Cái gì đến rồi sẽ đến, bảy ngày sau, Ôn Húc dẫn chúng tu sĩ Ôn gia đến Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Người họ Ôn đều một thân hồng bào, dẫn đầu là Ôn Húc vẻ mặt kiêu ngạo như cũ. Vân Thâm Bất Tri Xứ tuy có tăng cường cấm chế, cũng khó có thể địch lại hàng trăm tu sĩ hợp lực tập kích, bất quá lần này tu vi của Lam Vong Cơ không giống như xưa, Thanh Hành Quân cùng Lam Khải Nhân không bị thương nặng, cũng hạn chế công kích của Ôn Húc, tuy rằng vẫn không đề phòng bị Ôn Húc phóng hỏa Tàng Thư Các, nhưng đến cuối cùng tình hình chiến đấu so với kiếp trước đã tốt hơn không phải chỉ một chút.
Đến tận lúc này, Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân cũng coi như thật sự tin tưởng lời nói của Lam Vong Cơ.
Ít ngày nữa, Ôn thị liền truyền tin muốn tiên môn bách gia thân truyền đệ tử dòng chính đi Kỳ Sơn tiếp thu giáo hóa, kiếp này Lam Hi Thần không có ôm tàng thư trốn đi, vốn là Lam Hi Thần nhận mệnh, nhưng Lam Vong Cơ lại tự mình thỉnh cầu đến Kỳ Sơn, Lam Hi Thần nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn là đồng ý.
" Là bởi vì Ngụy công tử cũng sẽ đến thôi." Lam Hi Thần minh bạch.
Lam Vong Cơ gật đầu, " Lần này Vong Cơ hành sự, Vân Thâm Bất Tri Xứ liền giao cho huynh trưởng."
Lam Hi Thần gật đầu, "Vong Cơ yên tâm, Vân Thâm có ta, ngươi mới bảo trọng."
"Huynh trưởng." Lam Vong Cơ vốn đang muốn xoay người rời đi lại dừng một chút, sau mở miệng nói:" Nếu có thời gian, huynh trưởng có thể đi Vân Mộng - Vân Bình Thành, tìm một vị công tử là Mạnh Dao."
Lam Hi Thần nghi hoặc nhìn y một cái, " Vị Mạnh công tử này là người phương nào?"
Lam Vong Cơ trầm ngâm một lát, châm chước nói: "Vị công tử này đối với huynh trưởng, rất quan trọng, nhưng kiếp trước trời xui đất khiến lầm đường lạc lối, cuối cùng chết dưới Sóc Nguyệt, huynh trưởng cũng vì vậy bế quan tĩnh tâm, không màn thế sự. Vong Cơ cho rằng, nếu huynh trưởng có thể mang hắn về Vân Thâm Bất Tri Xứ hảo hảo quản giáo, có thể tránh được rất nhiều bi kịch."
Lam Hi Thần nghe xong đôi mắt hơi mở to, ngoài miệng cái gì cũng không đáp, Lam Vong Cơ thấy thế liền biết không cần phải nhiều lời nữa, cáo lui khỏi Hàn Thất, để lại Lam Hi Thần đứng lẳng lặng.
Kim Quang Dao cả hai kiếp đều là nhân vật mấu chốt, kỳ thực Lam Vong Cơ có thể một kiếm kết liễu hắn, nhưng cũng nghĩ đến kiếp trước Sóc Nguyệt rời vỏ, chớp mắt một cái huynh trưởng đã biểu hiện đau lòng dữ dội, Kim Quang Dao sau khi chết, huynh trưởng ở Hàn Đàm Động bế quan ngẫm nghĩ. Nói đến cùng hiện tại Kim Quang Dao tâm tình chưa đại biến, cũng chưa tham gia Huyền môn bách gia tranh đấu, nếu để huynh trưởng cùng hắn sớm tương ngộ một chút, có lẽ giải quyết hết thảy.
Đây cũng chính là phương pháp hắn có thể nghĩ đến, có thể để Kim Quang Dao sống mà bản thân có thể an tâm.
Quan trọng nhất chính là, kiếp trước tại Quan Âm miếu đêm nọ, Ngụy Vô Tiện cùng hắn liêu khởi Kim Quang Dao ( liêu khởi là gì tui cũng không rõ nên để nguyên), cảm khái vạn ngàn.
