Lam Hi Thần sau khi nghe hai người nói chuyện xong, trầm mặc ngồi bên cạnh bàn một hồi lâu.
Cách Lam Vong Cơ tường thuật đại khái giống với tính cách tích chữ như vàng, Ngụy Vô Tiện lại giống như tiên sinh thuyết giáo rõ ràng chi tiết.
Bất luận là phương thức giải thích nào, cũng đủ chấn động.
Ngụy Vô Tiện vẫn luôn nói nhìn Lam Hi Thần, nghĩ đến lúc trước ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không thiếu đối đãi tốt với hắn, hắn cũng nhớ sau cái chết của Kim Quang Dao, Lam Hi Thần luôn xuất hiện với vẻ mặt mệt mỏi, mở miệng an ủi: "Đại ca....,ngạch, Trạch Vu Quân, trước sau hiện giờ ngươi cũng đã mang Kim Quang Dao về, tin rằng sẽ không mang lại nhiều sóng gió như kiếp trước."
Lam Hi Thần hơi gật đầu, xoa xoa ấn đường, có chút mệt mỏi nói: "Không nghĩ tới, A Dao hắn lại có thể như thế."
"Hiện tại cũng chưa muộn". Lam Vong Cơ nhận định một câu.
Tiễn Lam Hi Thần với một vẻ bối rối đi, Ngụy Vô Tiện ngồi trên giường mới tự nhiên cảm thấy không đúng, bọn họ chỉ mới đi mất hai ngày, như thế nào Lam Hi Thần lại gọi Kim Quang Dao là "A Dao"????
"Lam Trạm, kỳ thật huynh trưởng ngươi với Kim Quang Dao rất có duyên." Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ đến lời Lam Hi Thần vừa kể lại quá trình tìm Mạnh Dao, không khỏi cảm khái, "Rõ ràng không có một chút manh mối, đi ở trên đường lớn cũng có thể gặp được."
Lam Vong Cơ đem áo ngoài treo lên giá, lại lấy quần áo của Ngụy Vô Tiện treo một bên, "Từng nghe huynh trưởng nói, năm đó khi chạy trốn Ôn thị, cùng đại để là cảnh tượng tương đồng."
"Duyên phận thật là một thứ kỳ diệu." Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, như thể suy tư gì đó gật gật đầu, bỗng nhiên nhìn về phía Lam Vong Cơ, mà Lam Vong Cơ cũng đang nhìn hắn.
Giống như mặc kệ khi nào, ngươi cuối cùng sẽ tìm được ta.
Tam sinh tam thế, đều tìm được nhau.
Tựa như mỗi lúc nhìn về phía của ngươi, chính ngươi cũng sẽ chăm chú nhìn về phía ta.
Ngụy Vô Tiện cười cười, cả người càng thêm phong thần tuấn lãng, đưa hai tay về hướng Lam Vong Cơ, "Nhị ca ca, ôm ta một cái."
Như thế liền sà vào một cái ôm ấp tràn ngập hương vị đàn hương thanh lãnh.
Bị Lam Hi Thần náo loạn một chuyết, cũng đã hơn một canh giờ, sắc trời đã tối, tình sự cũng khụ khụ bị ngưng lại, một cái ôm không mang theo du͙© vọиɠ, chỉ đơn giản hai người tâm ý tương thông ôm nhau mà thôi.
Ấm áp, lòng người cũng an tĩnh.
Ngụy Vô Tiện chôn ở cổ người kia ngửi mùi đàn hương thanh lãnh mãi không chán, chợt thấy cơn buồn ngủ ập đến, chỉ muốn thanh tĩnh nằm trong lòng ngực của Lam Vong Cơ ngủ một giấc.
"Nhị ca ca, ta mệt rồi, còn có chuyện gì ngày mai nói sau...." Ngụy Vô Tiện ngáp một cái, ôm Lam Vong Cơ nằm xuống, điều chỉnh tư thế nằm trong lòng ngực của hắn, nỉ non nói.
"Ngủ đi, Ngụy Anh."
Sáng sớm hôm sau
"Ngụy Vô Tiện, ngươi có mau lên không! A cha kêu chúng ta đến đại sảnh!!!" Sáng sớm, Giang Trừng đứng ở ngoài cửa vốn định như ngày thường một chân đá văng cửa phòng của Ngụy Vô Tiện, chỉ là phút cuối cùng nhớ tới vị Lam Nhị công tử hình như cũng đang ở đây, cưỡng chế đem một chân đang nâng lên thu trở về.
