức nở, tiếng chửi, tiếng thì thầm nói chuyện với nhau, nhưng càng nhiều là trầm mặc.

Đến bây giờ trong đầu Ethan vẫn phát ngốc. Lúc cậu còn ở Cục Năng Lượng cũng đã nghe mọi người đàm luận về nhiệm vụ chuộc tội trong Cấm Thành, nghe nói là một ít công việc cực kỳ nguy hiểm, bao gồm đi khai thác một số khoáng sản có tính phóng xạ cực cao, hoạt động thăm dò núi lửa, xây dựng căn cứ trên các tinh cầu xa xôi, làm người thử nghiệm vắc-xin phòng bệnh, hoặc chấp hành các nhiệm vụ dám chết. Căn cứ trình độ nhiệm vụ nguy hiểm mà phần thưởng giá trị đạo đức khác nhau, càng nguy hiểm giá trị đạo đức càng cao, vấn đề là tỷ lệ tử vong cũng càng cao.

Có lời đồn rằng trong Cấm Thành không ai có thể sống sót tới lúc đó để lấy được 100 điểm. Sau khi nhận được kết quả thẩm phán cậu vẫn luôn suy nghĩ, để sống sót đi ra ngoài cậu phải tận lực tìm công việc có tính nguy hiểm không cao, tích lũy từng chút một cuối cùng nhất định sẽ có ngày rời khỏi đây.

Nhưng cậu đã quên, là một Phi nhân cậu không có lựa chọn nào khác.

Năm phút sau xe dừng, từ trong xe tối om chui ra trước mặt là một đạo tường thành sắt thép cao cao, dùng để phân chia các khu vực khác nhau ở Cấm Thành. Cánh cửa thật lớn trên lầu phát ra một tiếng loa chói tai, sau đó giọng nữ máy móc tương đồng như ở nhà ăn vang lên: “Tên nhiệm vụ chuộc tội: Thanh phong, điểm giá trị: 10 điểm.”

Nghe thấy điểm giá trị một bộ phận đám đông ồ lên. Samuel ở bên cạnh huýt sáo: “Xem ra sẽ có nhiều người tranh nhau đây.”

Ethan thấp giọng hỏi: “Mười điểm rất nhiều sao?”

“Đã là 10/100 rồi, cậu nói nhiều hay không nhiều. Nhiệm vụ 10 điểm xuất hiện một lần đã là việc của ba tháng trước.”

Tâm Ethan bắt đầu trầm xuống.

“Nội dung nhiệm vụ: Đến tinh vực 930 Địa Cầu Đỏ khai phá cùng Eve tinh - đồng minh với Địa cầu Liên minh. Thời gian xuất phát: Lập tức.”

Sau khi giọng nữ nói hết, một cảnh vệ nam tính Beta dung mạo anh tuấn thông qua khuếch đại âm thanh nói: “Chúng ta cần 50 người, quy củ cũ, có người tình nguyện hay không?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu có mấy người nhìn qua rất hung hãn đứng dậy. Samuel có chút do dự, đang định đứng dậy đi ra ngoài đột nhiên bị Ethan kéo lại.

“Nếu điểm giá trị cao như vậy chắc chắn rất nguy hiểm, anh không muốn sống nữa?” Ethan thấp giọng nói.

Samuel hất tay cậu ra, trừng mắt liếc cậu một cái: “Lão tử còn phải để tiên cá như cậu tới dạy hay sao? Cút.”

Nói xong liền nhanh chóng bước ra đội ngũ. Mấy người tình nguyện này dường như quen biết nhau, có một số người chào hỏi ngắn gọn. Trong đó có một nam nhân cao lớn với mái tóc đỏ tựa hồ là anh em tốt lấy tay choàng qua vai Samuel.

Bất quá chỉ có 9 người tình nguyện, 41 người còn lại nên làm gì bây giờ?

Chỉ thấy cảnh vệ anh tuấn tóc đen mắt đen trên tay cầm dùi cui thản nhiên dạo bước trước mặt đám người, tùy tay chỉ một người: “Ngươi, bước ra khỏi hàng.”

Nam Beta bị điểm mặt vẻ mặt dại ra, cả người run bần bật nhưng không thể không bước ra khỏi đội. Cảnh vệ đi qua đi lại tùy tay chỉ loạn dùi cui một hồi, vì thế thực nhanh liền có mười mấy người rời khỏi đội ngũ, trong đó có nữ Beta vẫn luôn kêu khóc kia. Phần lớn những người chưa bị điểm trúng biểu tình thả lỏng vì tránh được một kiếp, cho đến khi cảnh vệ đi về hướng Ethan, cậu cố ý rụt vai cúi đầu, hận không thể chui xuống đất. Cảnh vệ mang ủng cao nặng nề bước trên mặt đất phát ra tiếng vang ca ca, chấn động khiến trái tim nhỏ bé của cậu không ngừng run lên.

Nhưng trời không chiều lòng người, dùi cui kia vẫn chọc mạnh vào ngực cậu: “Ngươi.”