Ngụy Vô Tiện nói, bọn họ kỳ thực đều bị vận mệnh tra tấn, đều là một bước đi nhầm từng bước đều sai, nhưng hắn có Lam Vong Cơ, hoặc có thể nói là, Lam Vong Cơ đều thủy chung chưa từng từ bỏ hắn, tuy rằng cuối cùng hắn phản bội Giang gia, nhưng Giang gia xác thực đã cho hắn vô số ấm áp.
Mà Kim Quang Dao nhận tổ quy tông lại bị đá khỏi Kim Quang Đài, vất vả tìm được Tần Tố, lại là muội muội của chính mình, một phen tao ngộ đúng thật là khiến người thổn thức.
Nói tới thời điểm này, Ngụy Vô Tiện dựa vào một cây cao ở tiền viện Tĩnh thất, Lam Vong Cơ lẳng lặng đứng một bên nhìn hắn, ánh trăng chiếu rọi đình viện, cũng ánh lên bên mặt Ngụy Vô Tiện, hắn thoạt nhìn có chút cô đơn, trên tay cầm ly rượu Thiên Tử Tiếu, quay đầu nhìn thấy Lam Vong Cơ đang chăm chú nhìn hắn, liền cởi bỏ vẻ cô đơn, tiêu sái đem ly rượu Thiên Tử Tiếu tưới lên đất nói:" Kim Quang Dao a Kim Quang Dao, ân oán kiếp này, chúng ta đều xem như chết một lần, nếu ngươi có kiếp sau, hảo hảo tìm chỗ tốt mà đầu thai, ly này, Ngụy mỗ kính ngươi."
Sau đó bỏ ly rượu xuống, xoay người ôm chầm lấy Lam Vong Cơ.
Bởi vậy hắn tin rằng, nếu Ngụy Vô Tiên muốn làm lại một đời, cũng sẽ không qua loa một kiếm kết liễu Kim Quang Dao cho xong việc.
Ngụy Vô Tiện chính là người như vậy, ai hắn đều muốn cứu người một phen.
Lam Vong Cơ đi trên con đường ở Vân Thâm, ngẩng đầu nhìn bầu trời có vành trăng sáng kia, Ngụy Anh, ngươi hiện tại đang làm gì? Có hay không sẽ ngẫu nhiên ngẩng đầu, cùng ta thưởng ánh trăng?
Ba ngày sau, Kỳ Sơn giáo hóa ty
" Ngụy huynh, Ngụy huynh, ngươi có nghe nói, Ôn húc dẫn người một phen thiêu rụi Vân Thâm Bất Tri Xứ?" Ôn Triều chưa đến, một số đệ tử thế gia tụm lại một chỗ, Nhϊếp Hoài Tang vừa thấy Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng đến liến bước lại.
Giang Trừng mở to mắt nhìn, không dám tin nói: "Thật hay giả? Ôn thị có thể hung hăng ngang ngược như thế?"
Ngụy Vô Tiện cũng vội vàng hỏi:" Lam gia hiện tại như thế nào? Lam Trạm đâu? Còn có Trạch Vu Quân?"
Nhϊếp Hoài Tang bị hai người bọn họ đông một miệng tây một miệng hỏi đến quay cuồng, liền đưa quạt che miệng nhỏ giọng:" Ai da, nghe nói chính là thiêu hủy một ít phòng ốc, hôm nay người của Lam gia cũng đến, các ngươi tự mình đến hỏi họ đi."
Đang nói, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy sau lưng bị người ta nhìn chằm chằm, hắn xoay người sang chỗ khác, một thân ảnh đĩnh bạc mang theo vài vị môn sinh hướng bọn họ chậm rãi đi tới.
Tuy là mặc áo tang nhưng mỗi người lại mi thanh mục tú, chẳng phải là người Cô Tô Lam thị sao.
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào hắn, trong nháy mắt, Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân căn bản không thể hiểu được biểu đạt của Lam Vong Cơ, thực phức tạp, thực vi diệu. Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ, nhìn đến thẹn quá thành giận, nhìn đến có một tia vui sướиɠ, nhìn đến quá sát phạt, quá quả quyết, trước nay lại không thấy được biểu tình như vậy.
Ánh mắt này, phảng phất như hắn đã nhìn Ngụy Vô Tiện thật lâu thật lâu, trong mắt không có ai khác, chỉ chứa một mình Ngụy Vô Tiện.
Lại phảng phất thấy cái nhìn thật lâu thật lâu không gặp lại người, có thể nói ánh mặt nhìn người cửu biệt cũng không sai đi.
Ngụy Vô Tiên bỗng nhiên cảm thấy chính bản thân ở rất nhiều sáng sớm cũng từng gặp qua ánh mắt như vậy, người nọ đều nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của hắn, vén đi mớ tóc hỗn độn khi ngủ, thanh âm trầm thấp ở bên tai hắn lải nhải....
Ngụy Anh
Ngụy Vô Tiện run run một cái, đến khi nhìn lại, Lam Vong Cơ đã đứng trong đội ngũ của Cô Tô Lam Thị.
" Đại khái, ta nhìn lầm rồi đi." Ngụy Vô Tiện sờ sờ cái mũi, cảm thấy hai ngày nay bản thân có cái không thích hợp, chẳng lẽ là bởi vì Lam Trạm quá đẹp, cho nên tương tư hắn trong đầu? Ách....Ngụy Vô Tiện cảm nhận một trận khí lạnh, quay đầu lại nhìn Lam Vong Cơ một cái, trùng hợp Lam Vong Cơ cũng đang nhìn hắn, hai người liền đối mắt nhau, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy bên tai có chút nóng lên, vội vàng đem ánh mắt dời đi nơi khác.
Trong lòng lại thầm nghĩ: Tiểu cũ kỹ xác thật lớn lên khá xinh đẹp, ta vậy mà nhất thời nghĩ không ra so hắn với mỹ kiều nương.
" Uy, người làm cái gì, lỗ tai như nào lại hồng?" Giang Trừng một phen đẩy Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện lúc này mới phục hồi tinh thần, đẩy một cái trả lại, "Đi đi đi, Kỳ Sơn nóng quá không được sao, sư huynh ta ở đây suy nghĩ nhân sinh đại sự, đừng có quấy rầy ta."
Giang Trừng trợn mắt, nói Ngụy Vô Tiện nghĩ chuyện nhân sinh, còn không bằng nói hắn ăn qua một trăm loại gà rừng còn đáng tin hơn, "Ngụy Vô Tiện, ta nói cho ngươi, nơi này là Kỳ Sơn, không phải Vân Mộng, người làm cái gì cũng nên thu liễm lại một chút."
" Biết biết, sư muội người ngày càng lải nhải."
" Ngươi!! Đừng có kêu ta sư muội."
Hai người bắt đầu một phen gà bay chó sủa đùa giỡn, thẳng đến khi Ôn Triều xuất hiện, ôm Vương Linh Kiều ở trên đài cao ngồi xuống.
" Bây giờ, thu kiếm!"
Lời nói vừa ra, dưới đài mọi người đều phát ra âm thanh oán giận, Giang Trừng thấp giọng hướng Ngụy Vô Tiện hỏi:" Làm sao bây giờ, giao hay không giao?"
Ngụy Vô Tiện mắt nhìn Ôn Triều, lại hướng mắt đến Ôn Trục Lưu đứng bên cạnh, nhún vai, " Giao thôi, nhịn một lúc trời cao biển rộng."
Đôi mắt lại không tự giác liếc sang sau lưng Lam Vong Cơ, không biết tính tình tiểu cũ kỹ này có giao ra hay không. Ôn Trục Lưu ở đây, không giao ra chỉ sợ chịu khổ chỉ có bọn họ. Chỉ thấy Lam Vong Cơ sắc mặt không tốt, vẫn là đem Tị Trần giao ra.
Ngụy Vô Tiện trong lòng yên lặng khen ngợi, Lam Trạm nhà ta quả nhiên thức thời.
Từ từ, Lam Trạm nhà ta? Trong lòng Ngụy Vô Tiện nhanh chóng thoát ra bản năng hoảng sợ, nguyên bản mặt hiện lên một tầng đỏ ửng, nhanh chóng quay mặt đi nơi khác.
Lại không hề biết Lam Vong Cơ ở phía sau đem động tác nhỏ này của hắn thu hết vào đáy mắt, gương mặt lạnh đạm từ từ giãn ra, ánh mắt còn ẩn sâu một nét nhu hòa.
Ôn Triều lại đe dọa vài câu, cho mỗi người một quyển Ôn môn tinh hoa lục, bắt chúng đệ tử thế gia ở giáo trường đọc lớn, đến buổi tối hắn ôm Vương Linh Kiều rời đi, các môn sinh bách gia mới có thể trở về phòng.
Ngụy Vô Tiện nhìn hai bóng người không biết xấu hổ kia đi khuất, ngoại trừ khinh thường ghê tởm bên ngoài, còn trào ra một ý hận, cái loại hận này không biết từ đâu dựng lên, lại mãnh liệt không thể bỏ qua, như thể hai người này diệt môn nhà hắn.
Diệt môn......Liên Hoa Ổ.....Giang thúc thúc....Ngu phu nhân....
Đầu óc Ngụy Vô Tiên bỗng nhiên căng ra, hai mắt tối lại, cảm giác sắp ngất đến nơi, đầu chưa chạm đất, lại rơi vào một cái ôm ấp tràn ngập mùi đàn hương thanh lãnh.
Lam Vong Cơ vẫn luôn chú ý đến Ngụy Anh, phát hiện thần sắc hắn có chút hốt hoảng, nhìn đến hai mắt hắn mơ màng liền bắt đầu lảo đảo, không nghĩ nhiều trực tiếp đi đến đỡ hắn vào trong lòng ngực.
"Ngụy Anh!"
Giang Trừng một bên hoảng sợ " Ngụy Vô Tiện! Ngươi làm sao vậy?"
Chúng đệ tử sôi nổi nhìn lại, đầu Ngụy Vô Tiên đỡ choáng váng một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần, vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt khẩn trương vô cùng tuấn mỹ của Lam Vong Cơ đang ở trên nhìn hắn, ánh mắt nặng nề, thiếu chút nữa lại ngất đi, đành phải ho nhẹ vài tiếng che dấu bản thân xấu hổ, Lam Vong Cơ đem hắn đỡ dậy, liền thu tay, đứng một bên nhìn hắn.
"Ngụy Vô Tiên, ngươi như thế nào, đọc cái Ôn môn tinh hoa tạp lục liền ngất đi? Trước kia chép nhiều gia quy Lam gia như vậy sao không thấy ngươi ngất xỉu." Thấy Ngụy Vô Tiện không có việc gì, Giang Trừng nhịn không được phun tào.
" Ai nha, này còn không phải buổi sáng dậy trễ, không ăn sáng, nhất thời thể lực chống đỡ không nổi. Sư muội, có phải ngươi thực sự lo lắng cho sư huynh a~?" Ngụy Vô Tiện đứng vững, lại bắt đầu cùng Giang Trừng tấu hài, bất giác xoa xoa nơi Lam Vong Cơ vừa đỡ hắn, ẩn ẩn cảm thấy da phía sau quần áo có chút nóng lên.
Lam Vong Cơ lui về sau lại nhìn Ngụy Vô Tiện cười hì hì lại lâm vào trầm tư, hắn không nhớ kiếp trước Ngụy Vô Tiện ở giáo trường Ôn gia té xĩu, có lẽ nào...là biến cố? Trong lòng âm thầm nghĩ, vẫn là nên cẩn thận hơn một chút.
Sự tình kế tiếp quả giống với kiếp trước, vài ngày sau, Ôn Triều liền ra lệnh bắt chúng đệ tử thế gia lên núi Mộ Khê trừ túy, Vương Linh Kiều thì ăn vạ trong lòng ngực hắn, đối với người khác thì vênh mặt hất hàm sai khiến, làm Kim Tử Hiên và Giang Trừng không ít lần sau lưng tỏ vẻ xem thường.
Mộ khê sơn đường núi gập ghềnh, hơn nữa vốn dĩ đều không phải tự nguyện đến săn đêm, mọi người cứ tùng tùng tán tán, Ngụy Vô Tiện cố ý thả chậm bước chân lẫn vào trong đội ngũ của Cô Tô Lam thị, vỗ vai Lam Vong Cơ.