Lam Vong Cơ sớm đã đứng dậy, ăn mặc chỉnh tề ra mở cửa: "Giang công tử."
Giang Trừng thấy người ra mở cửa là Lam Vong Cơ, thái độ lập tức hòa hoãn không ít, "Lam nhị công tử hảo. Xin hỏi Ngụy Vô Tiện đã dậy chưa, cha ta triệu hắn đến đại sảnh thương nghị chuyện quan trọng."
Lam Vong Cơ mở cửa cũng không lớn, đứng ở giữa vừa có thể cản trở tầm nhìn vào trong phòng, hơi ghé mắt nhìn thoáng vào trong, sau lại đối mặt với Giang Trừng nói: "Thỉnh Giang công tử đi trước, Ngụy Anh liền đến sau."
Giang Trừng tổng cảm thấy có điểm nào đó không đúng lắm, lại không thể nói đến, chỉ có thể hành lễ, " Làm phiền Lam nhị công tử chuyển lời."
Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu, liền đóng cửa lại, đi đến mép giường nhẹ nhàng vỗ vỗ Ngụy Vô Tiện, "Ngụy Anh, nên dậy."
Chăn đệm trên giường có hình dáng một người người khẽ động đậy, thập phần không tình nguyện xốc chăn lên, một đôi mắt còn không có mở ra, oán giận nói: "Lam Trạm, Lam Trạm tốt, ngươi cho ta ngủ thêm một lát...."
Lam Vong Cơ mang quần áo hắn đặt lên đầu giường, bất đắc dĩ ngồi xuống, đỡ Ngụy Vô Tiện ngồi tựa vào trong lòng, cũng chính bản thân y, kiếp trước sủng Ngụy Vô Tiện đến vô pháp vô thiên, muốn đem người này xuống khỏi giường muốn mất cả nửa ngày.
"Ngụy Anh, Giang tông chủ tìm ngươi."
Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng mở bừng mắt, chớp chớp hai cái, mới phải ứng lại việc Giang tông chủ ở đây không phải là Giang Trừng, mà là Giang Phong Miên, bọn họ đã trở về hai mươi mấy năm trước a~.
Lập tức từ trên giường nhảy dựng xuống, nhanh chóng mặc quần áo, "Xong rồi xong rồi, ta quên bén chuyện chúng ta trở lại quá khứ, còn tưởng rằng đang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ!"
Lam Vong Cơ theo thói quen giúp hắn chỉnh sửa quần áo tóc tai, "Giang tông chủ triệu ngươi, hẳn là thương lượng chuyện của Ôn thị, ta đi cùng với ngươi."
Hai người đi vào đại sảnh Liên Hoa Ổ, vợ chồng Giang Phong Miên cùng tỷ đệ Giang Trừng đã ngồi ở trong. Thấy Ngụy Vô Tiện mang theo Lam Vong Cơ cùng nhau đến, đều có chút kinh ngạc.
Giang Phong Miên mở miệng nói: "A Anh, ngươi như thế nào lại mang Lam nhị công tử đến đây? Việc này không nên liên lụy quá nhiều người."
Ngụy Vô Tiện lôi kéo Lam Vong Cơ ngồi xuống, "Giang thúc thúc, ta biết các mọi người muốn tìm ta nói sự tình của Ôn thị. Ngày hôm qua đông người không tiện mở miệng, hôm nay đều là người trong nhà, cũng không có gì khó nói, ta cùng Lam Trạm......Chúng ta là từ hơn hai mươi năm sau trở về."
"Khụ khụ khụ!" Giang Trừng đang uống nước liền bị dọa đến sặc, "Ngụy Vô Tiện, đây là lúc nào mà ngươi còn nói giỡn!"
Ngụy Vô Tiện không tiếp lời hắn, tiếp tục đổ trà vào ly nói: "Chuyện trạm giám sát, căn bản không phải ta ở Giáo hóa ty nghe được, mà là kiếp trước chính mình trải qua."
( edit câu này xong hình ảnh Liên Hoa Ổ ngập trong lửa, Giang thúc thúc cùng Ngu phu nhân người quỳ người nằm trong donghua hiện về trong đầu tui: