-----
“Tôi không thích!” Dư Ôn ngạnh cổ muốn làm trái ý anh.
Khóe môi Quý Nam Uyên hơi cong, anh khom lưng xuống đem cô bế ngang lên.
Dư Ôn hoảng sợ, “Quý Nam Uyên!”
Quý Nam Uyên đặt cô vào chỗ ngồi bên trong.
“Kêu cái gì.” Anh ngồi xuống, đầu dựa vào vai cô, “Quá mệt, anh mượn vai ngủ một lát.”
Dư Ôn rất không phối hợp mà vặn vẹo cơ thể.
Quý Nam Uyên nâng tay chế trụ cằm Dư Ôn, đem cả khuôn mặt cô xoay về phía anh, bốn mắt nhìn nhau, sau đó cúi người ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng chui vào bên trong mυ'ŧ cắn lấy đầu lưỡi cô.
Dư Ôn thẹn quá hóa giận, đôi mắt trừng lớn.
Trên xe nơi nơi đều là người, tuy rằng ghế sau ít bị chú ý nhưng chỉ cần có tiếng nói cười truyền đến thì cả lỗ chân lông của Dư Ôn cũng đều muốn nổ tung, gấp đến độ véo chặt cánh tay anh, giọng nói mang theo chút run rẩy, “Quý Nam Uyên…”
Ánh mắt Quý Nam Uyên sâu đến lợi hại, anh thở hổn hển rồi lui người ra, lại dựa đầu vào vai Dư Ôn, môi mỏng cách lỗ tai cô rất gần, khi nói chuyện hô hấp đều phun thẳng vào sâu trong màng nhĩ.
“Đừng lộn xộn.” Âm thanh của anh có chút khàn khàn, hơi thở nóng bỏng, “Anh cương.”
Sống lưng Dư Ôn như có dòng điện chạy qua khiến cô run rẩy, toàn thân nổi lên da gà, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn xuống giữa háng anh, chỉ thấy quần thể thao đã nổi lên một cái lều trại cao cao.
Dư Ôn nghẹn lời quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai lại đỏ đến lợi hại.
Một lát sau, cô nhịn không được nữa liền đem túi của mình ném lên trên đùi anh.
Quý Nam Uyên cười nhẹ, anh nhắm hai mắt, âm thanh có chút vui vẻ.
“Sợ người khác thấy?”
“Câm miệng!” Dư Ôn xấu hổ buồn bực mà la lên.
Quý Nam Uyên bắt lấy tay cô đặt ở dưới túi, đè lên trên dươиɠ ѵậŧ cứng rắn nóng bỏng, nói:
“Sờ sờ nó, ngạnh đến khó chịu.”
Cả người Dư Ôn như muốn nổ tung.
Lúc này giáo viên đã điểm danh thống kế số người xong, xe bắt đầu xuất phát.
Mọi người ở trên xe đều rất hưng phấn mà thảo luận đủ mọi chuyện, chỉ có Dư Ôn bên này là cả da đầu tê dại. Cô bị Quý Nam Uyên dùng tay đè nặng, nắm chặt lấy côn ŧᏂịŧ thô tráng nóng hổi.
Quý Nam Uyên dựa vào vai Dư Ôn, môi lưỡi ngậm lấy vành tai cô mà liếʍ láp.
Phía dưới Dư Ôn đã ướt đẫm, toàn bộ cơ thể đều mềm nhũn, âm thanh cô phát ra như đang cầu xin, “Quý Nam Uyên…”
Quý Nam Uyên nắm lấy cằm Dư Ôn, đem mặt cô xoay lại rồi hôn lên môi, một bàn tay từ phía dưới thăm dò vào trong áo, sờ đến nhũ thịt phấn nộn, xoa thật mạnh một phen.
Dư Ôn rêи ɾỉ ra tiếng.
Hơi thở của Quý Nam Uyên thô nặng đến lợi hại, lực đạo cũng mạnh. Anh đem nội ý của cô đẩy lên phía trên, bắt lấy nhũ thịt no đủ xoa bóp thành đủ loại hình dạng rồi dùng ngón tay khảy khảy đầṳ ѵú đã đứng thẳng, bờ môi mỏng lại lần nữa dán sát đến lỗ tai cô, hơi thở nóng đến kinh người, “Anh muốn liếʍ vυ' em.”
Nghe được lời này phía dưới Dư Ôn càng ướt, cô thở phì phò mà đẩy anh, “Không cần…”
Quý Nam Uyên mở to năm ngón tay ra, bắt lấy toàn bộ nhũ thịt mà xoa bóp thật mạnh, sau đó lại cúi người hôn môi cô, hai đầu lưỡi cùng nhau quấn quýt.
“Động tác nhanh hơn một chút.” Dường như anh không còn kiên nhẫn, nhanh chóng bọc lấy bàn tay cô đang nắm dươиɠ ѵậŧ, loạt động trên dưới.
Dư Ôn xấu hổ muốn chết, cô sợ bị người khác nhìn thấy, cả người đều đã run rẩy không ngừng.
Loát động chưa đến một phút sau.
Quý Nam Uyên đột nhiên ngậm lấy môi cô mυ'ŧ thật mạnh, bàn tay bóp chặt nhũ thịt khiến Dư Ôn đau đớn muốn kêu lên nhưng tiếng rêи ɾỉ phát ra đều bị anh nuốt vào trong cổ họng.
Dươиɠ ѵậŧ trong tay giật giật hai cái rồi bắn đầy chất nhầy trắng đυ.c đặc sệt vào lòng bàn tay cô.
Tay Dư Ôn đều đã tê rần, còn ẩn ẩn phát run.
Quý Nam Uyên thở hổn hển, bờ môi mỏng trằn trọc ngậm lấy vành tai cô, không nhẹ không nặng mà cắn, âm thanh khàn khàn gợi cảm.
“Thật muốn làm em.”