Chương 10: Lần đầu không mặc qυầи ɭóŧ
Edit + Beta: Raining & Vivians2
***
Chu Triết Đông nghĩ vậy, hận không thể tìm cái khe đất chui vào.
Tự an ủi trước mặt con gái, còn là kế nữ của mình! Sau này làm sao đối mặt với nhau đây?
Chu Triết Đông ngẫm lại thấy quá xấu hổ, hận không thể biến mất ngay trong nhà.
Ngay lúc hắn còn đang nghĩ nên đối mặt với Dương Manh Manh thế nào, thì chuông điện thoại vang lên.
Chu Triết Đông nhận điện thoại: "Ừm, là tôi, ừ, biết rồi...... Được rồi, tôi lập tức qua đó."
Không biết là ông trời có mắt, hay là mình ở hiền gặp lành, rốt cuộc hắn cũng có cơ hội đi ra ngoài.
Nếu hôm nay ở nhà, hắn thật sự không còn mặt mũi nào đối mặt với Dương Manh Manh.
Ngay lúc Chu Triết Đông thu thập đồ chuẩn bị ra ngoài, Dương Nhu mặc áo ngủ ren gợi cảm từ trong phòng đi ra. Cô chuẩn bị làm bữa sáng cho Chu Triết Đông.
Kết quả không ngờ tới, Chu Triết Đông sắp ra ngoài.
"Anh... anh muốn ra ngoài sao?"
Chu Triết Đông cầm chìa khóa xe trong tay, gật gật đầu: "Trong cục sắp xếp vài nhiệm vụ, rất cấp bách, cho nên phải nhanh chóng qua đấy."
"Vậy khi nào anh về?"
"Cái này anh cũng không rõ lắm, còn phải xem lượng công việc ở trong cục thế nào đã." Chu Triết Đông đương nhiên không muốn về nhà.
Hắn hận không thể nhận thêm vài nhiệm vụ trong cục. Qua thêm 2-3 ngày nữa không khí xấu hổ biến mất, hắn mới về.
Chu Triết Đông nhìn biểu tình mất mát của Dương Nhu, không đành lòng. Vừa mới kết hôn xong, ngay cả tiệc rượu chúc mừng cũng không có, cũng không thể ở bên cạnh cô, trong lòng có chút băn khoăn: "Anh sẽ về sớm nhất có thể."
Chu Triết Đông thay đổi chú ý.
Dương Nhu cười cười: "Không sao, công việc quan trọng hơn."
Trước khi Chu Triết Đông đi, Dương Nhu còn không quên dặn dò: "Nhớ mua bánh bao ăn sáng, đừng chỉ lo việc mà quên ăn."
Chu Triết Đông gật đầu, thay giày đi ra ngoài.
Dương Nhu duỗi eo, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ.
Còn sớm, vẫn có thể ngủ nướng tiếp.
Chờ Dương Nhu tỉnh lại, đã là 7 giờ 30.
Sáng sớm, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Dương Nhu mở cửa sổ, hít thở không khí trong lành.
Thấy ánh nắng tươi sáng như vậy, Dương Nhu chuẩn bị ôm chăn lên trên mái nhà phơi một chút.
Bởi vì quá gấp, nên cô cũng không kịp thay áo ngủ, bê thẳng chăn lên tầng.
Đến chỗ sân thượng gác mái thì cần phải đi qua phòng Chu Tiểu Bắc, Dương Nhu nhìn cửa phòng khoá chặt, hơi do dự, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là phơi chăn trước đã.
Ngay lúc cô quay đầu rời đi thì cửa phòng mở ra.
Cơ thể trần trụi của Chu Tiểu Bắc lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Dương Nhu.
Dương Nhu phản ứng lại rất nhanh, lập tức quay người.
Đứa nhỏ này.... Sao cứ thích ở trần như vậy? Sao ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không mặc?
Chu Tiểu Bắc nhìn thấy Dương Nhu đưa lưng về phía mình, cũng phản ứng lại, lập tức giữ cửa khép hờ, tạm mặc quần áo vào.
Dương Nhu phơi chăn xong, thuận tiện cũng chỉnh lại chăn nệm cho Chu Tiểu Bắc.
"Chuyện đó, Tiểu Bắc, dì có việc muốn bàn với con một chút."
"Dì nói đi."
"Chính là khi con rời phòng có thể mặc quần áo được không? Con không thể luôn trần trụi khi ra ngoài thế được? Dì thấy thì không sao nhưng nếu Manh Manh nhìn thấy...... Như vậy sẽ rất xấu hổ."
"Yên tâm, Manh Manh không nhìn thấy được." Thật ra Chu Tiểu Bắc muốn nói, không tính cho Dương Manh Manh nhìn, con chỉ cho dì nhìn thôi.
Nghe được lời này, Dương Nhu xấu hổ, cũng có chút khó hiểu.
Vì để Chu Tiểu Bắc mặc quần áo, Dương Nhu tận lực khuyên bảo: "Con cũng biết, bây giờ trong nhà còn có phụ nữ, không phải chỉ có con với ba con. Bây giờ chúng ta đã là người 1 nhà, hơn nữa dì cũng không thể luôn......" Dương Nhu ngượng ngùng, nói không nên lời.
"Dì, không phải vừa nãy dì mới nói dì nhìn thấy thì không sao mà?"
"Dì......" Bị Chu Tiểu Bắc hỏi vặn lại, Dương Nhu lập tức cạn lời.
Lời nói đến cổ họng không thể phát ra được, không phải không thể nói, mà là không biết nói gì.
Nhưng mà...... Tên nhóc hư hỏng này, mắt đang nhìn chằm chằm chỗ nào vậy?
—————————