[Vong Tiện] Mãn Bàn Toàn Thắng

Chương 6

"Ngụy Vô Tiện, ngươi như thế nào, sắc mặt sao lại kém như vậy!" Giang Trừng thấy sắc mặt Ngụy Vô Tiện xanh méc từ trong động bò ra, Lam Vong Cơ bên cạnh sắc mặt cũng tuyệt đối không thể gọi một chữ "Hảo.", còn tưởng rằng bọn họ ở trong động bị thương, lo lắng chụp một bên vai của hắn.

Ngụy Vô Tiện trong lòng âm thầm nói: Vô nghĩa! Tên đã ở trên dây cung chuẩn bị bắn bị ngươi kéo xuống, tâm tình còn có thể hảo sao!

Nhưng nhìn quang cảnh của Giang Trừng, lời nói thốt ra lại biến thành: "Không có việc gì, vừa đấu một trận với Đồ Lục Huyền Vũ, dùng sức quá nhiều, còn chưa hồi phục đây."

"Vậy là tốt, ngươi còn không biết ta và Kim Tử Hiên hai ngày nay ngủ không dám ngủ, phi một mạch ngựa về Vân Mộng không nghĩ, còn may trên đường gặp Trạch Vu Quân, bằng không thật không có biện pháp đến nhanh như vậy." Giang Trừng chần chờ một chút, biến vặn nói ra nữa câu sau: "Còn tốt.....ngươi không có việc gì."

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, nhìn Giang Trừng gương mặt ngạo kiều, nhịn rồi lại nhịn, không thể nhịn được nữa, duỗi tay kéo kéo khóe miệng hắn, cười hì hì hô lớn: "Sư muội!!!! Có phải ngươi lo lắng cho sư huynh a~!!! Lo lắng thì nói liền ta, ngươi không nói làm sao ta biết!!"

Lần này gặp lại, hết thảy vẫn là bộ dáng tốt nhất, Ngụy Vô Tiện muốn khóc, lại kìm chế, chỉ có thể dùng nụ cười che giấu.

"Ngụy Vô Tiện ngươi buông tay cho ta!"

"Ta không buông."

"Ta đánh gãy tay ngươi!!!"

"Ngươi đánh không lại ta!"

Hai người liền không xem ai ra gì đùa giỡn, làm ầm ĩ một hồi, đến lúc Giang Trừng thua cuộc cũng ngừng lại.

Ngụy Vô Tiện nhìn bộ dáng Giang Trừng hùng hùng hổ hổ che đầu ngồi dưới gốc cây cười một hồi, một lát sau, liền thu hồi tươi cười, đi đến bên Kim Tử Hiên, thập phần cung kính lại chu đáo hành một lễ.

"Kim công tử, đa tạ ân cứu mạng."

Giang Trừng hai con mắt sắp lọt ra ngoài, Kim Tử Hiên bộ dáng như vừa gặp quỷ, Ngụy Vô Tiện trước giờ đều bằng mặt không bằng lòng hắn, thời điểm ở Lam thị cầu học còn vung tay đánh nhau một trận, quan hệ kém đến mức nói quan hệ quen biết còn là phô trương. Hiện giờ người này cư nhiên cung kính nói với hắn lời cảm tạ, làm hắn hơi có chút không quen.

Sau một lúc lâu, Kim Tử Hiên mới khô cằn đáp lại: "Không có việc gì, chuyện nhỏ không tốn công sức gì, người trong Huyền môn hẳn là nên giúp đỡ nhau."

Đợi đến lúc Kim Tử Hiên đáp lại hắn, Ngụy Vô Tiện mới để tay hành lễ xuống, đối với hắn cười cười hiền lành: "Bất quá, tuy nói là Kim công tử hôm nay giúp ta, ta vẫn còn một câu muốn nói. Sư tỷ của ta lan tâm huệ chất, phẩm hạnh cao khiết, Lam thị có một câu Ngụy mỗ cảm thấy nói rất đúng, không biết toàn cảnh, không tỏ ý kiến. Kim công tử cũng không hiểu rõ được sư tỷ ta, hy vọng Kim công tử về sau không cần ở bên ngoài nói sư tỷ của ta không tốt, sư tỷ nàng ta.....là một người rất tốt."