Ethan cổ họng khô khốc, hai chân mềm nhũn vâng lệnh bước ra khỏi hàng, đầu óc một mảnh trống rỗng.

Năm mươi người nhanh chóng chọn xong, có vài tên cảnh vệ lại đeo cho mọi người một chiếc vòng cổ màu đen. Xúc cảm lạnh lẽo tiếp xúc làn da làm Ethan rùng mình một cái. Những vòng cổ này có thể phát ra dòng điện cảnh cáo đủ gây nguy hiểm đến tính mạng, bất luận kẻ nào có ý định chạy trốn hoặc không tuân theo mệnh lệnh thì sẽ bị điện giật. Bọn họ lần nữa lên xe tải, nửa giờ sau lên máy bay vận tải. Toàn bộ quá trình Ethan đều hốt hoảng, không biết có phải vì sợ hãi tử vong cho nên đại não từ chối cự tuyệt tiêu hóa tin tức hay không.

Cái tên Địa Cầu Đỏ này trước đây khi Ethan còn ở Cục Năng lượng có nghe qua. Đó là hành tinh mới nhất được phát hiện gần Dải Ngân Hà, bởi vì các nhà thiên văn học Địa cầu Liên minh và Eve tinh đồng thời quan sát phát hiện ra, cho nên hai bên cùng sở hữu tinh vực này. Hai bên đã cử không ít nhân viên khai hoang khai phá đến khảo sát và xây dựng căn cứ, hơn nữa đã tìm thấy trên đó một lượng lớn mỏ đồng, báo chí hằng ngày cũng có đưa tin.

Ethan cũng đã thử dùng kính thiên văn chỉnh bội số lớn quan sát hành tinh đỏ mỹ lệ kia, nhưng không nghĩ tới có một ngày chính mình lại thật sự đi tới đó.

Sau khi phi hành khoảng mười mấy tiếng đồng hồ, bọn họ đáp xuống chỗ sân bay quân dụng, xung quanh đều là sa mạc hoang mạc, phía xa thành thị là hài cốt khổng lồ sừng sững trong gió cát. Này không giống sân bay mà là sân bay phi thuyền vũ trụ. Những con tàu vũ trụ tươi sáng sắp thành từng hàng cao lớn trên khoảng đất bằng rộng lớn, hầu hết là hình đĩa lưu sướиɠ tuyệt đẹp, tầng ngoài lưu chuyển những viên trân châu màu xám bạc.

Quân nhân bộ đội đặc chủng được lệnh xếp thành một hàng để lên tàu với 50 người Phi nhân đứng sau, những quân nhân đó quay đầu, ánh mắt pha lẫn biểu tình trào phúng, khinh thường, nghiền ngẫm hoặc lạnh nhạt nhìn họ. Một quân nhân lớn tiếng châm chọc nói: “Thế mà lại làm việc cùng một đám cặn bã, tôi đúng là đυ.ng phải đại vận!”

Một nữ quan quân Beta khiển trách: “Câm miệng!”’

Ethan đã nhiều lần lên tàu vũ trụ thậm chí có mấy lần ngồi chuyên cơ với cục trưởng, nhưng chưa bao giờ ngồi phi thuyền quân dụng lớn như vậy. Ngẩng đầu nhìn, con người phảng phất như ruồi bọ đối mặt với con quái vật khổng lồ, đi giữa bóng tối vũ trụ bao la khó mà không sinh ra cảm giác sợ hãi. Phi thuyền chậm rãi đáp xuống từ trên cao, mọi người đứng ở đó được đưa vào khoang thuyền.

Tuy rằng là quân dụng nhưng bên trong phi thuyền lại rất tinh khiết, chỗ nào cũng làm cho người ta cảm giác bóng loáng lưu sướиɠ. Bọn họ tập trung ở hạm tàu có thể chứa đủ 200 người, Ethan chú ý tới, ngoài họ còn có một số người Eve tinh.

Người Eve, chủng tộc được xưng tụng thần bí cùng vẻ ngoài mỹ lệ. Họ có 6 loại giới tính giống với nhân loại, chiều cao trung bình cao hơn nhân loại vài cm, tai nhọn, con mắt thứ 3 trên trán ngày thường khép lại, chỉ lộ ra một vết đỏ. Bất đồng với hầu hết chủng tộc phát triển trong dải ngân hà, người Eve tinh thập phần thành kính tín ngưỡng tôn giáo, nhận thức gấp mấy lần nhân loại. Có người nói rằng bọn họ có thể cảm nhận được thứ mà con người không cảm nhận được, thậm chí có thể câu thông năng lượng vận mệnh của vũ trụ, tiến tới hiểu biết nhiều chân lý mà chủng tộc khác khó có thể hiểu được.

