Soo Yeong nói với đám vệ sĩ và Chae-won lên kia trước, còn về phần mình thì…… Sẽ đi gặp Young Dae. Đám vệ sĩ thấy vậy thích thú, không biết khi nào thiếu gia nhà mình mới chịu công khai tình cảm nữa đây.
Đó cũng chính là lí do mà Young Dae đưa cho Soo Yeong tấm thẻ đặc biệt chỉ nhân viên của anh mới có cho cô, tấm thẻ đó giúp cô lên được phòng làm việc của anh dễ dàng như đây là nhà của cô vậy. Sau này chắc cũng sẽ là nhà của cô thôi. Người khác nhìn vào có lẽ ai cũng sẽ nói rằng Soo Yeong đi thăm ‘chồng’….
Soo Yeong vào thang máy thì đương nhiên nghe được vài lời nói của đám nhân viên làm việc cho anh. Đây không những nhân viên mà hôm qua cô gặp, có lẽ là ở tầng 49 hay 48. Bọn họ xì xào bàn tán
“Tại sao cô có thể lên được phòng chủ tịch?
Tại sao cô lại có được tấm thẻ đặc biệt đó?
Đó là ‘vợ chủ tịch’ sao?
Chắc chỉ có ‘vợ chủ tịch’ mới được mặc quần áo bình thường như vậy, bởi vì anh luôn nghiêm khắc yêu cầu nhân viên phải mặc đồ đàng hoàng của công sở.”
Soo Yeong lúc này tức muốn sôi máu, không phải tức những người nhân viên kia mà là tức Young Dae. Không biết anh làm cái trò gì mà đám nhân viên lại gọi cô bằng ‘vợ chủ tịch’, còn đám vệ sĩ lại gọi cô bằng ‘phu nhân’. Chắc chắn là anh nhúng tay nhúng chân vào chuyện này rồi.
Cửa thang máy vừa mở ra, Soo Yeong ngậm 1 bụng tức bước thẳng về phòng chủ tịch. Các nhân viên của anh cũng rất bất ngờ
“Tại sao em ấy lên được đây thế?”
Logan cũng thấy cảnh này. Trong lòng có chút hoang mang, hắn cũng đang định mời cô đi ăn sáng.
Soo Yeong đạp mạnh cửa phòng của Young Dae. Cô với khuôn mặt tức giận nhìn ‘người chồng trên danh nghĩa’ này. Cô ngang nhiên bước vào phòng của anh. Sau đó cũng đóng cửa phòng lại. Cô bước đến chỗ anh với khuôn mặt như muốn xé nát anh ra. Young Dae nhìn cô với biểu cảm khó hiểu, anh cũng định quát cô rồi đấy, nhưng nghĩ lại anh còn phải tán đổ cô gái này thì liền gạt bỏ ý định đó.
Không đợi anh làm gì, cô hỏi thẳng ra
“Này, anh nói cái gì mà những nhân viên của anh gọi tôi bằng ‘vợ chủ tịch’, đám vệ sĩ thì gọi bằng ‘phu nhân’, anh giải thích cho tôi xem nào?”
Young Dae ngửa lưng ra ghế xoay, hai tay để bên tay cầm của ghế, khuôn mặt nở nụ cười tỏ vẻ đắc ý, giống như là anh chưa nói mà đám người làm việc cho anh đã biết điều vậy rồi!
Soo Yeong thấy anh cười lại càng tức hơn
“Anh còn cười nữa sao? Anh ….. Anh đúng là đồ thần kinh mà!!!!.”
“…”. Young Dae vẫn không chịu nói
Mấy nhân viên của anh cũng áp sát tai vào cửa hóng vụ drama lần này, Yoo Kyung và Logan cũng không ngoại lệ, đây lần đầu họ thấy có người giám mắng cả chủ tịch của mình luôn đấy. Có người hỏi
“Gọi phu nhân cũng đúng đấy!”
Mọi người đều tán thành. Ngoại trừ Logan, hắn thật sự rất tức giận. Muốn vào đấm Young Dae 1 trận á!
Cô lúc này thật sự như muốn nhào vào đánh anh luôn vậy đó. Đúng thật cô nghĩ sao làm vậy. Cô giơ tay lên định đánh anh 1 cái “Đồ đáng ghét” thì bị anh nắm chặt cổ tay lại.
Cô mở to 2 mắt nhìn anh, chưa đợi cô kịp biết anh đang làm trò gì thì động tác nhanh nhẹn, thuần thục gạt chân khiến cô mất thăng bằng mà ngã nhào vào người anh. Tay của Young Dae vẫn đang đặt vào thành ghế, nhất thời chưa biết nên đặt đi đâu.
Một chút do dự, anh đặt tay phải của mình lên eo cô. Tay còn lại vẫn đặt trên thành ghế. Cái ghế xoay lúc này không phải đặt ngay ngắn hướng thẳng về bàn làm việc mà là để nghiêng qua 1 bên, người đứng ở cửa nhìn vào hoàn toàn có thể thấy cả 2 người.
Đây lại là mùi cherry quen thuộc đã quyến rũ anh, Soo Yeong nhất thời cũng không biết làm gì, cô cũng phải thừa nhận mình thích mùi bạc hà này trên người anh, cùng với một chút mùi nước hoa, thật sự rất quyến rũ đến mê hoặc lòng người.