Kim Tử Hiên ngẩn người, cứng đờ gật gật đầu.

"Vong Cơ, ngươi không sao chứ?" Một đầu khác, Lam Hi Thần cũng mang theo môn sinh tiến lên, quan tâm hỏi.

"Huynh trưởng?" Lam Vong Cơ hơi hơi kinh ngạc nhìn huynh trưởng của mình, kiếp trước Lam Hi Thần không có ở Huyền Vũ động cứu viện, lại thấy một thiếu niên có chút co quắp phía sau hắn - Kim Quang Dao, chắc là trên đường tìm Kim Quang Dao nên mới gặp được Giang Trừng đang đi đến Vân Mộng.

"Không ngại." Lam Vong Cơ lắc đầu nhẹ nhàng, lại nhìn đến Kim Quang Dao, muốn nói lại thôi.

Mạnh Dao cũng ở phía sau lặng lẽ đánh giá Lam Vong Cơ, nghĩ thầm: Đây là đệ đệ của Trạch Vu Quân sao? Quả nhiên lớn lên rất giống, cũng đều là lan chi ngọc thụ công tử, chỉ là lạnh như băng, so sánh chút vẫn thấy Trạch Vu Quân hảo hơn một chút.

Lam Hi Thần, ngoại trừ Ngụy Vô Tiện, là người duy nhất có thể đọc hiểu nội tâm đệ đệ chính mình, cười cười, đem Mạnh Dao kéo đến bên người: "Vong Cơ, đây là Mạnh Dao công tử, từ nay chính là môn hạ của ta."

Ngụy Vô Tiện bên cạnh cũng nhìn về phía này,làm một cái mặt quỷ với Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ ừ một tiếng, đối với việc này không có ý kiến.

Giang Trừng ở giữa đầu nhìn qua lại, hai người vốn nên như nước với lửa lại ăn ý một động tác nhỏ mười phần, lẩm bẩm: "Hôm nay thật là thấy quỷ...."

Xét thấy đại đa số đều không còn thể lực để chống đỡ, người liên quan chờ quyết định trưởng bối liền đến Vân Mộng nghỉ ngơi.

Mang theo ký ức ba kiếp, trở lại chốn cũ, đứng ở cửa lớn nguyên thủy của Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm nhận rõ ràng cái gì là lâu ngày không về quê nhà. ( nguyên là Cận hương tình khϊếp)

Giang Trừng kỳ quái nhìn hắn một cái: "Lại làm sao, đứng nhìn cửa làm gì, nhìn nhà không quen?"

Nghe được chữ "nhà", Ngụy Vô Tiện trầm mặc lắc đầu, nhìn ba chữ "Liên Hoa Ổ" to trên đại môn không nói.

Lam Vong Cơ tiến lên một bước, đi đến phía sau Ngụy Vô Tiện, nhẹ giọng nói một câu:"Đi thôi, ta ở đây."

Ngụy Vô Tiện tựa như hồi hồn, nhắm mắt theo đuôi đi vào Liên Hoa Ổ.

Giang Trừng lại một phen trợn mắt há mồm, không thích hợp, hai người kia quá là không thích hợp! Chẳng lẽ lúc gϊếŧ Huyền Vũ đầu óc bị va chạm?!

Ngu phu nhân cùng Giang Phong Miên sau khi nhận được tin của Lam Hi Thần đã ở trong đại sảnh chờ vài ngày, Giang Yếm Ly cũng luôn ở cửa nhìn xung quanh, xa xa thấy bóng Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện, kích động chạy ra ngoài.

"A Trừng, A Tiện!"

"Tỷ!"

".....Sư tỷ!"

Hai người so với Giang Yếm ly cao hơn một cái đầu, vùi đầu vào hai bên vai Giang Yếm Ly, Giang Trừng kìm chế nước mắt, Ngụy Vô Tiện lại khóc giống như hài tử.

"Hảo A Tiện, hảo A Trừng, hai ngươi chịu khổ, đừng khóc, để sư tỷ xem mặt các ngươi." Giang Yếm Ly cũng đau lòng không chịu được, đem mặt hai đệ đệ nâng lên, " Đều gầy đi rồi, ta có hầm canh sườn củ sen dưới bếp, đợi lát nữa gặp cha mẹ liền đi uống đi."

