---
Sau khi xe dừng lại, chuyện đầu tiên Dư Ôn làm đó là nhanh chóng vọt xuống.
Quý Nam Uyên đã ngủ được hai tiếng, tinh thần không tồi. Sau khi anh xuống xe cũng cầm lấy hành lý của Dư Ôn rồi theo sau đám sinh viên vào nhà nghỉ trên núi.
Hôm nay Dư Ôn mặc quần dài vì cô lo lắng trên núi có đủ loại sâu bọ gì đó nên không dám mặc quần đùi. Chính là, cô hoàn toàn không nghĩ tới trên xe sẽ gặp được Quý Nam Uyên, càng không nghĩ tới...
Dư Ôn cúi đầu nhìn qυầи ɭóŧ bên trong, xấu hổ buồn bực mà lấy khăn giấy lau khô dâʍ ŧᏂủy̠ ở mặt trên, lúc này mới an tâm chỉnh sửa lại quần áo rồi đi ra ngoài.
Trước khi đi đã chia xong hai người một phòng, Dư Ôn ở chung với Khổng Tiện Nghi. Lúc này Khổng Tiện Nghi đang cầm chìa khóa, giúp Dư Ôn ký tên.
Quý Nam Uyên đứng trước cửa nhà nghỉ, phía sau lưng đeo một cái bao lô leo núi cực kỳ to, không biết là bên trong đựng cái gì.
Dư Ôn đi vòng qua người anh, lại bị anh kéo lại.
"Làm gì!" Bị bất ngờ nên cô đã đẩy anh ra.
Quý Nam Uyên đưa tới một cái bình nhỏ, "Ngừa côn trùng."
"Không cần!" Dư Ôn hất cằm, hừ lạnh một tiếng, đi qua trước mặt anh một cách rất là kiêu căng.
Khóe môi Quý Nam Uyên hơi cong, anh bỏ đồ vật vào túi rồi xoay người cầm balo lên lầu.
Dư Ôn đi vào trong liền gặp Khổng Tiện.
Những nữ sinh khác đều có nam sinh hỗ trợ, chỉ còn lại Dư Ôn cùng Khổng Tiện Nghi hai người đối diện với rương hành lý trên mặt đất.
Hành lý của Khổng Tiện Nghi rất nhỏ, còn của Dư Ôn so với hai người cộng lại còn to hơn nhiều.
"Sao lại thế này? Quý Nam Uyên không giúp cậu xách hành lý?" Khổng Tiện Nghi khϊếp sợ hỏi, biểu tình khϊếp sợ này y hệt như lúc thấy cái vali siêu cấp to bự của Dư Ôn.
"Anh ta là cái gì mà phải giúp tớ xách?" Dư Ôn cau mày nhưng trong lòng cũng có chút hụt hẫng, dùng tay chân nhỏ nhắn của mình nhấc vali từng bậc từng bậc lên cầu thang.
"Chậc, hay là cậu đứng đây đợi chút đi, tớ đem hành lý lên trước rồi lại xuống giúp cậu." Khổng Tiện Nghi nhanh chóng cầm lấy hành lý của mình lên phòng.
Dư Ôn chỉ mới xách vài bước đã chịu không nổi, một thân đầy mồ hôi, cánh tay nhức mỏi. Cô đứng tại chỗ nghỉ ngơi, sẵn tiện mở một viên kẹo chocolate, mới vừa bỏ vào trong miệng thì trên đỉnh đầu bỗng hiện đến một bóng người bao phủ xuống.
Hàm răng bị cạy mở.
Viên chocolate bị một đầu lưỡi ấm nóng cuốn mất, trước khi rời đi còn mυ'ŧ mạnh môi cô một cái.
Dư Ôn cả kinh, tròng mắt trừng lớn, chờ đến khi người nọ rút về mới thấy đó là Quý Nam Uyên.
Anh dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ khóe môi, "Cái này coi như là thù lao."
Dư Ôn tức giận đến nói không nên lời.
Quý Nam Uyên duỗi tay cầm lấy hành lý của cô, nhẹ nhàng xách lên lầu.
"Khoan!" Dư Ôn cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, nhanh chóng đuổi theo anh.
Quý Nam Uyên cầm hành lý to như vậy còn đi nhanh hơn cô. Lúc Dư Ôn đuổi tới nơi thì Quý Nam Uyên đã dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, hỏi, "Phòng nào?"
Khổng Tiện Nghi vừa vặn từ trong phòng đi ra, cô cười tủm tỉm rồi đem chìa khóa giao cho Quý Nam Uyên, vô cùng ân cần mà chỉ vào phòng 203 nói, "Phòng đó."
"Khổng Tiện Nghi... Cậu bị cái gì vậy? Tự nhiên đưa chìa khóa cho anh ta" Dư Ôn đen mặt.
"Không phải anh ấy muốn cất hành lý giúp cậu sao?" Khổng Tiện Nghi bày ra vẻ mặt vô tội, "A, tớ phải đi xuống dưới mua chút đồ, đi trước nha."
"..."
Quý Nam Uyên mở cửa phòng 203, đem hành lý cất vào trong, sau đó nghiêng đầu Dư Ôn còn đang đứng ngoài cửa.
"Không vào sao?"
"Anh đi ra đi." Dư Ôn phòng bị mà trừng mắt nhìn Quý Nam Uyên.
Anh dựa người vào cửa, lộ ra nụ cười vô cùng quyến rũ.
"Sợ anh thao em ở đây?"