" Lam Trạm Lam Trạm, ta nghe Hoài Tang huynh nói Ôn Húc dẫn người đến Vân Thâm Bất Tri Xứ quấy rối, ngươi không sao chứ?" Chuyền này ngày đầu gặp Lam Trạm hắn liền muốn hỏi, bất hạnh là vẫn luôn không có cơ hội.
Lam Vong Cơ lắc đầu, "Nhà bị thiêu hơn nửa, nhưng không quá đáng ngại."
Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy là tốt rồi, huynh trưởng cùng thúc phụ ngươi cũng hảo?"
Lam Vong Cơ nói:"Số ít môn sinh bị thương, huynh trưởng cùng thúc phụ vẫn hảo."
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, lại nói:" Vậy còn ngươi, ngươi có bị thương không?"
Lam Vong cơ dừng chân nhìn hắn, "Ngụy Anh, ta không sao. Nhưng ngươi một chút vào huyệt động của yêu thú, đừng xúc động, đừng lỗ mãng. Vạn sự cẩn thận. Mọi chuyện có ta...còn có Giang công tử.."
Ngụy Vô Tiện ngẩn người, tựa như suy nghĩ lời nói của Lam Vong Cơ, sau đó lại ngây ngốc mà trả lời: " Ah? Nga, được."
Lam Vong Cơ gật gật đầu, " Tiếp tục đi thôi." Nói xong, liền dời ánh mắt.
Kỳ thật y làm sao không thể đem ánh mắt dính lên người Ngụy Vô Tiện thời thời khắc khắc, y sợ bản thân nhìn nhiều một chút liền nhịn không được nói cho hắn, nói cho hắn tình ý của mình, nói cho hắn những điều ở kiếp trước. Nhưng là y không xác định được lúc này Ngụy Vô Tiện đối với mình là cái ý gì, dựa vào kiếp trước, y hoài nghi Ngụy Vô Tiện căn bản đối với y một chút tình ý đều không có, không chán ghét y là tốt rồi.
Ngụy Vô Tiện lại có chút dại ra đi theo đoàn người, thỉnh thoảng lại trộm quay đầu nhìn Lam Vong Cơ một cái, làm cho Giang Trừng ở bên cạnh trưng ra vẻ mặt khó hiểu.
Thật là kỳ quái, vì cái gì lại cảm thấy Lam Trạm thoạt có chút không giống trước kia? Ngụy Vô Tiện đầu óc mơ hồ, vừa rồi Lam Trạm tưa như.....quan tâm mình?
Lam Trạm vừa rồi có phải vừa nói hết thảy có hắn ở đây?
Hơn nữa cái bộ dạng của Lam Trạm khi nói kia, nếu là đối với cô nương, sợ là đã có thể đem người ta mang đi!
" Dừng lại, ở chỗ này nghỉ ngơi!"
Bỗng nhiên đi đến bên một con suối, Ôn Triều vẫy vẫy tay, ôm Vương Linh Kiều từ trên ngựa xuống đưa đến bên dòng suối. Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng cũng ngồi bên suối nghĩ ngơi, trong đầu có một mớ hỗn độn.
.....Còn có một chút không bình thường, nhàn nhạt rung động.
Giang Trừng nhìn hắn một cái, ngày thường người nói nhiều nhất hôm nay lại trầm mặc, thật là kỳ quái.
Ngồi một lát đến phát ngốc, Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân cũng không phải dạng suy nghĩ quá nhiều chuyện, liền phấn chấn tinh thần đi nơi khác tìm việc vui. Tỷ như là lấy lá cây thổi một khúc, hay là cùng Giang Trừng mặt dày mày dạn kêu Miên Miên xin cái túi thơm.
Ngụy Vô Tiện thề là hắn thật sự không có ý khác, chính là cảm thấy cái túi thơm trông hết sức hợp ý, một lần một dạ muốn có thôi.
Lam Vong Cơ ở một bên yên lặng nhìn chăm chú, không nói một lời nào.
" Tìm thấy cửa động rồi!!" Nơi xa truyền đến âm thanh của môn sinh Ôn thị, ánh mắt Lam Vong Cơ trở nên tối đi, trận chiến gϊếŧ Huyền Vũ, không thể tránh, cũng tốt là lấy tu vi hiện tại của bản thân hẳn là không gian nan như kiếp trước.
Còn có Ngụy Anh, lần này nhất định không thể để lạc ấn lưu lại trên người hắn.