Giang Trừng gật gật đầu, Ngụy Vô Tiện lại như cái van mở ra, khóc gọi sư tỷ, như thể bị ủy khuất cực lớn.

Lam Vong Cơ ở phía sau yên lặng nhìn, ngón tay thon dài nắm thành quyền, khống chế du͙© vọиɠ bản thân muốn tiến lên an ủi hắn.

Giang Yếm Ly chưa từng thấy qua hắn như vậy, cho rằng lần này Ngụy Vô Tiện gặp không ít khó khăn, luống cuống tay chân lau nước mắt cho hắn, "A Tiện, đừng khóc, sư tỷ ở đây, ngươi lại khóc, sư tỷ cũng muốn khóc theo ngươi."

"Sử tỷ người đừng khóc, A Tiện không khóc." Ngụy Vô Tiện khó khăn lắm mới ngừng được nước mắt, sư tỷ hắn, còn ở đây.

Giang Trừng bên cạnh lấy tay lau đi khóe mắt ngấn nước, chụp lấy Ngụy Vô Tiện, "Ngụy Vô Tiện ngươi khóc y như mấy cô nương, có mất mặt không."

Ngụy Vô Tiện hồi sặc nói: "Ngươi cũng không khóc, ta nhìn đến sư tỷ ta kích động, khóc vài tiếng thì làm sao!"

"Hừ!" Giang Trừng đem tay thu về nhìn đi nơi khác, không thèm để ý đến hắn.

"Hảo, A Tiện, A Trừng. Còn có chư vị công tử, gia phụ gia mẫu đang ở trong chờ, mời đi theo ta." Giang Yếm Ly thấy Ngụy Vô Tiện ngừng nước mắt, thong thả ung dung hướng mọi người phía sau hành lễ, rồi đưa bọn họ vào Thính đường.

Giang Trừng tường thuật sự tình trải qua cho Giang Phong Miên, mà Kim Tử Hiên ở một bên cũng bổ sung rất nhiều hành động của Ôn thị, Ngu phu nhân ngồi ở ghế bên cạnh nghe nói, tử điện trong tay cũng bắt đầu lóe sáng, thoạt nhìn rất là tức giận gằn giọng: "Ôn thị, dám như thế."

Chèn ép đệ tử thế gia, lấy máu dẫn dụ yêu thú, còn muốn đem tu sĩ vô tội giam đến chết ở động Huyền Vũ, quả thực là đáng căm hận.

Giang Phong Miên trầm trọng nói: "Ôn thị lòng Tư Mã Chiêu rõ như ban ngày, nhưng đệ tử thế gia thực chất không có thương vong, nếu muốn Huyền môn liên hợp thảo phạt Ôn thị, chỉ sợ là lòng có dư mà lực không đủ."

( Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy: ý nói ý đồ không thể che giấu, nguồn tra trên google lão sư:v)

"Cũng không phải." Lam Vong Cơ bỗng nhiên đứng dậy, hướng hai người hành lễ, "Ôn thị muốn lập liêu vọng đài giám sát ở khắp nơi."

Mọi người ồ lên không ngừng.

"Lam nhị công tử, đây là có chuyện gì?" Đợi mọi người an tĩnh lại, Giang Phong Miên mở miệng hỏi.

Lam Vong Cơ thoáng nhìn qua Ngụy Vô Tiện, vốn là đang ở bên sư tỷ làm nũng các loại lập tức ngầm hiểu, liền nhảy dựng lên chạy đến bên Lam Vong Cơ, thô thô hành lễ,:"Giang thúc thúc, ngu phu nhân, Lam Trạm kiệm lời nói không rõ, để ta nói. Ôn thị mưu đồ tiểu nhân đối với Huyền môn thế gia, chiếm tiên phủ lập liêu vọng đài của nhà bọn họ. Chuyện này là ta khi ở Ôn thị giáo huấn nghe lén được, hoàn toàn vô cùng chính xác. Hơn nữa ta còn nghe người Ôn thị nói, sau Cô Tô Lam thị bị thiêu hủy, nơi tiếp theo chính là Liên Hoa Ổ!"

