Nhân viên của Young Dae vẫn đang bàn tán xôn xao
“2 người họ yêu nhau thật sao?”
“Sau này phải gọi em ấy là phu nhân hay vợ chủ tịch rồi”
Hầu như mọi người đều đẩy thuyền Young Dae và Soo Yeong, chỉ có 1 người nào đó là không thích………..
Soo Yeong lúc này mới quay lại nhìn Young Dae, cô ngượng ngùng trách anh
“Đó là nụ hôn đầu của tôi đấy, đồ đáng ghét! Tại sao lại bị anh cướp mất chứ?!”
Young Dae có chút bất ngờ. ‘Cướp mất’ sao? Phải là “Được trao cho anh’ mới đúng chứ? Nụ hôn của anh quý giá biết bao nhiêu mà? Bao nhiêu người muốn có mà không được đấy, đây còn là nụ hôn đầu đời của anh!? Cô gái này thật sự rất kì lạ. Nhưng không sao! Đó là "vợ" của anh! Anh thích như thế!
“Đó cũng là nụ hôn đầu của tôi đấy”. Young Dae vẫn bình thường vô cảm.
Mới đầu Soo Yeong không tin, nhưng nghĩ kĩ lại cũng đúng, anh hôn cũng vụng về giống cô mà. Soo Yeong cũng không biết nói gì nữa, bèn đổi chủ đề khác
“Anh ăn sáng chưa?”
Young Dae vừa nhìn qua đã biết cô đang đói, nhưng vẫn phũ phàng
“Tôi không ăn sáng”
“Không ăn sẽ mệt lắm đấy, bây giờ mới có 8 giờ, ăn cũng không trễ đâu”. Cô cũng có chút lo lắng.
Young Dae giống như có mắt thần mà biết cô đang lo lắng cho mình. Trong lòng tỏ vẻ rất đắc ý, biết đâu cô cũng thích anh? Có lẽ sau này thì sẽ, bây giờ thì chưa. Cô là như thế đấy, thấy ai cũng lo lắng!
“Không đói”. Young Dae vẫn thích tỏ vẻ lạnh lùng, vừa trả lời vừa xem tài liệu làm việc của mình.
Soo Yeong cũng ra ngoài
“Tôi đi trước”
Anh cũng ném đống tài liệu qua 1 bên, mở to mắt nhìn theo bóng lưng cô, anh vẫn chưa tin được. Anh cứ tưởng cô sẽ năn nỉ mình chứ? Sao lại phũ phàng thế? Anh cũng chỉ đành nuốt cục tức này ngược trở lại, phải lạnh lùng mới giống phong cách của anh, không thể vì 1 cô gái mà xao động được.
Soo Yeong cùng Yoo Kyung và Chae-won đi ăn sáng. Cả 3 cô nàng nhanh chóng làm quen với nhau. Ban đầu Yoo Kyung nói rằng hình như cô chưa bao giờ thấy Young Dae ăn gì cả. Nghe đến đây Soo Yeong cũng hơi bất ngờ, chẳng lẽ anh ta không ăn gì thật sao?
Dù nói vậy nhưng Soo Yeong cũng ăn thật nhanh rồi mua 1 phần mang về cho anh. Yoo Kyung khuyên cô rằng tên Young Dae đấy không thèm ăn đâu nhưng cô nhất quyết mua cho anh ta.
Một lúc sau, Soo Yeong mang đồ ăn lên cho anh. Cô nói
“Ăn sáng đi”
“Không ăn”. Young Dae trả lời cũng không cần nhìn mặt cô
“Anh không bao giờ ăn sao?”
“Tôi ăn đâu cần phải nói với cô?!”
“Bây giờ còn sớm mà, ăn sáng mới có sức chứ, anh không nghe người ta nói bữa sáng là bữa quan trọng nhất à?”. Nói xong cô vẫy tay tạm biệt anh rồi rời đi.
Young Dae cũng không thèm nói gì, cũng chẳng thèm ăn. Ban đầu là thế nhưng chẳng hiểu sao có một thứ gì đó cứ nói rằng anh phải ăn….