Đa số người Eve tinh chủ yếu đi theo bước chân của những quân nhân mặc quân phục màu trắng, nhưng có một người tựa hồ là nam tính Alpha khác biệt với những người Eve tinh còn lại. Hắn khoác áo choàng màu trắng cao cổ thêu hoa văn kim sắc hoa lệ, tóc ngắn màu vàng hơi cong lên tản ra tầng quang mang nhạt màu, tròng mắt màu xám bạc như mang theo ánh sao, dấu vết con mắt thứ 3 trên trán càng thêm rõ ràng so với người thường, tựa như một ngọn lửa thiêu đốt giữa hai đầu lông mày. Trên người hắn toả ra một loại khí chất cao quý mà thần bí, bất đồng với quân nhân khác.

Người kia có thể là tư tế của người Eve tinh. Bởi vì là chủng tộc coi trọng tín ngưỡng cho nên khi hành quân đánh giặc tư tế thường đi theo quân đội hội nghị trường kỳ tác chiến, hơn nữa địa vị của họ trong quân đội rất cao nên điều này không có gì kỳ quái.

Chẳng qua tư tế kia thật sự quá đẹp.

“Uy, mắt nhìn thẳng ghê ha.” Ở bên cạnh miệng Samuel phun ra một câu chế nhạo, làm Ethan nhanh chóng dời tầm mắt dùng tay đẩy kính.

Người Eve tinh đã sớm nghe nói Địa cầu liên minh có “Phi nhân” nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, trong lòng không khỏi mang theo vài phần tò mò mới lạ, đưa mắt nhìn 50 tên Phi nhân đi về hướng kia.

Tròng mắt của bạch y tư tế Tanysell hơi đổi sang màu xám bạc, bất động thanh sắc đánh giá những người tội ác tày trời được gọi là Phi nhân này. Ngoài dự đoán chính là, một bộ phận những người này thoạt nhìn cũng không cao lớn nguy hiểm như trong tưởng tượng, thậm chí có bộ dáng đơn bạc khϊếp đảm hơn so với người bình thường trên Địa cầu một chút.

Từ trước đến nay hợp tác cùng nhân loại Địa cầu Liên minh không phải chuyện vui sướиɠ gì. Đây là quốc gia cổ xưa bị phong ấn, mọi người trên dưới đều tôn sùng mù quáng tổng thống Appiah, mặc dù trên thực tế nàng chỉ kế thừa vị trí của cha mình, tuy có một số quân công nhưng hoàn toàn không dựa vào phiếu bầu cử để thượng vị; cuộc sống hàng ngày của nàng cũng rất bí ẩn, hiếm khi xuất hiện trước công chúng.

Hệ thống giá trị đạo đức của người Địa cầu cực kỳ hà khắc áp lực, yêu cầu đối với tất cả nhân loại đều giống nhau, phàm là người làm trái với cái gọi là đạo đức truyền thống đều bị trừ điểm. Về đạo đức truyền thống không nhất thiết phải hợp lý, một số bất quá chỉ là tập tục xấu tồn tại lâu đời, còn lại là bộ phận nhỏ người dùng nó làm thủ đoạn khống chế đại đa số người khác, rất là vớ vẩn.

Ví dụ nếu bạn đi ăn máng khác, nguyên nhân chỉ vì công ty khác cho bạn mức lương cao hơn, bạn sẽ bị chủ cũ đánh vào mục bất trung. Cách đây vài năm từng có một vụ ông chủ cũ lấy tội danh bất trung kiện nhân viên tạm thời trước kia lên Tòa án đạo đức, cuối cùng thành công trừ ba phần giá trị đạo đức của nhân viên kia. Từ đó về sau những người có dự định đi ăn máng khác đều vắt hết óc tìm mọi lý do cao thượng, chẳng hạn các loại như vâng theo ý muốn cha mẹ, tìm công ty gần nhà để tiện chăm sóc con cái, để cấp trên không có lý do trách cứ mình bất trung.

Người Địa cầu từ trước đến nay luôn cũ kỹ mà cuồng nhiệt, lại thiếu khả năng tự vấn bản thân*, sự tồn tại của người cặn bã trên Địa cầu tất nhiên càng thêm dã man, bởi vậy mọi người cũng không trông mong vào nhiệm vụ lần này. Tuy rằng nói những người Phi nhân đó được sử dụng để làm mồi nhử và phải chịu nguy hiểm như lá chắn thịt, nhưng nếu cùng một đám người sinh hoạt trên phi thuyền trong một tuần cũng không phải chuyện gì vui.

*thiếu khả năng tự vấn bản thân: ý câu này là luôn thấy lỗi sai của người khác nhưng không ngẫm lại sai lầm của bản thân.

Tanysell lại chú ý đến chàng thanh niên cao ráo anh tuấn với hình xăm rắn chín đầu trên cánh tay xen lẫn trong đám người. Người kia tản ra hơi thở tiêu chuẩn của Alpha, bề ngoài cũng thập phần phù hợp, nhưng Tanysell lại cảm giác được từ trong thân thể nam nhân kia tỏa ra một mùi hương dụ hoặc ít người phát hiện.

Đó là hơi thở thuộc về Omega...

Ở nơi hỗn loạn và dơ bẩn như Cấm Thành, một Omega ngụy trang thành Alpha... Có vẻ là một câu chuyện thú vị đây.

***