"Hắn dám!" Ngu phu nhân nghe đến đó, một tay ném đi ly trà xuống đất, giận tím mặt.

Giang Phong Miên cũng cau mày, lấy thực lực của Vân Mộng, muốn cùng Ôn thị nghênh chiến, cơ bản là không có phần thắng.

Ngụy Vô Tiện biết rõ, kiếp trước mình hành động lỗ mãng, bất quá là cho Ôn thị một cái cớ để hành hung, việc lập liêu vọng đài nhất định phải có, nếu không có cái cớ của hắn, Ôn thị nhất định cũng sẽ đến.

Suy nghĩ một lát, Giang Phong Miên mở miệng: "Sự tình quan trọng, nhưng Ôn thị hẳn là không thể đến đây nhanh như vậy, các vị trước là hãy nghỉ ngơi tại Liên Hoa Ổ, A Ly, an bài cho mấy vị tiểu đạo hữu phòng nghỉ, sau đó ta sẽ truyền tin về gia tộc của chư vị, nếu Liên Hoa Ổ thực sự có việc, chư vị vẫn là nên về nhà tránh họa."

Mọi người gật gật đầu, tốp năm tốp ba theo Giang Yếm Ly ra ngoài.

Kim Tử Hiên ma xui quỷ khiến nhìn chằm chằm Giang Yếm Ly vài lần, cũng không thể không thừa nhận trưởng nữ Giang gia đều không phải là dạng mọi người đồn đãi tầm thường không có gì đặc biệt, cũng coi như có nét thanh tú khả nhân, lại tự nhiên hào phóng,có chút.....thực thuận mắt.

Ngụy Vô Tiện đuổi theo, cười hì hì nói với Giang Yếm Ly: "Sư tỷ, không cần an bài phòng cho Lam nhị công tử, quan hệ bọn ta rất tốt, hắn ở cùng ta."

Giang Yếm Ly che miệng cười:" A Tiện ngươi không phải là ngại Cô Tô Lam thị nhàm chán sao, thế nào lại có một bằng hữu Lam thị."

Ngụy Vô Tiện mắt nhìn đến Lam Vong Cơ ở phía sau, lại đối với ánh mắt trêu đùa của sư tỷ, có chút khẩn trương lại kiêu ngạo nói: "Lam Trạm hắn, cùng người khác không giống nhau."

Giang Yếm ly nhìn đến bộ dạng hoài nghi thế giới bên kia của Giang Trừng, cười càng sâu, sờ sờ đầu Ngụy Vô Tiện, "Được rồi, sư tỷ đã biết."

Vì thế Ngụy Vô tiện đã được như ý nguyện, cùng với Lam nhị công tử ở một phòng.

" Lam Trạm, Lam Trạm, ngươi chưa bao giờ đến phòng của ta đi! Nơi này là nơi ta lớn lên a~!" Sau khi dùng cơm tối, Ngụy Vô Tiện liền lôi kéo Lam Trạm về phòng ngủ của hắn ở Liên Hoa Ổ.

Ngụy Vô Tiện bắt lấy một con diều trên tường, "Cái diều này a, là lúc ta vừa đến Liên Hoa Ổ, năm ấy ở hội đèn l*иg tết Thượng Nguyên, Giang thúc thúc mua cho ta. Đáng tiếc lúc đó kỹ thuật thả diều chẳng ra gì, chưa bay được vài lần đã hỏng, sau đó vẫn luôn treo ơ trong phòng."

Bỏ diều xuống lại cầm lấy một cái trống bỏi, "Cái này a, là cái ngày ta được Giang thúc thúc nhặt được, một đại hài tử tặng cho ta, giờ nhớ đến, đứa bé kia giống như còn mặc chính quần áo Cô Tô Lam thị các ngươi."

Lam Vong Cơ lại đột nhiên duỗi tay lấy cái trống bỏi kia, tinh tế quan sát, như suy tư gì đó.

Ngụy Vô Tiện nhìn hắn kỳ quái, bỗng nhiên cảm thấy thân ảnh của hắn cùng với đứa bé trong trí nhớ kia chồng lên nhau.

"Lam Trạm.....là ngươi?"

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ừ một tiếng, "Khi đó, muốn trở về xin chỉ thị của Huynh trưởng mang ngươi về Cô Tô, khi trở lại, đã không thấy ngươi..."