Hai tay của cô lúc này chạm lên ngực của anh. Cách một lớp áo mỏng có thể cảm nhận được cơ ngực săn chắc của anh. Hơn nữa anh còn để áo bung mấy của liền, ở khoảng cách gần như vậy có thể thấy được 1 chút cơ ngực ấy. Khi nằm trên người anh, cô có thể cảm nhận được body của Young Dae thật sự không tồi đâu, rất tuyệt đấy, chẳng phải rất giống mấy oppa trong phim sao? Soo Yeong không kiềm chế được sự mê trai mà nhìn một chút vào bên trong lớp áo của anh. Thật sự rất ngon luôn đấy, cô muốn hôn lên đó, vào ngay lúc này! Cô cũng biết được tim của anh đang đập rất nhanh, cứ như muốn nổ tung vậy. Anh cũng biết được tim của cô cũng giống như mình bây giờ vậy. Nó cứ như sắp bay ra ngoài vũ trụ….. Cô nhẹ nhàng nghiêng đầu qua chỗ anh, nhưng cô không biết được đúng lúc này anh cũng đang làm động tác tương tự. Trong vô thức môi của cả hai đã vô tình chạm vào nhau. Cái chạm tuy rất nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng ngọt ngào. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Young Dae có thể cảm nhận được cánh môi mềm ngọt lịm này của cô. Soo Yeong cũng biết được đây thật sự không phải mơ. Ở khoảng khắc ấy, cô cũng được tận mắt nhìn thấy nhan sắc của anh, cũng ở vị trí không thể nào gần hơn ấy, cô đã thấy được con người có thể đẹp được cỡ nào, Young Dae là biểu tượng cho ví dụ ấy.
“Đây đều là nụ hôn đầu đời của tôi đấy!” là câu mà cả hai đang muốn nói ra nhất.
Thật sự lúc này cả hai muốn đứng lên lắm nhưng không nỡ, dường như có một sức mạnh nào đó đang níu giữ hai người ở lại với nhau. Young Dae hoàn toàn không có 1 tí kiến thức nào về việc hôn môi, Woo Jin cũng nói anh nên xem phim tình cảm Hàn Quốc nhiều vào, anh cũng định tối nay xem mà. Soo Yeong thì khác, cô là mọt phim Hàn nên mấy cảnh này quen thuộc lắm, nhưng bỗng hôm nay được mang ra áp dụng thực tế thì có hơi sốc. Đây chẳng phải là kiểu ‘hôn môi vô tình’ mà cô thích nhất hay sao? Thật trái ngược nhau mà. 1 người thực hành trước, học lí thuyết sau, 1 người học lí thuyết trước, thực hành sau.
Hai người cứ thế mà giữ nguyên tư thế này. Dường như không ai có dấu hiệu muốn dừng lại cả.
Nhưng khung cảnh lãng mạng như một bộ phim romance này không được lâu. Mấy nhân viên bên ngoài nãy giờ không thấy có động tĩnh gì nữa, Logan không nhịn được nữa mà mở cửa xông vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến người ta đúng thật là xấu hổ mà! Hai người hôn nhau sao? Tay Young Dae đặt vào eo của Soo Yeong kìa?!
1 nhân viên nữ che mắt đi
“Tôi không thấy gì hết, chủ tịch cứ tiếp tục đi”. Nói xong cô gái quay người co giò bỏ chạy.
Những người khác cũng lần lượt nói không nhìn thấy gì rồi rời đi. Chỉ còn lại Yoo Kyung và Logan.
Cả 2 người này cuối cùng cũng chịu buông ra. Soo Yeong ngượng ngùng đứng dậy. Young Dae vẫn giữ được bình tĩnh, xoay ghế lại
“Tìm tôi có việc gì?”
Tuy là bình tĩnh vậy nhưng thật sự 2 người như muốn đào 1 cái lỗ để chui xuống vậy. Why Mall ở vị trí trung tâm nên cảnh quan rất đẹp, xung quanh toà nhà đều được làm bằng kính như mấy toà khác. Soo Yeong tiến lại gần phía cửa kính, cầm chậu cây gần đó lên nghịch, giống như hem biết gì hết á!
Yoo Kyung trả lời
“K- Không ….có gì đâu chủ tịch…”. Cô cũng chạy thật nhanh đi ra ngoài để tránh phiền phức.
Logan nắm chặt bàn tay lại, cố gắng bình tĩnh hỏi
“Soo Yeong à, em ăn sáng chưa…. Để anh đưa em đi ăn?”
Soo Yeong lúc này đang quê muốn chết mà còn nghe được câu này, còn có tâm trạng đi ăn à? Mặc dù cô chưa ăn sáng nhưng cũng không muốn ăn nữa. Cô ban đầu cũng không thích tên này lăm. Cũng không thèm trả lời.
Young Dae thật sự tức điên lên rồi đấy, chính cái tên này, chính đám nhân viên của mình đã phá hỏng bầu không khí lãng mạng của anh. Anh hỏi với giọng xem thường
“Chưa có sự cho phép của tôi mà dám vào đây? Tôi là chủ tịch đấy?!”. Anh ta hướng ánh mắt như sắc dao về phía tên kia.
Thấy Soo Yeong cũng không trả lời, anh cũng đành bỏ đi.
“Xin lỗi, chủ tịch”
_________________________________________