Trà Xanh

Chương 10

Chương 10: Đưa cho Cảnh Quyến qυầи ɭóŧ ướt đẫm, phát tao với Cảnh Quyến 1

“Học trưởng đúng là dưỡng sinh.” Tay trái của Nguyên Nguyệt nâng cằm, tay phải gắp miếng sườn xào chua ngọt. Hai người đều không thích ăn sườn xào chua ngọt, trái lại Nguyên Nguyệt rất thích, không ai cướp với mình.

“Dù sao khá lớn tuổi.” Hiếm khi Cảnh Quyến mở miệng vui đùa, nhìn thoáng qua vết bẩn ở khóe miệng Nguyên Nguyệt.

Trong quá trình ăn cơm Trương Mộng Phỉ đi toilet một lát. Hai người nhìn nhau không nói gì một lúc, Nguyên Nguyệt cắn môi, đổi đồ uống của mình với Cảnh Quyến. Cảnh Quyến nắm lấy tay cô, cảm thấy khó hiểu nhìn cô. Nguyên Nguyệt chu môi, ấm ức nói: “Hôm nay em tới tháng, không thể uống lạnh, học trưởng đổi cho em đi.”

Nguyên Nguyệt chưa từng lừa người khác như vậy.

Nguyên Nguyệt quen giọng điệu làm nũng, giọng nói ngọt ngào dịu dàng, ánh mắt ẩn tình, cho rằng mình là tình thế bắt buộc, nhưng Cảnh Quyến chỉ thản nhiên rút tay về nói: “Tôi gọi một ly khác cho cô.”

“Em uống ly của học trưởng là được, đừng lãng phí tiền.” Ai ngờ Nguyên Nguyệt mặt dày cầm lấy ly nước của Cảnh Quyến uống một ngụm to, vừa uống vừa đẩy ly nước của mình tới trước mặt anh.

Ba người đều gọi đồ uống không cùng loại, nhưng đều là cà phê, ly đều như nhau. Hai nữ sinh thì hơi lạnh, chỉ riêng Cảnh Quyến là nóng.

Cảnh Quyến đang định nói chuyện, thấy Trương Mộng Phỉ đi tới thì không tiện nói gì thêm.

Ba người ăn xong trời đã tối, Cảnh Quyến lái xe đưa hai người về ký túc xá trước.

Nguyên Nguyệt đang ở trong WC tắm, nghĩ một lát, thì gửi tin nhắn sms cho Cảnh Quyến.

[Học trưởng, cà phê của anh uống thật ngon.]

Đúng vậy, Nguyên Nguyệt còn chưa thêm wechat của Cảnh Quyến, Nguyên Nguyệt lén tìm được số của Cảnh Quyến trong di động Trương Mộng Phỉ, wechat sớm đã gửi lời mời kết bạn, nhưng còn chưa được đồng ý.

Một lúc lâu sau, Nguyên Nguyệt đều tắm rửa xong nằm trên giường, Cảnh Quyến mới trả lời lại.

[Người thích mong tự trọng.]



Nguyên Nguyệt cười hì hì, người này quá thành thật nghiêm túc.

Lại gửi một tin nhắn qua.

[Học trưởng, Phỉ Phỉ không thích ăn bánh pudding caramel.]

Đợi một lúc lâu, bên kia vẫn không trả lời lại. Nguyên Nguyệt đợi tới mức ngủ thϊếp đi. Sáng sớm bị đồng hồ báo thức đánh thức, nhìn tin nhắn một lát, vẫn không trả lời lại.

Nguyên Nguyệt ném điện thoại di động sang một bên, xuống giường, đánh thức Trương Mộng Phỉ. Hai người có hai tiết sau, thời gian vẫn còn sớm, hai người không nhanh không chậm rửa mặt, cùng đi tới căn tin mua bữa sáng.

“Buổi trưa hôm nay mình phải họp, ăn cơm xong cậu đưa đồ về phòng giúp mình nhé.” Nguyên Nguyệt không nhanh không chậm uống hết sữa đậu nành.

Nói cũng kỳ lạ, Nguyên Nguyệt rất thích uống các loại sữa như sữa đậu nành, từ nhỏ đã vậy.