Lời chưa nói xong đã bị động tác Ngụy Vô Tiện nhào vào trong lòng ngực đánh gãy.

"Lam Trạm, Nhị ca ca, nguyên lai chúng ta vậy mà đã sớm gặp nhau!"

"Đúng vậy."

Ngụy Vô Tiện dựa vào lòng ngực hắn, tiếc hận nói:" Khi đó ngươi nên mang theo ta về nhà ngươi, như vậy ta cùng ngươi liền trở thành trúc mã trúc mã từ nhỏ. Khi đó tính tình ta cực hảo, lớn lên cũng có thể thương, thúc phụ ngươi khẳng định sẽ thích ta. Sau đó chờ trưởng thành ngươi liền cưới ta, đâu giống hiện tại, cưỡng ép bỏ lỡ nhiều năm, làm ngươi chờ ta muộn như vậy."

"Không muộn." Ánh mắt Lam Vong Cơ nhu hòa nhìn người trong lòng ngực, "Một chút cũng không muộn."

"Nhị ca ca...." Ngụy Vô Tiện nhìn đôi mắt xưa nay ảm đạm không gợn sóng, chỉ lộ ra ôn nhu đối với chính mình, mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, bao nhiêu lâu, đều sẽ sa vào trong đó.

Thân tùy tâm động, tay Ngụy Vô Tiện ôm lấy đầu Lam Vong Cơ cúi xuống, môi hôn lên.

Ngoái đầu nhìn tổng thể mọi thứ đều hợp tình, phong vị nơi này cao trào. Nhiều ngày không có thân mật, Lam Vong Cơ cũng có chút động tình, các đốt ngón tay thon dài nhẹ vuốt ve nơi mẫn cảm trên eo sườn Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện đem tay hắn vòng ra sau lưng bản thân, trèo lên ngồi trên đùi y, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh nhìn Lam Vong Cơ: "Nhị ca ca, lúc này chính là thân thể của ta."

Lam Vong Cơ không đáp lời, chỉ khẽ cắn lên môi dưới của Ngụy Vô Tiện một chút, xong lại nhẹ nhàng hôn lên, môi lưỡi đυ.ng chạm quấn quýt. Việc kiều diễm nhất thế gian, đơn giản chỉ là âu yếm người tương hợp.

Ngụy Vô Tiện thở gấp nhẹ nhàng cởi bỏ giáo phục phức tạp trên người Lam Vong Cơ, nghiêng đầu khẽ hôn lên gáy hắn, đang muốn đẩy lý y của hắn ra, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Đang lúc phấn chấn trên giường chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo, Di Lăng lão tổ thực bị chọc giận đến mức thất khiếu bốc khói. Muốn gặm cải trắng của hắn, thế nào lại khó đến như vậy!!!

"Vong Cơ, Ngụy công tử, các ngươi ở trong sao?" âm thanh Lam Hi Thần từ ngoài cửa truyền đến.

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt buồn bực trên mặt Ngụy Vô Tiện, vỗ vỗ bờ vai hắn, "Ngụy Anh, đứng lên trước, là huynh trưởng."

"Ta thực sự lần sau muốn tìm một cái nơi hoang vu dã ngoại, tuyệt đối sẽ không đến nơi có người!" Ngụy Vô Tiện oán hận nói, thật sự không tình nguyện từ trên người Lam Vong Cơ đứng lên.

Lam Vong Cơ phủ ngoài bào vừa bị cởi lên người, lại sửa sang quần áo Ngụy Vô Tiện rồi mới mở cửa.

Lam Hi Thần liếc nhìn hai người một cái, nhớ tới chuyện đạo lữ Lam Vong Cơ từng nói, nháy mắt lĩnh hội cái gì đó một chút, cười cười mà xin lỗi: "Ta hình như đến không đúng lúc."

Lam Vong Cơ trầm mặc một chút, nghiêng người để Lam Hi Thần vào trong, "Huynh trưởng, có chuyện gì?"

"Vong Cơ, Ngụy công tử, có thể cùng ta nói về việc của....Mạnh công tử?"

- ------------------------------------------------------------------------------------------

Booonggggggg.....không có H không có H........hí hí hí:)