Anh thật sự chưa bao giờ ăn món này cả, trước giờ toàn là sơn hào hải vị. Bây giờ lại phải đi ăn cơm trộn đường phố. Young Dae nhìn sơ qua một cái, anh thẳng thừng phán
“Nhiều dầu mỡ, không ăn”
Rõ ràng đã bảo là không ăn, nhưng lúc sau cũng vì tò mò mà ăn thử. Cũng ngon lắm đấy chứ, một hơi hết luôn.
Không biết là do anh chưa thử món này bao giờ hay là do ‘vợ’ mua mới thấy ngon nữa?
……………………………………………
Soo Yeong đang trong quá trình trang trí lại shop quần áo của mình. Về phần dọn dẹp đã được người của Young Dae làm hết rồi. Cô nàng lúc này vẫn đang mơ màng suy nghĩ lại điều xấu hổ lúc nãy của mình với Young Dae. Cô vẫn chưa tin được nụ hôn đầu đời của mình lại bị tên đáng ghét ấy cướp mất. Cô thề với lòng mình lần sau nên đứng xa tên đấy càng xa càng tốt. Nhưng sau đó cô lại nghĩ về nhan sắc của Young Dae. Thật sự cô không thể tin trên đời lại có người đẹp như anh ấy, đây là một minh chứng rõ nhất cho câu nói “Đẹp nghiêng nước nghiêng thành”. Soo Yeong chẳng hiểu sao lại thấy body của anh ta rất đẹp, không những thế, cái máu mê trai của cô lại nổi lên thật đúng lúc, tự nhiên lại nhìn vào áo người ta thế?
Càng nghĩ càng thấy muốn mua quần đội lên thật! Lúc ngã nhào vào người anh, cô không những ‘nhìn trộm’ body của anh ấy mà còn nuốt nước bọt 1 miếng nữa chữ. Cô tự an ủi lòng mình rằng chắc có lẽ Young Dae không thấy đâu?!
Bên phía này Young Dae cũng chẳng khác Soo Yeong là mấy. Anh cũng đang suy nghĩ về viễn cảnh lãng mạng lúc nãy, lẽ ra anh có thể hôn cô sâu hơn nữa, vậy mà lại bị tên Logan kia phá đám. Nghĩ lại vẫn thấy tức, từ trước đến nay anh vốn không có đối thủ, trong tất cả các lĩnh vực thì anh luôn xuất sắc, vượt trội hơn. Nhưng xem ra lần này thì không rồi, nếu anh không biết nắm bắt thời cơ thì chắc chắn sẽ trở thành người thua cuộc, có lẽ anh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại phải đấu đá vì 1 cô gái như thế này. Hiện tại thế này thì anh vẫn đang chiếm ưu thế hơn, anh đã chiếm được nụ hôn của cô, tiếp theo sẽ là cái nắm tay, nhưng làm cách nào để có được đây? Đương nhiên không thể đang bình thường mà nắm tay người ta được, vậy chắc chắn cô sẽ nghĩ anh là 1 tên tâm thần vừa trốn trại!
Nhưng hình như lúc nãy anh có nhìn thấy cô nhìn chăm chú vào body của mình lắm, chẳng lẽ cô thích sao? Xem ra không có cô gái nào là không mê traii cả!? Anh thật sự muốn biết cô cảm nhận thế nào về body của mình. Thật sự rất rất muốn biết!
…………………………………..
Soo Yeong lúc này lại tiếp tục đi ăn trưa.
Cô cũng mua cho anh 1 phần. Nhưng nghĩ lại lúc nãy chị Yoo Kyung có nói chưa bao giờ thấy anh ăn cả. Cô thật sự muốn biết anh ăn như thế nào? Nghe kì lạ thật đấy, nhưng vẫn muốn biết?!
Cô mua 2 phần miến lạnh rồi mang lên văn phòng của anh.
