Trà Xanh

Chương 11

Chương 11: Đưa cho Cảnh Quyến qυầи ɭóŧ ướt đẫm, phát tao với Cảnh Quyến 2

Học xong, cô đưa trang phục vũ đạo thay ra cho Trương Mộng Phỉ mang về trước giúp mình.

Lần này là cuộc họp toàn thể hội sinh viên, là do Cảnh Quyến chủ trì. Nguyên Nguyệt cảm thấy nghe Cảnh Quyến họp hoàn toàn là loại hưởng thụ, bận rộn nghe giọng Cảnh Quyến, đột nhiên bị điểm danh, quả thực là bất ngờ không có phòng ngự.

Nguyên Nguyệt gần như là mơ hồ, nhìn Cảnh Quyến trên đài, đang định đứng dậy thì nghe Cảnh Quyến nói: “Hi vọng mọi người đừng thất thần như bạn học Nguyên Nguyệt, nghiêm túc nghe họp.”

Bên dưới đều đáp một câu vâng, không ai cười, nhưng Nguyên Nguyệt vẫn cảm thấy rất mất mặt. Nguyên Nguyệt đâu từng bị xấu hổ như vậy, mặt đỏ lên, nghĩ một lát làm ra một quyết định.

Cuộc họp mở khoảng nửa tiếng, Cảnh Quyến trở lại văn phòng mở ngăn tủ ra bỏ cuốn ghi chép vào, sau đó mặc áo khoác, vừa sờ thì phát hiện có gì đó không thích hợp. Bàn tay cho vào trong túi áo, đυ.ng tới thứ gì đó hơi ẩm ướt, xúc giác dưới ngón tay là một vùng dinh dính.

Cảnh Quyến gần như kịp phản ứng đây là thứ gì, nghiến răng, vậy mà cô bé kia lớn mật to gan như vậy.

Rút tay ra, tùy ý rút một tờ giấy định lau đi, nhưng khi sắp lau vẫn không nhịn được vươn tay để trước mũi, ngửi một lát. Cảnh Quyến không nói nên lời là có mùi gì, gương mặt không biểu cảm lau sạch ngón tay, cho giấy vào trong túi.

Mới đi ra khỏi cửa thì nhận được một tin nhắn, Cảnh Quyến biết là cô gửi tới, không để ý tới, mãi đến khi trở về chỗ ở. Chuông điện thoại vang lên, Cảnh Quyến lấy điện thoại ra xem, là Nguyên Nguyệt gọi điện tới.

Cảnh Quyến nghe máy, mở loa ngoài đặt lên trên bàn, không mở miệng nói trước, để áo khoác sang một bên, ngồi trên ghế sofa cởi một ít cúc áo sơ mi.

“Học trưởng, anh có nhìn thấy quà em tặng anh hay không?” Nguyên Nguyệt giống như ở bên ngoài, mơ hồ nghe thấy được tiếng gió.

“Nguyên Nguyệt.” Cảnh Quyến cởi đồng hồ trên tay bỏ sang một bên, giọng nói trong veo mà lạnh lùng mang theo chút không vui.

Nguyên Nguyệt nở nụ cười, không phải nụ cười bình thường lừa gạt tìm không ra khuyết điểm, không mảnh mai giống như thường ngày, mang theo chút quyến rũ: “Sao lại tức giận, anh không vui à?”

“Nguyên Nguyệt, cô là nữ sinh, không biết tự trọng sao?”

“Ừm, chân người ta rất chua xót, vừa rồi nghĩ tới anh lại cao triều nhiều lần.” Nguyên Nguyệt đứng ở ban công ký túc xá, nhìn mấy sinh viên ở phía xa, Trương Mộng Phỉ ra ngoài đi dạo siêu thị, hai bạn cùng phòng khác đều đang đi học.

Cảnh Quyến cầm cái cốc ở bên cạnh tới bên bình nước, rót nước, ực một hơi uống cạn, người phụ nữ ở bên kia điện thoại giống như tâm huyết dâng trào, tiếp tục nói: “Hiện giờ phía dưới của em ướt đẫm, đều tại anh.”

“Anh có muốn nhìn hay không? Anh đồng ý kết bạn wechat của em đồng ý được không, đồng ý em sẽ cho anh xem.”