Chương 22: Không thao chết cậu mới lạ ấy!
Edit + Beta: Vivians2
***
Dương Manh Manh đeo mặt nạ, trước khi vào bàn, không quên tô lại son môi.
"Thế nào?" Dương Manh Manh chu chu cái miệng nhỏ nhìn Diêu Lê.
"Đúng là hồ ly tinh mà!"
Càng đi vào bên trong, tiếng nhạc DJ lại càng lớn.
Ánh đèn có chút mập mờ, tối tăm, Dương Manh Manh đành phải nương theo ánh đèn mỏng manh để thấy rõ đường đi.
Vừa đến cửa, lập tức nhìn thấy một người phụ nữ đã lột qυầи ɭóŧ xuống, có một bàn tay to đang xoa nắn vυ' cô ta.
Vυ' cô ta không quá to, người đàn ông xoa vuốt, rồi vỗ vỗ mông người phụ nữ. Cô ta cũng rất ngoan ngoãn nâng cao mông đối diện với mặt người đàn ông.
Cảnh diễn ra tiếp theo Dương Manh Manh không xem, mà kéo Diêu Lê tiếp tục đi về phía trước.
Quán bar phần lớn là nữ sinh trẻ tuổi, cũng có người trưởng thành, có cả người cố tình trang điểm già dặn.
Nữ sinh rất đơn thuần, phần lớn mục đích đến bar là muốn câu dẫn thiếu gia nhà giàu hoặc kim chủ có tiền.
Trên ghế dài cách Dương Manh Manh không xa, cô thấy một nữ sinh mặc đồ thuỷ thủ mặt trăng quỳ gối trên bàn trà, phía sau có một người đàn ông đang điên cuồng thao cô ta, trong miệng nữ sinh còn đang ngậm côn ŧᏂịŧ của một người đàn ông khác. Toàn bộ cảnh ở đầy đều quá mức dâʍ ɭσạи.
Dương Manh Manh cũng không hề rảnh rỗi, cô đang tìm kiếm con mồi của mình, đã sớm quẳng Chu Triết Đông lên 9 tầng mấy rồi. Ai bảo cô gặp được người đàn ông giống Chu Triết Đông, nói không chừng người đàn ông này còn tốt hơn hắn, côn ŧᏂịŧ cũng to dài hơn.
"Tớ không hiểu được cậu luôn á, tìm đàn ông có dươиɠ ѵậŧ to dài như vậy để làm gì, để ngậm à?" Diêu Lê bị cô lôi kéo cùng đi tìm người đàn ông kia, trong lòng thật không hiểu Dương Manh Manh rốt cuộc muốn làm gì!
Dương Manh Manh nhìn bạn tốt chớp chớp mắt: "Làʍ t̠ìиɦ với đàn ông có côn ŧᏂịŧ to dài nhất định rất sướиɠ!"
"Sướиɠ?" Diêu Lê bĩu môi, tiếp tục nói: "Không thao chết cậu mới lạ ấy!"
Diêu Lê không muốn giống Dương Manh Manh, cô muốn tìm người phù hợp với kích cỡ của mình, tìm người có côn ŧᏂịŧ to chính là tự mình đi tìm đường chết mà mà.
"Diêu Lê...... Diêu Lê! Tớ tìm được hắn rồi." Dương Manh Manh kích động mà chỉ chỉ người đàn ông cách đó không xa.
Ánh đèn lờ mờ, hai người đến gần đánh giá một phen.
"Cậu chắc chưa? Sẽ không tìm lầm chứ?"
"Nhầm sao được, chính là hắn." Nói xong, cô ném Diêu Lê đi, đi về phía hắn.
Dương Manh Manh đi đến bên người hắn, dựa vào quầy bar giống hắn.
"Chú à, chú không có bạn gái chứ?" Dương Manh Manh sợ hắn nghe không rõ, tiến thẳng đến bên tai hắn nói chuyện.
Chu Triết Đông nhíu mày, nhìn thoáng qua cô gái mang mặt nạ màu đen bên cạnh này.
Thật ra hắn đứng ở đây, đã có không ít phụ nữ rả rích chủ động tán tỉnh hắn, nhưng đều bị hắn cự tuyệt, hắn còn đang làm nhiệm vụ.
Đến nỗi thấy cô bé này, phản ứng đầu tiên của Chu Triết Đông nghĩ cô bé đến đây tìm mình để bán da^ʍ.
Chu Triết Đông không để ý đến cô, hắn đang thu thập chứng cứ, đáng tiếc bây giờ tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, bằng không chỉ cần dựa vào ánh mắt sắc bén của mình, hắn sẽ nhớ rõ mặt của những người này.
Đây chính kinh nghiệm hắn tích lũy nhiều năm khi làm cảnh sát.
Dương Manh Manh thấy hắn không thèm nói với cô câu nào, cô dứt khoát chủ động xuất kích.
Tay nhỏ dán chặt lên bụng Chu Triết Đông, dần dần sờ xuống dưới, cô muốn kiểm tra rõ ràng, nhỡ may côn ŧᏂịŧ hắn không to như cô tưởng thì sao!
Còn không bằng trở về tiếp tục câu dẫn Chu Triết Đông.
Tay Dương Manh Manh sờ đến bộ phận phồng lên kia, mà hắn cũng rất cảnh giác giữ chặt tay cô, ánh mắt nghiêm túc, giọng nói lạnh băng như là bắt được tội phạm: "Nhóc con đang làm gì vậy?"