Mọi người vẫn đang bàn tán xôn xao về vụ việc vừa nãy. Thấy Soo Yeong vẫn tự tin bước vào phòng của anh. Tất nhiên mọi người sẽ kéo cô lại hỏi
“Soo Yeong à, em với chủ tịch đang yêu nhau ư?”. 1 người hỏi
“Nhanh thật đấy, chẳng phải hôm qua 2 người mới gặp nhau sao? Vậy mà hôm nay đã như vậy rồi, ngưỡng mộ thật đấy!”
“Wow, chẳng lẽ đây là yêu từ cái nhìn đầu tiên trong phim tình cảm sao?”
Ai ai cũng ngưỡng mộ Soo Yeong. Cô vẫn trả lời phủ nhận
“Không phải đâu mà, anh chị đừng nói thế, em ngượng lắm đấy”
“Ỏ, chắc chắn là không phải không đấy, vậy tại sao sáng nay 2 người……Vậy?”
“Là em vô tình ngã thôi mà, không phải yêu nhau đâu”. Cô vừa nói vừa khua tay lia lịa.
………
Mọi người chọc cô mãi đến khi có 1 người hỏi
“À, em mua cái này cho ai thế?”. (Chỉ tay vào món miến lạnh trên tay Soo Yeong)
“Àh…….. Cái này em mua cho Young Dae ấy mà”
“Wowwww, em không phủ nhận được nữa đâu đấy! Còn đi mua đồ ăn cho chồng mà ^^”
“Lãng mạng chết mất, chúng ta lại chuẩn bị cho màn nhận ‘cơm tró’ miễn phí rồi”
“Chị làm ở đâu cũng lâu lắm rồi mà chưa bao giờ thấy tên đấy ăn đâu đấy, đúng là chỉ đồ của vợ cho mới ăn mà”
Soo Yeong lúc này cũng không biết làm sao để giải thích. Ai cũng tập trung vào việc chọc ghẹo Soo Yeong. Chỉ có 1 người nào đó vẫn đang ghen muốn ói máu. Logan vốn định mời cô bữa trưa hôm nay, không ngờ rằng người ta lại đi ăn với tên khác……
Cô gõ cửa phòng Young Dae vài cái. Nghe anh nói “Vào đi” thì mới mở cửa vào.
Anh thấy cô thì mắt sáng rực lên, bởi anh cũng định đi tìm cô một chút.
“Ăn trưa đi, tôi có mua cho anh rồi đấy”. Soo Yeong vừa nói vừa tiến lại gần bàn tiếp khách. Rồi tiện ngồi xuống bộ sofa đó luôn.
“Không được ăn trong văn phòng”. Anh hướng mắt về phía cô với ánh mắt chết người, dù là ai đi chăng nữa thì cũng phải tuân thủ quy tắc của anh, nhân viên của anh còn phải nghe theo nữa, vậy mà cô chỉ là 1 người bình thường mà còn dám vi phạm thế. Có lẽ anh đã quên rằng cô ấy là mục tiêu theo đuổi của anh, cô làm gì thì anh cũng phải nghe theo….
“Mặc kệ anh”. Cô vẫn thản nhiên ngồi mở hộp đồ ăn.
Anh tức đến nỗi muốn đấm cô 1 phát rối á. Lập tức đứng dậy đi về phía cô.
“Tôi là chủ tịch của cô đấy, đây là quy định”
Cô cũng đứng dậy, đi đến trước mặt anh. Khoảng cách này có hơi gần quá rồi không nhỉ?
“Nếu anh không ăn thì trả tiền cho tôi”. Tay cô đưa ra muốn đòi tiền. Cô nhất thời tức giận với sự khinh thường này của anh với cô nên mới buông ra lời nói này
“Tôi có nhờ cô mua sao?”
“Không, nhưng dù sao tôi cũng đã mua cho anh rồi, không ăn thì trả tiền đây”
“Cô bị điên sao?”
“…”. Cô không nói gì mà chỉ quay đầu đi. Vốn ngày hôm nay cô đã có ấn tượng rất tốt về anh, nhưng lại bị dội một gáo nước lạnh ngay sau đó.
_________________________________________